5 truyện ngắn hay về tình yêu đầy cảm xúc

5 truyện ngắn hay về tình yêu đầy cảm xúc

“Làm sao sống được mà không yêu? Không nhớ không thương một kẻ nào?” câu thơ của “ông hoàng thơ tình” Xuân Diệu nói thật đúng tâm trạng của bao thế hệ bạn trẻ. Cùng xem 5 truyện ngắn hay về tình yêu:

tình yêu

Ảnh: List Sách

1. Chênh chao tình đầu – Cú Đỉn

Anh gặp em thật tình cờ như bao cuộc gặp gỡ khác trên đời. Để rồi sau đó anh nhận ra giữa anh và em có quá nhiều điểm chung nên không thể không đến với nhau.

Em và anh đều sinh ra ở Tuy Hòa, một vùng đất đầy nắng và gió của miền Trung. Nơi đối mặt với bao khắc nghiệt của thời tiết đã hun đúc nên những con người chịu thương chịu khó, giàu ý chí và nghị lực vươn lên. Cùng là sinh viên nghèo, xa nhà, gặp nhau giữa thành phố Sài Gòn, anh và em có quá nhiều điều đồng cảm để chia sẻ cho nhau. Nhiều lúc nhớ lại anh vẫn thường tự hào về một tình yêu tuyệt đẹp, có một không hai của tụi mình. T. có còn nhớ những buổi chiều vội vã đi làm thêm, hai đứa đã chia nhau gói mì ăn trong tiếng cười lý lắc. Hay những lúc cả hai cùng đèo nhau trên chiếc xe đạp cổ tích ra tận ngoại ô ngắm hoàng hôn. Quên tất cả những mệt nhọc, khó khăn trên đời, hai đứa rỉ rả, véo nhau trong suốt chặng đường. Có thể anh ăn nói không có duyên nhưng anh luôn biết cách chăm sóc tình yêu của mình. Bao giờ đi làm về anh cũng tặng em một đóa hoa tươi thắm cùng lời chúc bé yêu chóng lớn, em mỉm cười trong ánh mắt hạnh phúc, bình yên.

Trong dằng dặc của những lãng quên và lãng quên em có còn nhớ những đêm trăng đẹp lung linh của chúng mình. Sài Gòn đêm trăng. Hai đứa cầm tay nhau đi chân trần trên cỏ. Thảm cỏ xanh ướt đẫm sương đêm đã trở thành nhân chứng cho một tình yêu. Trải lòng ra cùng đất trời cây cỏ, anh dạo đàn cho em làm ca sĩ. Đêm trăng ấy tiếng hát em quyện chặt cùng tiếng đàn anh là thế mà sao ta mãi để lỡ nhịp trong nhau.

Lỗi tại anh hay lỗi tại em mà chúng mình vĩnh viễn xa nhau. “Không phải thời Rômêô và Juliet nên không đứa nào dám chết vì tình yêu” (Nguyễn Phan Hách). Mối tình đầu của tụi mình chỉ dừng lại chừng đó, nhưng thật trong sáng và đẹp đẽ. T. hãy tin rằng anh đã từng thành thật, vì nếu không như vậy thì bây giờ anh chẳng nhớ em!

Giờ đây anh và em ở hai đầu nỗi nhớ, mỗi khi nghĩ về em một thời sinh viên lại làm anh nhói đau. Anh ước ao một lần được gặp lại em nói cho em biết nỗi lòng mà anh chôn giấu một thời…

Anh viết những dòng này nếu em đọc được, mong rằng trong cuộc đời đừng bao giờ anh và em một lần nữa phải nói câu: Muộn quá rồi!

2. Buổi sáng yên bình – Cát Đỏ

Buổi sáng bình yên - 5 truyện ngắn hay về tình yêu

Sài Gòn những ngày cuối năm, sáng sớm ngước nhìn khoảng xanh thật xanh ngoài khung cửa sổ thấy lòng vội vã. Cái se lạnh hiếm thấy của Sài Gòn dường như lan tỏa vào từng lớp áo mỏng. Mấy khi Sài Gòn lạnh như thế này, bước ra khỏi cửa phải vội khoác thêm chiếc áo lạnh, rụt cổ lại vì cơn gió bất chợt thổi đến lành lạnh. Một ngày mới đã bắt đầu.

Tiếng rao hàng buổi sớm quen thuộc của người bán bánh mì nóng khua động âm thanh con phố nhỏ, đâu đó quanh tôi tiếng chim hót ríu rít trên cành. Những chú chim này cũng lạ hén, từ nơi đâu bay về đậu trên dây điện khá đông. Chúng ríu rít trên những tầng cây viết xanh thẫm trước sân nhà, ẩn đâu đó trong từng chiếc lá rồi bất chợt bay ùa lên khi có tiếng động của những chiếc xe vụt qua. Chúng nhảy xuống sân, nhất là mấy anh chàng và mấy cô nàng sẻ nâu tranh giành những mảnh vụn bánh mì tôi vung ra, ngộ nghĩnh và thích mắt. Tiếng những chú chim yến bé xinh líu ríu dễ thương nhà bên cạnh khiến tôi bật cười. Anh Sơn nhà bên cạnh chăm sóc chim như chăm con mọn, thấy anh nâng niu chăm bẵm chúng chợt nhận ra mối liên thông giữa người và chim mật thiết đến lạ lùng.

Bỗng… “Chào buổi sáng… ồ ồ… hello… ồ ồ… Konnichiwa… éc éc… Bonjour madam… ồ ồ…đói quá… đói quá”…

Tôi cười suýt ngất khi nghe cái giọng ồ ồ khàn khàn của chú nhồng biết nói nhà bên cạnh của vợ chồng ông Sâm làm một tràn liên thanh những câu chào nhiều thứ tiếng. Tôi ngóng cổ sang bên nớ hét lại: “Hello nhồng”

Thế là hắn lại buông một tràn: “How are you, I’m fine. Thank you… and you?”

Tôi bật cười ngả nghiêng không dừng được.
Ngộ nghĩnh hơn cả nếu bạn nghe chú chàng giả tiếng chuông điện thoại reng. Tôi nhớ một lần buổi sáng sớm ra nơi ban công lầu đứng làm vài động tác thể dục, bỗng giật mình khi nghe tiếng chuông điện thoại reng từ bên nhà ông cụ Sâm… Chuông cứ reng mà ông bà cụ vẫn ngồi bình thản trong khu vườn nhỏ uống trà, tôi nói vọng sang:

– Cụ Sâm ơi, điện thoại…

Chưa kịp nghe cụ trả lời, tôi đã giật bắn người khi nghe tiếng hét lanh lảnh “Không có nhà đâu, bye bye!”

Cụ bà nhìn tôi bật cười:

– Cháu gái ơi, không phải chuông điện thoại đâu, là thằng này đấy!

Vừa nói cụ vừa chỉ vào chiếc lồng có chú nhồng mỏ vàng mà cụ ông mới mang về cách mấy hôm, nghe nói ai đó tặng ông cụ cho vui cửa vui nhà. Tôi phì cười chưa hiểu mô tê chi cả đã nghe cậu chàng nhồng nhảy lên quang quác làm một tràng “Yêu em… yêu em… ồ ồ… như rừng ồ… ồ… yêu thú dữ…”. Trời Phật ơi, tôi cười ngả nghiêng chắp hai tay xá nó “Sợ mi quá nhồng à..”.

Ông bà Sâm không có con nên có chú nhồng bầu bạn cũng đỡ buồn, may lắm ri từ hôm nó về ngôi nhà ông bà cụ, tôi chưa từng thấy nó… chửi thề. Với khả năng có thể nói tiếng người như cậu chàng mà ong óng suốt ngày những câu… tiếng lóng chửi bới thì răng mà ai chịu nổi nhỉ.

Buổi sáng yên bình của một tuần mới khua động bởi những âm thanh rất nhỏ, chầm chậm rồi ồn ào náo nhiệt. Con đường vắng sau một đêm ngủ yên lại bừng lên những âm thanh quen thuộc của một ngày mới. Tiếng rao hàng, tiếng trẻ con í ới… Tiếng động cơ xe lại nổ ròn rã tuôn về muôn hướng, nhịp sống đô thành lại bắt đầu. Những con người bước ra từ những mái nhà gật đầu chào nhau một ngày mới rồi vội vã phóng đi cho những lo toan hằng ngày.

Và tôi cũng vậy, khoác vào mình bộ vest quen thuộc, hướng đến cty. Những công việc dở dang cuối năm đang dồn dập đến ngập đầu. Hít một hơi thật sâu cái se lạnh hiếm thấy của Sài Gòn những ngày cuối năm mà thấy lòng khoan khoái. Sắp Tết Nguyên Đán rồi, chỉ còn mười mấy ngày nữa thôi…

3. Có một mùa hoa sấu trong em – Dương Hằng

có một mùa hoa sấu trong em -5 truyện ngắn hay về tình yêu

Ảnh: traveloka.com

Nó và anh yêu nhau giữa một mùa hoa sấu đang dịu dàng đua nở. Anh là người Hà Nội hào hoa, tuổi thơ anh đi suốt con đường hoa sấu. Nó quen anh khi nó còn là cô nhóc 18 tuổi chập chững bước vào đời với bao niềm ước vọng, anh tuổi hai mươi của ngày hạ nắng chói. Nó đi khắp các nẻo đường ôm theo giấc mộng làm thi sĩ. Nó viết những bài thơ tặng anh, khoe với anh những bsì thơ được đăng báo. Anh gọi nó là nhóc bướng, đôi lúc véo vào hai má tròn tròn hây hây ửng nắng. Rồi, anh chở nó về con đường hoa sấu mỗi chiều hạ. Từ bé, nó chỉ biết đến khung trời đỏ thắm của hoa phượng vĩ, sắc trắng mềm mại của loài hoa xuyến chi, hay những cánh bìm tím rũ nắng trưa… Lần đầu tiên nó biết đến một loài hoa mang tên: hoa sấu.

Yêu lắm mùa hoa sấu. Nhứng bông hoa sấu nhỏ li ti nép mình thẹn thùng trong chiếc lá xanh. Hạ sang. Cơn mưa đầu hạ đón mùa hoa sấu đi về. Hoa sấu bừng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài mơ mộng. Nó yêu màu trắng tinh khôi và trinh nguyên, yêu thứ hương thầm lặng phả vào gió thơm mát. Anh thích vuốt mái tóc dài của nó, cài lên những bông sấu trắng li ti. Anh và nó đã dắt nhau đi qua một mùa hoa sấu, chở bao vòm nắng hạ tươi. Hoa sấu đã đi vào những bài thơ của nó thành thứ hương đầu mùa của tình yêu. Từ ngày yêu anh, nó có cả một mùa hoa sấu của niềm riêng…

Sáng. Nó nhấm nháp chút vị đăng đắng của ly cafe, mở bản nhạc mà mình yêu thích. Là nhạc của Cẩm Ly, nghe mà nao lòng. Chùm nắng mới len vào căn phòng trọ bé nhỏ, ánh lên những giọt long lanh trên cánh phong lan. Nó bỗng thấy yêu đời. Chuông điện thoại reo, là tin nhắn của anh, quen thuộc. Mà có cái gì thật lạ. Nó nghe trong gió hương hoa sấu đang vọng về. Một mùa hoa sấu thứ hai trong tinh yêu và cuộc đời của nó lại sắp tới.
Đã hơn 8h sáng. Nó vội vã tới giảng đường cho kịp giờ. Bỗng nó nhìn thấy anh ở quán cà phê bên đường. Như mọi lần nhìn thấy bóng anh, nó sẽ gọi to lên như một đứa trẻ con. Lặng người. Ngồi cùng anh là một cô gái. Một cô gái xinh đẹp và dịu dàng quá đỗi. Một ý nghĩ thoáng hiện ra trong đầu nó. Kiên nhẫn… Nó đợi. Anh cùng cô gái bước ra khỏi quán cà phê và hai bàn tay nắm chặt. Giọt nước mắt nghẹn đắng lăn dài trên đôi má. Nó thẫn thờ trở về căn phòng trọ. Trưa. Nắng vẫn hắt vào bên khung cứa sổ. Khi cánh cửa của mùa hạ đang ngập ngừng chớm sang thì cuộc tình của nó vội vàng vỡ tan theo những giọt nắng đầu mùa. Cứ ngỡ, tình yêu của nó và anh sẽ vẹn nguyên và tinh khôi như màu hoa sấu trắng. Chuông điên thoại reo. Nó không buồn nghe máy. Mấy ngày sau đó, nó không tới giảng đường. Anh có tới gặp nó nhưng đều không gặp. Sau những ngày buồn, nó cũng quyết định quay lại giảng đường.

Chiều buông, nắng bắt đầu dịu xuống. Nó bước ra cổng trường, anh vội vàng chạy tới và cáu lên:

– Mấy này qua em đi đâu hả, sao em lại tắt điện thoại hả.

Từ trong ánh mắt của nó, anh chợt nhận ra một điều gì đó. Nó nhìn anh không đáp rồi lặng lẽ bước đi. Nó không mong gì anh sẽ đuổi theo. Anh và nó cuối cùng cũng chia tay. Chia tay anh, nó cắt tóc ngắn ngang vai. Nó không giận anh, hận anh. Bởi trong lý thuyết tình yêu không của nó không có định nghĩa về sự phản bội. Khi người ta hết yêu nhau thì tìm đường lãng quên. Và chẳng có lí do nào buộc đối phương phải chịu trách nhiệm về tình yêu của mình.

Hoa sấu đã về giữa mùa thơm ngát. Nó vẫn đi trên con đường xưa tìm anh trong một chiều nắng hạ. Khung trời hoa mộng giờ chỉ còn riêng mình nó. Hoa sấu trắng đục màu buồn… Vạt nắng vẫn tươi mà lòng người ủ rũ. Nó nhặt những bông sấu nhỏ li ti kết thành tên anh, thành kí ức xưa. Dòng thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, chỉ còn lại những vệt buồn và mùa hoa sấu ở lại…

4. Nhớ em xưa – Hoàng Hải Bằng 

Nhớ em xưa - 5 truyện ngắn hay về tình yêu

Năm 1991, mình có việc phải ra Hòn Khói. Ra đó, phải đi qua lối rẽ vào chợ Ninh hòa. Quen em hồi còn ở Nha Trang, nhưng do vô tâm nên cũng chỉ biết nhà em ở gần chợ Ninh Hòa. Hình như mẹ em có sạp hàng ở đó. Chỉ biết sơ sịa như thế, nhưng chẳng hiểu sao mình đinh ninh sẽ gặp được em.

Rảo bước trên con đường đất buị mù vào thị trấn, hơi hồi hộp. Chẳng biết gặp lại sẽ thế nào!? Có phải em kia không… nhỉ? Sao lại ở đây? Mà sao trẻ quá, giống thế kia, hay là em của em nhỉ? Chợt em ngẩng lên nhìn, la tên mình một tiếng rất to, rồi sau mấy giây thẳng thốt, em bảo mình vào nhà đi, như không hề có cả khoảng dài bao năm không tin tức. Một căn nhà nhỏ ven đường nằm ở góc vườn quay ra lộ. Đồ đạc đơn giản, gọn gàng. Trên chiếc phản để đầy quần áo đang may dở và sát trong góc là chiếc máy khâu. Nhà này nằm trên khu vườn của ba má chồng anh à. Nhà chồng cho đất, tụi em cất cái nhà nhỏ này ở. Em bây giờ “mất dạy” rồi anh ạ. Lương thấp em không chê, về xin mẹ được, nhưng học sinh chẳng chịu học, em chán nên xin nghỉ dạy, mở tiệm may tại nhà. Anh đi lâu quá, chẳng có tin gì, mãi cách nay ba năm em mới lấy chồng. Ảnh cũng hiền lành, cũng bộ đội như anh, nhưng ở Campuchia, giờ cũng về rồi anh ạ. Ảnh đang đi Nha trang. Em ra Nha Trang tìm anh mãi, nhưng chẳng biết tên ai nên bên Hải quân không cho vào. Anh Hòa ở không quân cũng chuyển rồi. Trước hôm cưới, em lại ra Nha Trang, tìm mãi mới gặp mấy anh Hải quân quen anh, nhưng mấy anh bảo là anh đi suốt, chẳng cố định ở đâu. Em vẫn giữ thư và đồ anh tăng trong túi xách đây này. Chết, chồng em biết không vui đâu! Không, chồng em biết và ảnh tôn trọng lắm. Ảnh nói cũng muốn gặp anh. Ảnh nói ảnh cũng ở bộ đội bao năm, biết anh bộ đội mà phải đi hoài sang Campuchia vầy vất vả lắm.

Buổi tối, cơm cháo xong xuôi, mình lần mò trong xóm mượn được chiếc 67 cũ mèm, tồng tộc phóng ngược mười mấy cây số ra lại Ninh Hòa. Chẳng nhớ nhà được chiếu sáng bằng gì, nhưng lù mù lắm. Chồng em từ bên nhà bố mẹ chạy ào về. Hắn nhiệt tình, chân chất nắm tay chào hỏi rồi hối vợ dọn cơm. Thôi khỏi, anh ăn rồi. Thăm hai vợ chồng, uống nước chút thôi rồi về đêm còn đưa tàu vào cảng. Chồng em áy náy, đồ nhậu sẵn rồi anh. Em phải theo xe ra Nha Trang bốc hàng bây giờ vì xe tải họ chỉ cho vào thành phố ban đêm. Anh cứ ngồi chơi với D… đi, nửa đêm em về nhậu nhé…

Lúc chia tay, em đưa cho mình mẫu giấy nhỏ ghi số điện thoại nhà em. Anh nhớ nhé, khi nào ra quân, ổn định xong công việc, anh điện cho em hay, đỡ sốt ruột.

Mình ra quân, bận việc lu bu nên không gọi. Nhưng ngay sau đó, lại có chuyến hàng vào Cầu Đá. Công việc xong xuôi, mới tìm số đi gọi cho em hay. Vậy mà, cái thằng hậu đậu là mình lại quẳng béng cái mảnh giấy nhỏ ấy đi đâu không rõ, tìm kiểu gì cũng không ra, không thấy. Rồi tàu cũng phải rời cảng…

Hơn hai chục năm nữa rồi, có lẽ con gái em đã có chồng và em đã trở thành bà ngoại. Kinh thật, chẳng thể tưởng tượng ra thế nào. Con gái lớn lên chắc cũng giống em lắm. Da trắng, lưng thon, tóc dài, mắt trong veo và răng khểnh…

Chẳng biết có duyên gặp lại nhau không. Ký ức ghi lại này coi như quà 8-3 cho em vậy…

5. Tình tự với em – Hồng Hạnh

Tự tình với em - 5 truyện ngắn hay về tình yêu

Tình tự với chính em, cô gái của tôi! Cô gái hay nhõng nhẽo, nắng mưa thất thường của miền đất gió Lào, đầy nắng và gió.

Em đấy! Cô gái của tôi! Cô gái của riêng tôi mà thôi, em nhé! Cái cô gái muốn được quen với sự quan tâm của ai đó hàng ngày, muốn quen lắm những yêu thương phủ đầy những đêm dài giật mình tỉnh giấc. Cô gái giấu kín của tôi.

Em – mảnh hồn non trẻ của tôi, cái phần nhỏ nhoi trong tôi mà tôi luôn muốn giấu. Những năm tháng qua, tôi chỉ hò hẹn với em trong những lúc một mình một góc, trong những lúc bên mình chỉ còn lại những bức tường cũ, những kỷ niệm vàng úa. Những lần hò hẹn ấy, món quà mà tôi dành tặng cho em là những giọt nước mắt lặng lẽ và những nỗi đau tưởng chừng xé nát trái tim nhỏ bé của em. Tôi có lỗi. Tôi lạnh lùng. Nhưng tôi yêu em, cô gái ẩn sâu trong tôi ạ!

Lâu rồi tôi không bên em như thế. Tôi muốn trốn tránh em một thời gian để nuôi lớn trong tôi một cảm giác khác, một con người khác. Tôi tưởng mình đã thành công trong việc lừa dối chính mình, lừa dối chính tình cảm của mình, nhưng tôi đã lầm. Mối tình giữa tôi và em là không thể chối bỏ và dường như là mãi mãi không bao giờ có thể dừng lại. Tôi yêu em! Nhấm nháp từng giọt cafe đắng trong một góc quán vắng, tôi lặng lẽ nhìn cuộc đời qua lại, nhìn yêu thương lặng im trong từng chuyển động của cuộc sống. Tôi đã từng ngoại tình với người khác trong những chốn như thế này em ạh. Và sau những lần hư hỏng như thế, tôi biết rằng em luôn trong tôi.

Tình tự với em là tôi tản bộ trên con đường Hà Nội mà tôi yêu thích, là lắng tai nghe, là ngước mắt nhìn những chuyển động nhỏ của cuộc sống, là yêu lắm bản thân tôi em ạh. Hò hẹn với em, là tôi bỏ qua những lý do ngốc xít, là bỏ hết những ý định và cuộc hẹn khác, chỉ vì đã trót hứa với bản thân là tối nay sẽ gặp em, ở quán đấy! Một mình.

Tối hôm nay tôi nhớ em, tôi muốn trò chuyện với em. Hôm nay tôi tự cho mình hư hỏng em ạh. Hôm nay em đừng khóc nhé, có nhớ tôi thì cũng chỉ buồn một chút thôi, đừng rơi nước mắt, tôi đau!

Yêu em, tôi chấp nhận giấu đi một phần tâm hồn của mình, phần nhỏ đó tôi dành riêng cho em đấy, cô gái nhỏ của tôi ạh!

Tôi và em, hai mảnh đổi lập nhưng không thể thiếu của nhau.

tình yêu

Ảnh: List Sách

Bạn cũng xem:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN