15 bài thơ tình: Anh và nỗi nhớ

15 bài thơ tình: Anh và nỗi nhớ

Nếu 15 bài thơ tình “anh nhớ em” hay nhất là những bài thơ đầy cảm xúc của anh giành cho em thì “5 bài thơ tình Anh và nỗi nhớ”  là những vần thơ của em, trái tim nữ tính đầy yêu thương gửi cho anh.

thơ tình em nhớ anh

Ảnh: Aks.Fm

Cho anh

Tác giả: Lam Khê

Cho anh cả một khung trời
Rằm em dạo đó trăng soi đến giờ
Đêm ươm một đóa quỳnh chờ
Rút hương đan mảnh hiên tơ bồng bềnh

Cho anh cả ngọn gió lành
Em gieo từ thuở tóc xanh hẹn hò
Gió mong gột bớt âu lo
Gió nồng ru đẫm bến bờ mơ yêu

Cho anh trọn buổi mưa chiều
Cho bong bóng vỡ hết điều hồ nghi
Tiếng mưa lịm ngọt thầm thì
Hát câu níu ở bước đi vô thường

Cho anh chín mộng môi hường
Chờ mùa kết hạt trổ nguồn hoan mê
Vườn em để ngỏ lối về
Trĩu thương sai nhớ oằn thề sâu thâm

Cho anh vạn tiếng dương cầm
Cho đêm ngắn lại, ngày gần kề bên
Tiếng đàn xóa hết ưu phiền
Cho nhau mê đắm say miền thanh âm

Cho anh trời đất mấy tầng
Sông dài biển rộng núi gần mây xa
Cho anh vô lượng hải hà
Cho chăn chiếu thẫm nuột nà tình em.

Áp môi lên ngực anh

Tác giả: ĐCĐ

áp môi lên ngực anh
em uống vị đại dương nồng nả
mùi tiền sử giấu trong từng luồng cá
khởi nguồn của sự sống
loài người – của anh và của em

đừng sợ tiếng sóng khi dữ dội, lúc dịu êm
hãy cuộn tâm hồn mình vào nhịp vỗ
tích lũy nghìn triệu năm tiến hóa
săn tìm nguồn sáng tồn sinh

bóng đêm là nơi thánh tích náu mình
những cái quẫy đuôi chớp lòa thần thánh
ý nghĩ giang đôi tay rộng
đặt tên cho tiếng gió lộng
chỉ nét bao dung lá buồm kia bày giải hết lòng

hớp một ngụm thật sâu, này người tình, được không
ngậm nhánh biển ta trôi về nơi vô cùng tận
em nhìn vào mắt anh đã quên rồi sân hận
sẽ tìm ra cơn đói của mình …

và để anh lau đi vệt muối đọng trên khóe môi em bình minh

Đi qua cơn mưa

Tác giả: Nguyễn Hồng Hạnh

Đi qua cơn mưa
Thả hồn lên những con đường của gió
Đẫm ướt
Lạnh tanh

Em
Ngửa mặt tìm mưa
Che đi dòng nước mắt
Trốn chạy kỷ niệm
Tình yêu

Cái nắm tay vụn vỡ
Những nụ cười đắng ngắt
Gom mưa nơi khóe mắt
Thu kỷ niệm âm thầm…

Đi ngược đường mưa.
Ướt nhèm
Nức nở…

Lạc bước

Tác giả: Huệ Hương

có phải
mùa đông gọi về
nỗi nhớ
vẽ con đường
gió
sâu…
tận ngóc ngách
tâm tư

bàn tay run run
lần tìm
khoảng không
mong manh
rơi…
vỡ tan ngày cũ
chỉ còn
xơ xác
hư vô

giọt mắt nâu
thả bước chân hoang
chạy trốn vào giấc mơ
luênh loang
miền nông nổi

này
trái tim ngốc ngếch
bé dại
bỏ quên
lời dặn dò
lạc bước
ký ức đau.

Chênh vênh

Tác giả: Huệ Hương

Tháng chín về rũ ướt một cơn say
Mùa ngân lên giai điệu thất thường vụng dại
Cơn mưa gọi sáng ngày vội vã
Tô má nắng ửng hồng phơn phớt tan mau
Mỏng mảnh đêm gầy vai lạnh run run

Tháng chín của em nhạy cảm quá chừng
Mong manh, dịu dàng môi mềm con gái
Vấp giọt mưa hắt hiu nỗi buồn chững lại
Trượt ngã vào đêm, òa vỡ tiếng thở dài
Những nỗi niềm dự cảm riêng mang
dẫu khát thèm chẳng thể nào níu giữ cái nắm tay
nghe hồn úa cũ

Tháng năm dìu nhau đi về lam lũ
Giọt giọt buồn đọng mái rêu phong
Bao thanh âm vọng về từ nỗi nhớ mong
Dồn góc khuất riêng mình một nhành câm lặng
Đan gió cài lơ đãng khuyết vần thơ
Ô cửa nhỏ ngẩn ngơ dệt khúc vĩ cầm dìu dặt
Ôm ánh mắt ấm thơm, níu cái nhìn thật chặt
Có thể nào giặt ướt bản tình ca?

Phố chở màu mây quên lãng trôi xa
Cọng cỏ mềm dặn lòng thôi nông nổi
Gió chướng lùa chênh vênh nỗi buồn đến tội
Đừng để tháng chín về cong lỡ một vành thơ.

Mưa trắng

Tác giả: Trần Hoa Khá

Em gặp anh giữa Cao nguyên mưa trắng
Chiếc dù hoa cuối dốc đợi nhau về
Anh im lặng. Em chẳng lời để nói…
Những hiên gầy lên phố vắng mênh mang.

Trong tâm tưởng em sợ ngày mai đến
Chẳng còn anh – ta đưa đón một thời
Và khi ấy, chiếc dù hoa cũng bạc
Nghiêng xuống đường để mưa hắt ngang vai.

Anh im lặng. Em chẳng lời để nói
Mưa vẫn bay, hoa vẫn nở trên đầu…
Trong tâm tưởng: Em sợ ngày mai đến…
Dẫu nay về ta vẫn có bên nhau!

Thử làm nhà khảo cổ

Tác giả: Như Diệu Linh

Em khai quật tình yêu trong một đêm gió rét
Qua nhiều năm bụi đã phủ kín mờ
Tình yêu vẫn đẹp như hồi chưa ngưng thở
Em đem về nghiên cứu những tàn tích ngày xưa.

Thì ra tình yêu chết trong một ngày mưa
Khi sự cảm thông bé hơn lòng ích kỉ
Lý trí chiến thắng trái tim trong hoan hỉ
Nỗi giận hờn đẩy yêu dấu trôi xa

Đi lang thang trong bão tố phong ba
Vì quá yếu mềm nên tình yêu ngã gục
Vết thương hình trái tim in hằn trên lồng ngực
Và cuối cùng chấm dứt mối nhân duyên…

Bao nhiêu năm rồi nhưng vẫn chẳng thể quên
Lịch sử ghi vào một mốc son chấm phá
Thế giới lao nhanh người với người hối hả
Trơ nấm mồ hờ cỏ dại chẳng chen chân

Nhà khảo cổ sau bao năm dâu bể chốn dương trần
Chợt tìm về nơi tình yêu yên nghỉ
Khai quật ra một điều thú vị
Tình yêu nẩy chồi trong nách lá xanh non

Bạch Yến nở trong đêm

Tác giả: Lữ Thị Mai

mùi hương đang nhắc chúng ta thêm một đêm đã cạn
tiếng thở than cũng đầy ứ căn phòng
làm sao ta gặp được nhau
hai giấc mơ là hai xứ sở

trên cành lá mướt xanh
đôi bướm trắng về trú mưa sũng ướt
và cứ lang thang trôi
đêm qua đi lại rụng cánh rã rời

đừng hỏi vì sao em câm lặng
hãy nhìn những bước chân lang thang
đôi mắt lang thang
mà chẳng thể cùng nhau tới sáng

bạch yến đêm nở ra bướm trắng
mê cuồng vũ điệu giao hoan
đôi ta còn mãi hoang mang
giữa cơn mơ tìm nơi về trú ngụ

trong căn phòng ứa tràn hương bạch yến
đừng hỏi vì sao hay mộng du

Trăm năm khép lại…

Tác giả: ARMI MEO

Em xòe bàn tay như năm cánh hoa nhỏ
Con bướm vàng vẫy cánh khẽ bay xa
Gió cứ kể hoài một câu truyện đã qua
Thuở trăm năm có khi nào trở lại

Sóng giận điều gì mà cứ xô bờ mãi
Cung đàn xưa đã đứt phím tơ hồng

“Con nhện giăng tơ…
…con xít lội sông…”

Còn đâu nữa má hồng thời con gái
Nước mắt chảy xuôi…xin đừng đọng lại
Ngậm ngùi chi trên môi nhạt màu son
Điều mặn chát muôn năm nữa vẫn còn
Xin trăm năm thêm một lần nhung lụa

Em xòe bàn tay… đợi mãi trong mưa
Trời mùa này hay nắng mưa bất chợt
Nỗi niềm bể dâu nào có ai biết trước
Thoáng chớp mi…con sáo đã sổ lồng…

Bươm bướm vàng theo gió lạc ra sông
Bay chấp chới rồi vỡ òa theo sóng…

Người con gái úp mặt khóc:

“Con nhện giăng tơ…
…con sáo sổ lồng…”

Nào nào đó đó…

Tác giả: Du Nguyễn

tôi không còn thiết tha gì những chiếc lá vàng
lá vàng cũng đã bỏ tôi mà đi

tôi không còn nhớ nhung gì những dòng sông
những dòng sông chảy mãi

tôi không còn chờ đợi người yêu dấu
anh ấy cũng bỏ tôi rồi

và một mai nào nào đó đó
khi những vòng xe cuộn mãi
ta chẳng thể ngoái lại
nhìn một câu cười
nụ cười nào nào đó đó

tôi chỉ có thể nhớ rằng mình đã từng rất buồn
những năm nào nào đó đó
và sau lưng một cuộc đời đã chết
một cuộc đời nào nào đó đó

Trôi trong bình minh

Tác giả: Huệ Nguyên

một sớm trôi cùng bình minh Cao nguyên
những dòng sông sương chảy tràn thung sâu
như mái tóc em mềm mại
đắp lên giấc mơ những vườn cà phê ngái ngủ
đỏ au trái chín
gọi mùa…

mặt trời chạy thi cùng chuyến xe
lăn lóc đuổi bóng mình trên đất
ướt mèm sương trinh nguyên
vỡ điều bỏng khát
ngày miên man lời mê dụ
xanh!…

những vườn cao su uốn mình ôm eo con đường
run rẩy một màu xanh tưới lên tít tắp
ta trôi trong mát lành sương sớm
uống cạn bầu trời trong veo

những tia nắng xiên những hàng cao su đan vào nhau
đều đặn sợi chỉ thêu lấp lánh
vỡ ra những vạt dã quỳ khiêu khích
vàng mênh mang, mênh mang!

chiếc xe neo mình vào con đường rừng chênh vênh
cao nguyên neo mình vào bình minh huyền hoặc
ta neo vào ngây dại
trôi trong lời mê say!…

Cánh hạc

Tác giả: Giang Nhi

Người đi như cánh hạc
Di cư rộn mùa tình
Không phải đời biển lặng
Tình yêu là cõi mê

Em xanh xao ngọn gió
Đợi chờ tình mong manh
Hôn lên từng ngón nhỏ
Môi chảy máu cuộc tình

Đêm cuộn mình sám hối
Chăn chiếu lạnh căm căm
Mưa ngoài hiên thầm lặng
Mắt ráo hoảnh đợi chờ

Trăng buông màn thắp sáng
Le lói chút hơi nồng
Tiếng đêm gọi ngày mới
Em đợi anh đợi anh.

Vẽ bằng gì?

Tác giả: Phi Quỳnh

Em vẽ bằng gì?
Cây bút chì, trang giấy trắng
Với bóng đêm và trái tim tỏa sáng
Em vẽ trong khắc khoải mong manh…

Ký ức chòng chành
Em bỏ quên tháng năm tuổi trẻ
Mang tóc ngắn mùa thu em vẽ
Đêm hiền hòa ru giấc mộng phù du…

Em vẽ bằng gì?
Đêm mịt mù kín một phong thư
Nụ hôn niêm phong nhẹ như gió thoảng
Đâu hồn em trong ánh chiều bảng lảng
Đêm giăng đầy nỗi nhớ chơi vơi…

Người ơi!
Em vẽ bằng gì?
Kỷ niệm, khát khao
Bằng đam mê của một thời thiếu nữ
Em vẽ anh trong trí nhớ
Tâm tưởng ngọt ngào
Một chút lạnh, hoang mang…

Ru mình

Tác giả: Diệp Sương

Ngủ ngoan tóc mây
Thôi đừng hoài nhớ
Đêm dài lắm đấy
Nỗi nhớ đi đâu?

Ngủ ngoan mắt sâu
Thôi đừng thao thức
Ngoài kia gió hát
Những khúc ca yêu

Ngủ ngoan yêu kiều
Trên đôi môi ấm
Ánh trăng rất chậm
Rớt xuống hiên nhà…

Ngủ ngoan tay ngà
Thôi đừng hờn dỗi
Có ai ngóng đợi?
Những ngón tay côi?

Ngủ ngoan mơ ơi
Thôi đừng…xa vắng
Ngày trầm, đêm lặng
Yêu thương nát nhàu…

Ở đâu? Ở đâu?
Ngủ ngoan tim hỡi
Thôi đừng ngóng đợi
Mai nắng lên rồi!

Hoài niệm Thu

Tác giả: Xuân Thi

Em vẫn thấy màu trời xanh trong mắt anh
Dẫu bây giờ đang là mùa Đông buốt giá
Phố cũ em qua, hàng cây mồ côi sắc lá
Dáng hao gầy như nỗi nhớ trong em.

Nghe không anh, lời tình tự của đêm?
Gió kể cùng em câu chuyện của mùa Đông xứ tuyết
Có gã tương tư co mình trong giá rét
Đêm chong đèn. Thức với phố. Làm thơ.

Anh có về mùa Thu theo những giấc mơ xưa?
Nơi con sóng xôn xao trở mình trong mắt biếc
Nghe đi anh, lời thì thầm tha thiết
Em giấu sau nụ cười của đêm.

Nỗi nhớ trong chiều chưa kịp xếp thành tên
Em đan vào thơ bằng nụ tình mới chớm
Hồn giấy trắng niêm phong màu môi ấm
Xe tơ lòng… em dệt tím giấc Thu.

GIÓ CÁT

Tác giả: Lê Ân

Nhiều năm vắng em.
Thơ cứ nhạt phèo như nước ốc.
Nơi hai đứa thường ngồi không còn những thoáng nắng lênh loang
sau những cơn mưa bất chợt.
Giọt nhạc du tình thả từng nhịp trầm ngơ ngác trôi hoang.

Nhiều năm vắng em.
Những câu thơ què quặt đèo bòng cái triết – mỹ thời trang; Ba-rốc, Hy-La…
lộn sòng trong cái cong cớn lập lòe màu văn minh đối kháng.
Ngọn bút xăm rỗ mặt đời tha nhân nhằng nhịt những lằn gân bệnh hoạn…

 

Nhiều năm vắng em.
Câu thơ gầy còm bò quanh những bãi bờ ký ức;
Nuôi không nổi một ngày hoang mang sau nhiều đêm hiện thực.
Rượu tê môi chẳng đè nổi cái cảm giác lên cơn khát lửa trữ tình.

Nhiều năm vắng em.
Và những mùa thơ hoang hóa chập chờn.
Gió cát hanh hao làm nhàu thêm những nếp nhăn ấu trĩ.
Tôi biết mình đã một thời hoang phí…
Trung du buồn… Gió cát suốt trăm năm.

CHONG CUỘC NGHÌN TRÙNG

Tác giả: Lê Ân

Chợt buồn vì mình không thể quên để xóa nhòa tất cả
mà cầm hương một tình yêu nhân thế.
Về thôi em, trăng không tròn tận đêm
như mình đã khuyết từng hơi thở
Bốn nghìn năm ở trọ tình người.

Về thôi em,
ru gì xa xôi mà em khóc
nước mắt không thể thay lời tình biệt

Về thôi em…
Thương lắm cõi người.

Về thôi em,
cầm chi mấy giọt tình rơi
Bể dâu không cần ai đâu
Bể dâu chăng chớ…

Về thôi em, hắt cơn đau đời qua mùa nghiệt ngã
Nâng chén phù vân đối diện cuộc phù trầm.

Về thôi em… Làm gì có trăm năm mà em khóc!
Rượu nghìn trùng chong cuộc nghìn trùng ai.

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN