15 bài thơ triết lý hay về cuộc đời
15 bài thơ triết lý hay về cuộc đời
Cuộc đời là dòng chảy bất tận, là tổng hòa của các quy luật tự nhiên và xã hội. Chúng ta, thành viên của cuộc đời, luôn có khao khát nhận thức nó. Có người nhận thức cuộc đời bằng khoa học, có người lại bằng triết học và có người thì bằng thơ. Và dường như thơ triết lý về cuộc đời là dễ được đón nhận hơn cả, bởi tính gần gũi và nhạc điệu du dương của nó, cũng như cảm xúc nó mang lại.
Một cuộc gặp gỡ tưởng tượng
Tác giả: Việt Anh
Lại về nữa mùa đông lạnh lẽo
Đám lá vàng được thể lại rơi
Ai cô đơn, ai hiu quạnh trong đời
Ai lỡ vé theo đàn chim di trú
Hãy về đây cùng tìm nơi trú ngụ
Người khách đầu tiên là lão ăn mày
Lão góp vào chút thương xót đi vay
Nằm dưới đáy lon nhôm sạch sẽ
Người khách thứ hai là một bà mẹ
Thời gian in trên những đốm đồi mồi
Lũ trẻ ở đâu, lũ trẻ ở đâu, sao bà chỉ một mình
Người khách thứ ba là cô gái vừa bước qua tuổi hai mươi
Những phong sương đã hằn trên nét mặt
Và những đêm thâu quầng thâm đôi mắt
Người thứ tư, một cậu học trò
Cậu là ai, sao cậu lại bơ vơ
Tôi chỉ đến tìm người cha chưa bao giờ gặp mặt
Người đến ngày càng đông, chỗ ngồi ngày một chật
Ai cũng lặng im, sao không hát, không cười
Bên ngoài trời những chiếc lá vẫn rơi
Thêm một người đưa tay gõ cửa.
Đáy trăng hồ Thanh Tân
Tác giả: Phạm Tân Xuân Cao
từng cử động đứt khúc
bờ suy tư hun hút
mảnh nhịp điệu cứ ngân lên
giữa khoảnh khắc nhỏ hơn từng giây
chút miligam một cánh gió
còn lâng lâng trên con đường bỏ ngõ
chỉ mong manh như để dành
cho những chất chồng còn neo đậu
sau vết cạn sương nhòa quãng vắng
ánh trăng!
phả mùi hương còn vương ở vùng xa xăm cát sỏi
dưới đáy hồ bi bô câu hát
đứa trẻ sơ sinh nhớ người mẹ vô hình
khát khao từng dòng sữa tha thiết
góp vào hạt mầm tách vỏ vi vu
phiêu du bản điệp khúc
thoát xác xa gần
cân đối trong huyền hồ tịnh lắng
ẩn thư!
Tung xu
Tác giả: Dấu ba chấm
Hai mặt của đồng xu chới với giữa không trung
Nào, đoán đi: Là hình? Hay số?
Năm mươi phần trăm, ta tò mò lật mở
Cái số to chình ình lồ lộ giữa bàn tay
Chợt bật cười cho những câu chuyện hôm nay
Ranh giới giữa trắng và đen cũng có xa xôi là mấy
Một bàn tay đưa ra…, hai đôi mắt cùng nhấp nháy
Xé toạc cái tội tày trời thành “hành động nghĩa hiệp đáng được khen”
Một giọt mực thôi đã biến trắng thành đen
Một cái lắc nhẹ tay mặt hình sẽ thành số
Năm mươi phần trăm, ta thản nhiên lật mở
Có khuôn mặt tươi cười lồ lộ giữa bàn tay…
Buổi trưa ở hồ Thiền Quang
Tác giả: Tiểu Mục Đồng
Hà Nội 43oC
những con cá chết trôi
mơ giấc mơ thủy táng
bên những kẻ giăng câu lấm lét
chờ con mồi mắc bẫy văn minh.
Hà Nội 43oC
vũ điệu cuồng nắng thiêu đốt giấc xanh
thiêu đốt những bước chân lanh quanh trong ngổn ngang đô thị
cơn mưa xà cừ trút ngang những mắt nhìn nhàu nhĩ
giật thót tim trong chộn rộn còi xe.
Hà Nội 43oC
tin nhắn trùng phùng tìm về một bóng mát ngủ mê
có kẻ ngồi trong phòng máy lạnh giữa hồ
nhìn qua ô cửa kính
bốc hơi một tứ thơ trầm.
Giếng khơi
Tác giả: Tiểu Mục Đồng
Thả gàu xuống giếng
Tôi múc lên hạt mưa ca dao
Tìm con cá bống
Chỉ nghe hương thị thoang thoảng quanh làng.
Phả giọt nước mát vào mặt
Giọt nước gội trắng tóc bà, gội xanh tóc chị
Giọt nước đầy thùng trĩu đôi vai mẹ
Nghe trầm tích xì xầm
Rỉ mạch đá ong.
Soi mình vào giếng
Tôi thấy những mùa giáp hạt
Cái đói ám ảnh dân làng
Những mùa hoa gạo rơi hoang
Cầu vồng đằng tây báo hạn…
Giếng khơi! Giếng khơi!
Ai đào ra mạch sống bao đời?
Giấc mơ trong vắt
Khuôn mặt cha tôi tha hương trở về
Soi đời lặng lẽ!
Giếng khơi! Giếng khơi!
Tiếng gàu va thành giếng
Tiếng vọng lay thức mặt trời
Những bàn chân bước sau đêm “tối lửa tắt đèn”
Trầm nhịp!
Gánh nước về tưới xanh giấc thơ tôi!
Chọn những gam màu
Tác giả: Trần Hương Giang
Tôi chọn một màu tím
thả nỗi buồn đi rong trên bầu trời đầy gió
mây không trôi
chỉ lặng yên khóc thầm
chờ đợi
như hòn vọng phu xưa
đã hoá đá
mòn mỏi
dưới chân núi…
Tôi chọn một màu xanh
rừng bạt ngàn hát ca với thảo nguyên
và chênh chao
trong nỗi nhớ hoang vu
của mẹ
như thác nước tuôn trào
đang chảy hoài
chảy mãi …
Tôi chọn một màu hồng
tô môi son đỏ thắm tươi nồng
má hây hây
cô gái người Ê Đê
hồn nhiên
cười, khoả mình dưới sông
nắng ngập tràn
trêu đùa trên tóc…
Tôi chọn một màu nâu
đất mẹ, áo cha lấm lem sương gió
đã một đời
nhọc nhằn vất vả
để đàn con khôn lớn thành người…
Chúng ta như những đám mây
Tác giả: Võ Thị Hà
Khi mây đi dưới mặt trời rực rỡ
Những đóa hoa thấm đẫm nụ cười
Những phố đông không bao giờ biết mỏi
Và sương mù như trái chín đơm môi
Mây trở về trong lòng phố ấy
Tiếng bước chân biêng biếc xuân thì
Mây ra đi xa thành phố ấy
Tiếng nói cười thiêm thiếp đêm khuya
Rồi nằm in ôm nhánh nhánh lưu ly
Mây khóc vụng thương gối chăn cũ kỹ
Nỗi buồn ấy bừng rợp lên như thể
Những tàng cây ẩm ướt ánh mặt trời
Khi thức dậy dưới mảng trời xanh tái
Khi dầm trong hơi ấm của dòng sông
Tóc tơ mềm như những ngày thơ ấu
Mây kể thầm một chuyện khổ mùa đông
Chúng ta như những đám mây
Tan tác khi trời đổ lệ
Không giữ nổi những áo xiêm đẹp đẽ
Tay đâm lên năm nhánh nước u buồn
Trong căn phòng mùa hè
Tác giả: Võ Thị Hà
Tôi muốn tắm trong khu vườn tuổi nhỏ
Nơi những nụ bông nhí xíu tuổi thơ
Chúng nấc lên những chiều tím lịm
“Bạn đã đi đâu tan biến tựa sa mù”
Tôi muốn về nơi cuối hè im vắng
Cỏ đậu vàng thêm ngày tháng đợi chờ
Tôi hứng trong tay những giọt sương của mắt
Mang tưới lên những viền lá tròn vo
Tôi từng muốn trở về trong vịnh nước
Ngủ thật say mơ lưu thủy hành sơn
Như đứa trẻ ham chơi quên quấy khóc
Rồi thiếp đi khi nỗi mệt gần thêm
Những ngôi nhà sẽ không cần đóng cửa
Xe đạp thôi khóa kỹ gốc cây già
Chúng nằm rạp dưới mái tranh che chở
Nắng nôi không thể đến hoan ca
Ngoài phố người đi lếch thếch, buồn sầu
Không ai biết trong căn phòng kín gió
Những mùa hoa trong tôi đang gõ cửa
Đòi tắm mưa dưới những tàng cây
Còn tôi thèm đi trong khu vườn tuổi nhỏ
Cả một mùa hè nắm chặt lòng tay.
Thập tự xuân
Tác giả: Tạ Xuân Hải
Người con gái ngồi bên hiên nhà
Với những đóa hoa hồng vừa cắt
Bàn tay nàng rất xinh
Và con dao loáng sắc
Người con gái ngồi bên hiên nhà
Lần đầu tiên biết yêu biết nhớ
Bên cạnh nàng những đoá hoa rực rỡ
Chưa một lần biết nhớ biết yêu
Khuôn mặt nàng sáng lên trong chiều
Bàn tay đẹp cắm hoa vào lọ
Và xuân của nàng bắt đầu
Bằng cái chết của những bông hồng đỏ.
Viếng mộ Hàn Mặc Tử
Tác giả: Phan Hòa
Vô tình ghé lại vườn khuya
Thôi miên trước tấm mộ bia khấn thầm
Tâm tư lạc cõi thinh âm
Tưởng nghe bên dốc Mộng Cầm khóc thơ …!
Rồi mai nhân ảnh phai mờ
Vẫn còn vọng Nguyệt bên bờ sông Trăng
Hàn ơi, có nhớ hay chăng?
Những đêm giông gió Chị Hằng về đây
Gối tay lên giấc mơ này
Mà nghe hương tóc xõa mây lưng trời
Tình thơ rúng động lòng người
Biết đâu ta cũng rã rời cùng trăng…!
Dòng sông khát!
Tác giả: Nguyễn Thị Phương Lan
Còn gì đâu mà chảy nữa sông ơi!
Bây giờ sông chỉ còn trơ đáy
Đã một thời căng mình tuôn chảy
Tưới tắm đôi bờ cây lá tốt tươi
Còn gì đâu mà chảy nữa sông ơi
Thời gian đã hút kiệt nguồn nước mát
Cây cứ vậy lớn lên từ đất ?!
Khoe lá hoa kiêu hãnh giữa trời
Còn gì đâu mà chảy nữa sông ơi!
Đã cạn rồi nên dòng sông khát
Cây cứ thế vươn cao lên trời biếc
Có biết rằng bức tử một dòng sông!
Hẹn ngày về trả nợ tuổi thơ
Tác giả: Văn Thành Lê
Và cứ thế chúng tôi đi
Ngày rời làng là những chàng trai lún phún vài cọng ria mép
Những cô gái chỉ trong mơ mới có khái niệm đỏm dáng làm đẹp
Mặt đất ngỡ rộng hóa ra cũng hẹp
Chỉ mấy thôi đê đã khép lại cánh cổng làng.
Từ chấp chới ngỡ ngàng
Tới quần quật dọc ngang
Chúng tôi đi tìm tiếng nói của mình đang ẩn dật lang thang phía phố
Sấp ngửa xô bồ
Được cũng nhiều nhưng mất có ít đâu…
Bạn bè tôi giờ đi đâu ở đâu
Cũng nhất nhất hamburger, khoai tây rán, đùi gà
Chúng bảo đã đến lúc “rũ bùn đứng dậy”
Người phố là đây, trong miếng ăn lời nói
Đến chiếc xe cũng lắp trộm biển số Sài thành…
Tôi giờ như kẻ lạc
Giữa bạn bè thấy rỗng thành trăm mảnh
Ý nghĩ dẫu long lanh chẳng muốn cất nên lời
Sợ tiếng cười trêu mình người – thế – kỷ – hôm – qua…
Phải rồi bạn tôi ơi tôi mãi là đứa – trẻ – già
Ăn KFC mà cứ ước bát canh cua nấu cùng rau đay, rau ngót
Uống ly bia nhớ nước vối quê nhà…
Tôi biết tôi sẽ xa
Cái xóm nhỏ theo phố dài phố ngắn
Nhưng càng đi càng thấy đất nhà gần đến lạ
Bởi bàn chân dẫm trăm phương vẫn phảng phất mùi từ cánh đồng rơm rạ
Nói giọng nắng gió lẫn lộn hỏi và ngã…
Tôi là vậy dẫu ngã bẩy ngã ba
Ở giữa phố nhưng chẳng thể tan vào phố
Nên dọc hành trình tháng năm vẫn nhớ
Một ngày về trả nợ lại tuổi thơ.
Lục bát chiều
Tác giả: Đào Mạnh Long
Heo may ăn vụng nắng vàng
Vãi tung toé để chiều loang lổ chiều
Rỗng mùa, lạc tiếng sáo diều
Thu quẫy gió, đổ liêu xiêu điệu hò.
Vảy thời gian rụng miền thơ
Neo vào nỗi nhớ, con đò ngủ quên
Nghiêng vành tháng tám tràn đêm
Ngọn tre miết khói tím lên đỉnh trời
Những người thợ gặt
Tác giả: Mạc Mạc
Tiều phu, bác!
Cho tôi mượn chiếc rìu
hì hụi chặt, bổ góc vườn Thơ hòng đốt lên đống lửa
hoặc đôi ngày đẹp trời tôi sẽ múa
vũ điệu Rìu
ngồn ngộn xiêm y từ vựng
vĩ thanh của chặng đường gia công ngôn ngữ
Này ,
chú bé tí hon mang tên sáng tạo!
Trang truyện cổ Grim trở mình than thở
– Đừng tuồn cỏ tươi vào nữa! Hỡi hư danh!
Tôi mơ một ngày nghe được tiếng hót của con chim Xanh
đâu đó vọng ra từ vạn ngàn bức tường thành ngôn ngữ
thứ âm thanh tự do
thật tâm của nguyện cầu giải thoát
không bao giờ khoác lên mình chiếc áo choàng quá rộng
Hôm nay,
giữa cánh đồng chiêm trũng
nàng Hwang Jini nhảy múa với vũ công Mồ hôi
Bạn có dám cùng tôi
tấu nhạc theo nàng
chỉ với tiếng vỗ tay của những người thợ gặt
điệu múa có trước hay âm nhạc có trước
hãy hỏi Hwang Jini
hết một vòng đu quay
mọi thứ sẽ trở về nguyên bản
Vỗ cánh
Tác giả: Nguyễn Thị Nguyệt Nga
Có những hôm ta gửi vào thinh không
nụ cười cháy giữa đam mê dịu dàng không ngớt
bàn tay run rẩy
lúng búng giọt vui
che khuất cả mặt trời tóc nhuộm vàng xanh biêng biếc
nhớ lại gọi ta về
thương lại gọi ta về
yêu lại gọi ta về
giận hờn đẩy muôn trùng sóng bể khát khao tung cánh
đê mê
bên kia nhà ai vừa thay gió
rèm cửa xanh trời thành cánh cam
bên kia nhà ai thay áo mới
trên tường vôi vữa trắng lung linh
ô hay!
bản tình ca
ru mãi… tận đáy tim
Xem thêm:
Sources: