Khi đắc ý, hài lòng không nên quên đi tất cả

Khi đắc ý, hài lòng không nên quên đi tất cả

Đời người có lên, có xuống, không ai mãi mãi thuận lợi, cũng không ai mãi mãi thanh xuân. Lúc gặp thời thì nên củng cố cuộc sống của mình để chuẩn bị cho khi thất thế, không nên vì hài lòng, đắc ý mà quên đi tất cả. Câu chuyện về Di Tử Hạ dưới đây sẽ là bài học sâu sắc với mỗi người chúng ta.

Di Tử Hà là nho sĩ thông minh, vô cùng khôi ngô tuấn tú

Di Tử Hà là nho sĩ thông minh, vô cùng khôi ngô tuấn tú (Ảnh minh họa)

Vệ Linh Công rất háo sắc, ông ta không chỉ có vô vàn mỹ nữ nơi hậu cung, mà còn nuôi một vài sủng thần là nam giới… Di Tử Hạ là một trong những sủng thần được nuông chiều nhất, Vệ Linh Công coi anh ta như bảo bối, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Di Tử Hạ dựa vào sự sủng ái của Vệ Linh Công, tự do gây loạn nơi triều đình, coi quy củ phép tắc của triều đình không ra gì, thậm chí trước mặt Vệ Linh Công cũng dám phóng túng bừa bãi. Nhưng hắn ta thông minh lanh lợi, lâu dần thành quen, Vệ Linh Công cũng không cho là ngang bướng.

Một buổi tối, có người báo tin cho Di Tử Hạ rằng mẹ anh ta bị ốm. Di Tử Hạ vừa nghe xong liền chạy thẳng vào ngự xa phòng, nói dối có lệnh của Linh Công, gọi phu xe lập tức lên đường đưa anh ta về nhà. Người phu xe biết anh ta là người Vệ Linh Công tin cậy và sủng ái, không dám hỏi nhiều, đưa anh ta về nhà cả đêm.

Chiếu theo pháp luật của nước Vệ, hình phạt trộm xe của vua phải chịu nguyệt hình (nặng thì phải chặt chân nhẹ cũng phải chặt ngón chân). Nhưng Vệ Linh Công sao đành lòng chặt chân của Di Tử Hạ được? Cho nên khi người báo cáo chuyện này lên thì ông ta lại khen ngợi rằng: “Mẹ ốm, đến mức quên cả nguyệt hình, Di Tử Hạ đúng là người con có hiếu”.

Mấy hôm sau, Vệ Linh Công cùng Di Tử Hạ đi chơi hoa viên. Đúng mùa đào chín, Di Tử Hạ thuận tay hái lấy một quả, vừa ăn vừa đùa giỡn cùng Linh Công. Linh Công nói đùa rằng: “Mấy hôm trước ngươi trộm xe ngựa của ta về nhà, đáng nhẽ phải chịu hình phạt chặt chân, nhưng ta không phạt ngươi, ngươi định cảm tạ ta như thế nào đây?”.

Di Tử Hạ nghiêm mặt nói rằng: “Ngài nhắm mắt lại, thần sẽ tặng cho ngài một thứ rất đẹp để tỏ lòng biết ơn với ngài”.

Linh Công đâu biết rằng anh ta dám trêu ghẹo mình, liền nhắm mắt lại thật. Di Tử Hạ dám lấy nửa quả đào ăn dở nhét vào miệng Linh Công, sau đó liền cất tiếng cười lớn rồi bỏ chạy: “Quả đào này rất ngọt! Như vậy coi như chút lòng cảm ơn của thần đấy!”.

Linh Công biết như vậy thì chuyện đã rồi, ông ta nhìn theo bóng dáng của Di Tử Hạ mắng yêu rằng: “Xem ra ta không thể không chặt đứt tay của ngươi rồi”.

Linh Công còn đắc ý nói với tuỳ tùng rằng: “Hắn lấy nửa quả đào ăn dở cho ta ăn, như vậy là hắn yêu quý ta đấy!”.

Đám tuỳ tùng nhịn không được, cười phá lên.

Trong chớp mắt đã được mười năm, Di Tử Hạ già rồi Linh Công không sủng ái hắn ta nữa, ông ta lại có những sủng thần trẻ trung khác. Di Tử Hạ chỉ có thể đứng ở đằng xa nhìn Linh Công vui đùa cùng với họ, trong lòng dâng lên những cơn ghen tức, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, càng không dám phóng túng như trước đây. Rất lâu Linh Công cũng không để ý gì đến hắn ta cả.

Di Tử Hạ thường nghĩ lại những ân sủng trước đây mà Linh Công dành cho hắn, trong lòng rất buồn phiền.

Khi chìm đắm vào những hồi ức trước đây, hắn ta thường hoảng hốt, chẳng biết mình đang ở đâu, đang làm gì nữa.

Một hôm buổi trưa, hắn ta lại rơi vào trạng thái như vậy, không có cảm giác gì, tự nhiên đi vào tẩm cung của Linh Công. Đúng lúc chợt nhớ, định quay trở ra, không cẩn thận đã làm rơi vỡ một bình hoa trên bàn uống trà, mất giấc ngủ trưa của Linh Công. Linh Công nhìn thấy Di Tử Hạ xông vào tẩm cung khi chưa cho phép, nổi trận lôi đình quát mắng: “Ai cho phép ngươi vào đây? Hay ngươi có ý mưu sát quả nhân?”.

Di Tử Hạ sợ quá vội quỳ xuống, khổ sở thanh minh rằng, mình chỉ là vô ý đi vào tẩm cung, mà thôi chứ không có ý định gì cả.

“Vậy mắt của ngươi để làm gì?” – Linh Công không chịu được, mắng hắn ta – “Ta sớm nhận ra ngươi là thứ không ra gì! Ngươi đã từng ăn trộm xe của ta, lấy nửa quả đào ăn thừa nhét vào mồm ta! Hôm nay nợ mới, nợ cũ ta tính một thể!”. Nói rồi lệnh cho vệ binh chặt hai chân và tay phải, móc hai mắt của Tử Hạ.

Sau đó, Vệ Linh Công như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục giấc ngủ trưa của mình.

Phân tích: 

Đương nhiên Di Tử Hạ có mắc lỗi, Vệ Linh Công cũng quá tàn nhẫn. Cùng một sự việc giống nhau, lúc vui vẻ thì tán dương khen ngợi, khi giận dữ, ghét bỏ thì dùng hình phạt nặng, thực là tráo trở như giở bàn tay vậy! Vệ Linh Công tại sao lại có thể như vậy? Bởi vì không ai có thể kiềm chế ông ta. Quyền lực mất đi sự khống chế, thì sẽ biến thành ma quỷ, người nắm quyền hành trong tay cũng phải coi đây là một bài học.

Đối với Di Tử Hạ mà nói, nếu như khi được lòng, đừng nên phóng túng thì khi không được lòng cũng sẽ không bị rơi vào cảnh thảm thương như vậy. Cho nên chúng ta làm người không nên khi đắc ý hài lòng mà quên đi tất cả.

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN