Truyện ngắn: ♪..Đêm và những ngôi sao lẻ loi…♪

Truyện ngắn: ♪..Đêm và những ngôi sao lẻ loi…♪

Tôi lại cười một mình. Rồi một ngày không xa Hà Thanh trở lại Sài Gòn. Kịch bản thứ hai của tôi mới được bấm máy khi mà tôi cũng vừa nhảy sang tuổi 26. Đêm lại buông, thổn thức những vì sao lẻ loi….

ngôi sao lẻ loi

Ảnh: Minh Họa.

Lại một mùa nữa gió ngẩn ngơ đi hoang nơi đáy mắt của những kẻ si tình. Lại một  mùa nữa gió bay bay những cọng len trên chiếc khăn choàng ấm, và những đôi bàn tay lạnh nắm chặt lấy mùa đông. Tôi ngắm nhìn những ngọn đèn pha lê hắt hiu, lập lờ để rồi bất chợt  cơn mưa đêm hất nhẹ vào mặt. Hơi buốt giá khiến lòng chơi vơi, rét ướt. Tôi đong đầy những giọt mưa nặng trĩu như góp nhặt những bông tuyết mùa đông…

Tôi trở về căn phòng bừa bận, những mảnh giấy viết dở, những bộ đồ chưa kịp xếp… mọi thứ như những gì còn lại sau một cơn lũ. Ba năm ở đây, tôi đã  quen dần với lối sống này rồi chăng ? Tôi treo mình bên máy tính như loài dơi sải cánh về đêm. Đêm lặng lẽ như thân cây khô già cõi. Dặn nhỏ volume, tôi miên man lời bài hát vừa nghe:

Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau,
Ai còn đứng dưới mưa ngân nga câu ru tình..
Và môi hôn rất ướt,dư âm giấu trong mưa.
Cơn mưa kéo dài…

Sẽ là dối lòng khi anh chẳng ngại âu lo,
Là anh sẽ mất em trong lúc yêu thương nhất.

Anh yêu em hơn thế,nhiều hơn lời anh vẫn nói.
Để bên  em anh đánh đổi tất cả bình yên
Đêm buông xuôi vì cô đơn,còn riêng anh cứ ngẩn ngơ
Có khi nào ta xa rời…

Hà Thanh rất thích bài hát này. Giọng Hà Thanh mang chút hơi gió nhưng vẫn thăng trầm một cách ngọt ngào. Mà có lẽ phần nào vì thế mà Thanh trở thành nhân vật chính cho kịch bản đầu tiên được bấm máy của tôi. Thanh vừa ra trường. Sau kịch bản này, người gặt hái nhiều thành công nhất lại không phải là tôi….

Buổi đầu gặp Hà Thanh…

– Cô uống gì ?

– Một ly giống anh.

– Tôi không nghĩ là con gái thích cà phê đặc.

– Hà Thanh mỉm cười: tôi thì khác…

– Cô nghĩ gì về kịch bản tôi, tôi cần một vai diễn hoàn hảo cho tác phẩm của mình có thể bay.

– Tôi thì thì nghĩ nó đã bay quá xa rồi.Tôi muốn chỉnh lại một số lời thoại, tôi thấy nó không tự nhiên lắm.

Chút bản lĩnh của tôi bị bóp méo:

-Tôi thì không nghĩ vậy ?

Hà Thanh không ứng đối với tôi nữa, thưởng thức ly cà phê một cách từ tốn:

– Có lẽ là tôi nhỏ hơn anh và nhỏ hơn so với từ “ cô ” thì phải?

Tôi cười.

 – Thế theo Thanh tôi nên chấm tác phẩm mình mấy điểm?

– Tùy anh thôi, có thể là 7.

Tôi tỏ vẻ mặt nhăn nhó,…

– Anh nghĩ gì về tôi ?

– bảy trừ một.

Thanh mỉm cười…

Cho đến khi những cảnh quay hoàn thành, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn cùng nhau ngồi ở quán cà phê đèn lồng.Nơi sặc sỡ những sắc màu, mặc dù tôi không đến trường quay nhiều cho lắm..

Dường như dạo này Hà Thanh rất bận.Thật hiếm hoi khi nhận được tin nhắn của Thanh từ điện thoại hay facebook.Tôi ngắm nhìn bức ảnh Hà Thanh vừa đăng trên trang face, với biển. Hà Thanh mỉm cười, choàng chiếc áo ấm mà tôi tặng tựa lưng vào chiếc ghế mây, đưa mắt theo những vệt nắng cuối trời cháy trên mặt cát. Thanh vẫn thích thì thầm với biển. Như một thói quen, để rồi cái lạnh cũng bị chia ra thành từng miếng ngọt ngào bởi tiếng hát vi vu cuốn đi cùng gió.Những gợn sóng thay nhau tràn lên mặt cát. Biển Nha Trang chật chội với những chiếc ô xòe lớn trong gió nhưng cũng có những góc hoang vu mà ít ai tìm đến.

Góc tim tôi cũng vậy, khát khao, muốn níu giữ, muốn lẳng  thời gian chờ đợi với những nỗi nhớ khôn nguôi. Nhưng có lẽ tôi sẽ không đến Nha Trang. Mà để những nỗi nhớ ấy thấm dần theo vị đắng của ly whisky..

Tôi kẹp ngón tay vào ly rượu bước ra ngoài ban công. Đông ùa về trên cả những ngọn đường vắng bóng, cuốn theo những chiếc lá khô buồn bã. Tôi thử chạm vào đông như thử với tới những chuỗi dài ngôi sao lấp lánh…

Đêm va vào tôi và những bức tường trung cư tĩnh mịch. Chỉ mới nhấp vài ngụm mà tôi đã cảm giác có chút gì mất thăng bằng, chếnh choáng. Tôi xém nhào khỏi ban công, cơn buồn ngủ như nuốt tôi vào đêm.Tôi nhìn lại đồng hồ 22h51. Dập tắt vùng ánh sang rộng lớn ở phòng khách, tôi chui vào chăn trong chiếc đèn xanh ấm áp.

Tôi thức dậy giữa đêm mặc dù lượng nước trong người không nhiều. Bất giác nhận ra thứ âm thanh quen thuộc, tôi bị níu đến giữa phòng bởi điều đáng ngờ, lạ lẫm ấy. Cả căn phòng tối mịt trong đêm và thứ ánh sáng nhạt duy nhất phát ra từ chiếc laptop. Tôi thấy chính mình đứng giữa những bóng đen, hơi lo lắng cho câu hỏi không thể trả lời. Cũng không thể đinh ninh rằng mình đã tắt máy tính. Những giấc mơ đang chờ, tôi nhanh chóng xua đi những câu hỏi. Đêm lại tàn dần…

Không hiểu vì lí do nào đó mà tôi lại gọi cho Hà Thanh vào sáng hôm sau. Thanh không bắt máy, và sau khoảng 15 phút tôi nhận được một tin nhắn “Thanh vừa đến Sài Gòn ”

– “ Thật không vậy? Trốn việc à ”

– “ Không.Đi chơi thôi .”

– “ Ờ..”

– “Vậy trưa gặp nhé? ”

“ 11h  rồi đấy.Nhà ngươi đâu rồi. Ta đang đói “

-“ Vâng thưa quý cô. Tôi sẽ đến ngay ”

Thỉnh thoảng tôi lại cười một mình khi nhắn tin với Hà Thanh

Chúng tôi dùng bữa trưa tại một quán cơm có vẻ bình thường.Và ít ứng đối hơn hẳng ngoài một vài câu nói của tôi:

– Này, vội thế, hình như nhân vật chính của tôi đang muốn lên cân.

– Thanh thường phản ứng ngay với những câu đại loại như thế: ai như những nhà viết truyện chẳng có chút cơ nào…

Tôi phì cười.

“Chiều nhớ đem theo máy ảnh nhé ”

Tôi à ờ rồi lại quên mất. Như không lại có thêm một chiếc máy ảnh. Chúng tôi đến biển. Biển Cần Giờ hoang sơ với những hàng dương xanh nghiêng ngả trong gió. Chúng tôi mua lấy vài thứ của cô bé bán dạo rồi nhờ cô bé nháy những cú flash:

– Này cười lên chứ, chớ không ngố lắm.

Tôi nhíu mày

Ngồi cạnh Hà Thanh, tôi lại nhận được một tin nhắn:

-Không ngờ nhà viết truyện chụp hình ngố thế!

Tôi gửi lại mặt cười nhăn nhó…

– Thanh  phản ứng thế nào đối với người đầu tiên nói thích Thanh?

 – Không biết?

– Sao lạ vậy?

 – Vì người đó chưa xuất hiện.Thanh mỉm cười

 – Hoàng xí trai chưa có người yêu à?

Tôi có chút tự ái nhưng cố chống chế:

– Thế Thanh chưa nghe câu: “ Trời cho nhan sắc sơ sài ẩn chứa cái thiên tài bên trong à ”

Thanh phá lên cười. Tôi chỉ  hơi nhếch miệng.

– Đùa thôi, Thanh cũng chưa biết nữa. Nếu người đó cũng là người Thanh thích thì Thanh sẽ tựa vào vai người đó thay câu trả lời…

…Gió mơn man cuốn những hạt cát phiêu du. Tôi nhìn về điểm giao nhau giữa trời về đất, đó là đường thẳng màu lam đậm nét. Tôi muốn đứng trên đường thẳng đó, lao vào khoảng không tự do. Nhưng tôi vẫn ngồi trên mặt cát ngấm dần hơi lạnh, không tìm ra một câu chuyện nào vui để Thanh cười nữa.Những ảo giác lừa mị thường xuất hiện quanh tôi. Mặt trời sắp chìm vào đáy đại dương, cái đường ranh giới mơ hồ cũng sẫm dần theo bóng tối. Hà Thanh không tựa vào vai tôi, biển về đêm thưa dần bóng người….

Hà Thanh chăm chú vào điện thoại.Tôi tỏ vẻ lo lắng “xe đâu mất rồi ”. Thanh ngoái lại nhìn về gốc cây dương, nơi dựng xe. Tôi cười, Thanh bĩu môi.

Chúng tôi dự định ghé qua hội chợ một lát. Mười ngày đêm, hội chợ vẫn màu sắc ấy vẫn lớp lớp người người chen ra chen vào. Tôi thì chỉ thích ngắm nhìn những bức tranh là lạ, những chiếc ghế gỗ bóng chắc sang trọng.

– Mấy nãy chúng ta đi qua gian hàng này rồi mà.

– Vậy à ?

Chúng tôi đi sát bên nhau, không cầm tay. Tôi chủ động.

– Kẻo lạc giữa đám đông…

– Này này, Thanh 23 rồi đấy.

Vẫn cách nói ấy. Trông chững chạc nhưng thật ra rất con nít. Và khi lọt vào tầm ngắm con nít, Thanh kéo nhanh tay tôi đến gian hàng trang sức và gấu bông. Những chuỗi ngọc lấp lánh như màu rubic, sang dịu giữa ánh đèn trắng, một vài con gấu bông cũng được đính những viên kim cương không thật ấy. Hà Thanh xem trúng là phép màu, nhưng với tôi. Sau này, đó là nỗi nhớ mong manh dịu vợi, bao nỗi buồn xa xăm, hòa quyện với chút xót xa kí ức, gắt lên trên cả những hạt kim tuyến nhỏ phản chiếu bao màu đơn sắc. Hà Thanh cứ ngắm mãi những viên châu pha lưu ly màu đen hồng, những lọ thủy tinh không màu vô hình trong suốt…chứa những phép màu. Tôi cũng muốn có một phép cho riêng mình, níu giữ Hà Thanh.Nhưng ngày mốt, tàu vẫn lăn bánh….

Tôi loay hoay với chiếc túi quần “vé xe đâu rồi”, tôi lại thấy mình mất thăng bằng. Thanh đứng chờ tôi trước cổng. Tôi cúi đầu lùng xục những khe hở giữa các gian hàng vừa ngang qua. Vô vọng, sau một hồi nài nhà nỉ, tôi cũng được đút chiếc chìa khóa vào cốp xe và lấy ra những giấy tờ cần thiết…

Đêm kéo xuống nhanh hơn tôi tưởng…

– Mai Thanh về chưa ?

– Mốt Thanh  về, mở tay ra nào…

– Thanh đặt vào tay tôi một chiếc đồng hồ mà tôi chẳng hề hay biết Thanh mua nó khi nào…

Tôi trở về với bốn bức tường, cái đói hơi cồn cào. Và cũng chẳng biết từ lúc nào tôi đã chui vào chăn. Đêm bao lấy tôi, ngột ngạt như giam trong chiếc ly thủy tinh lớn. Tôi lại thức dậy giữa đêm. Và khi vừa mở cửa phòng, mùi gas nồng nặc xâm chiếm mọi nơi. Tôi mò vào bếp, vặn chặt lại van gas và nhận ra một nồi mì  bên cạnh. Vẫn là câu hỏi cũ. Đêm cô đặc, lòng đầy hoang mang…

Trước khi Thanh về. Tôi định mời Thanh dùng bữa cơm tối tại nhà mình. Gió lướt nhẹ qua chiếc rèm ban công, tôi tiến tới đóng cửa ban công ngăn hơi lạnh phả vào phòng…

Ánh đèn chớp chớp rồi bỗng tắt hẳn, tôi nhìn trừng vào bóng tối, im lặng với khoảng không biến động. Tôi đi tìm điện thoại gọi cho Thanh. Đầu óc quay quay, gục mặt trên bàn, tôi dụi mắt khi ánh sáng dịu vợi lan tràn khắp phòng. Tôi như kẻ hời hợt, ngủ quên gần một tiếng mà không để ý đến những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Thanh.

“Đi đâu mất rồi?”

Thấy rát buốt ở  lòng bàn tay, những mảnh thủy tinh vỡ của chiếc ly thủy tinh tôi vẫn thích uống nằm vương vãi trên sàn.Đêm vô tình cắt lấy trái tim lạnh.” Sao tay mình lại bị vài mảnh thủy tinh đâm? ”. Tôi không suy nghĩ nhiều nữa.Tôi gọi điện , Thanh có chút hờn dỗi.

Tôi đến chỗ của Thanh. Đi dạo quanh đó, chúng tôi ăn nhanh bữa tối với cháo hàu. Đêm không sao, cơn mưa nhỏ bất chợt lao đến  một cách vội vã. Chúng tôi ghé vào một cửa hàng nhỏ, chọn lấy một chiếc ô đầy hình ngôi sao. Chậm chạp từng bước chân, chúng tôi khép mình dưới chiếc ô xanh nhòe màu mưa. Những hạt mưa nặng dần, gió rít lên dỗi hờn lật ngược chiếc ô xanh. Thanh nhìn tôi, vẫn cái giọng hay chêu trọc:….

– Hậu đậu thế, phải giữ chắc vào chứ.

– Tôi chỉ biết à…ờ

– Cầm ô thấp thôi, Thanh không thích tắm mưa đâu…

Lúc này đây, tôi thấy mình dường như đã mất khả năng chống chế thường ngày….

Tôi bỗng cầm tay Hà Thanh.Thanh không có phản ứng gì.Mưa vơi dần, gió mang lời chào tạm biệt của chúng tôi… gửi vào đêm

8h25, Sáng hôm sau, Thanh rời xa nơi này.Nơi mà cả tôi và Thanh đều không thuộc về.Tôi nhìn theo con tàu vun vút nhào theo đường ray.Mặt trời đỏ ửng phủ lấy sân ga, kéo đến những vệt nắng vàng nhạt…

Mười lăm ngày trôi qua, tôi không nhắn tin hay gọi điện cho Hà Thanh .Dẫu lòng chẳng còn hoang mang về nơi xa xăm sẽ đến.Thoát khỏi vòng vây của những căn bệnh nan y như trong nhiều kịch bản phim thường gặp.Tôi ghi vào những mảnh giấy tất cả mọi thứ chạm tới vùng kí ức ít ỏi.Đêm vẫn thế, trống trãi, tĩnh lặng.Tôi bị chứng mất trí nhớ tạm thời.Tôi hối hả với thời gian, bất an cho những gì chợt quên mất.Đêm đến những nỗi buồn vu vơ lại lớn dần.Tôi đều đặn uống những viên thuốc xanh đỏ đắng như Whisky.Trầm ngâm với bao suy tư, rồi sang ngày thứ 17.Tôi gọi điện cho Thanh.Sau những tiếng tít dài là dòng chữ “ số máy bận”

Tôi nhấp ly cà phê còn hửng ấm thay cho whisky. Điện thoại rung lên xoay tròn trên bàn gỗ, Thanh gọi cho tôi:

–  Đang làm gì vậy?

–  Đang bệnh & buồn…

–  Bệnh nặng không? Sao buồn?

–  Không.Lâu rồi không nghe Hà Thanh hát nên buồn

–  Hì. Vậy Hà Thanh hát cho nghe hen…

 ” Có khi nào rời xa “… Miên man cho những nốt nhạc truyền cảm…

Anh đưa em theo với, cầm tay em và đưa lối,

Đến nơi đâu em có thể bên anh trọn đời,

Nơi thương yêu không phôi phai, được bên nhau mỗi sớm mai.

Quá xa xôi không, anh ơi…

Tôi lại cười một mình. Rồi một ngày không xa Hà Thanh trở lại Sài Gòn. Kịch bản thứ hai của tôi mới được bấm máy khi mà tôi cũng vừa nhảy sang tuổi 26. Đêm lại buông, thổn thức những vì sao lẻ loi….

 Những vì sao lẻ loi…

Tác giả: Thuyền Giấy

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN