Hay quên cũng là một loại hạnh phúc

Hay quên cũng là một loại hạnh phúc

Quên hết phiền muộn, con người càng vui vẻ. Phiền muộn đâu đâu cũng có, chỉ cần chúng ta thản nhiên với những hy vọng lớn lao, vứt bỏ những chuyện lo lắng ưu phiền của cuộc sống bình thường, vậy còn gì phiền não chứ?

Hoa Tử mắc tật hay quên

Hoa Tử mắc tật hay quên (Minh họa: dkn.tv)

Nước Tống có một người ở Dương Lý tên là Hoa Tử, anh ta mới gần bốn mươi tuổi nhưng mắc tật hay quên.

Chuyện xảy ra buổi sớm, buổi chiều đã quên, chuyện xảy ra buổi tối thì ngày mai không nhớ gì nữa; trên đường quên mất hướng đi, ở trong nhà chẳng biết ngồi đâu. Không biết trật tự trước, sau, càng không hay quá khứ và tương lai. Cả nhà rất khổ sở vì chuyện này, tìm người xem cho anh ta cũng không có hiệu quả, tìm thầy cúng cho anh ta, cầu cúng không đem lại điều gì, mời đại phu trị bệnh cũng không có tác dụng.

Nước Lỗ có một nho sinh, giới thiệu mình có thể chữa được loại bệnh này, thế là vợ của Hoa Tử hứa rằng nếu như chữa khỏi bệnh cho chồng của cô ấy, sẽ cho anh ta nửa gia sản nhà mình.

Người nho sinh nói: “Loại bệnh này bói toán không linh nghiệm, cầu khấn cũng không có tác dụng, y dược châm cứu cũng không được, tôi chỉ có cách thay đổi cách nghĩ trong tâm anh ta xem có hiệu quả không?

Người nho sinh này để Hoa Tử cởi hết quần áo ra, anh ta liền đòi quần áo; không cho anh ta ăn, anh ta liền đòi đồ ăn; nhốt anh ta vào nơi tăm tối, anh ta liền tìm đòi đến nơi sáng.

Người nho sinh thấy cách của mình nhất định có hiệu quả, liền nói với vợ Hoa Tử rằng: “Xem ra bệnh của anh ta có thể trị được rồi, nhưng cách của tôi phải bí mật không được nói với người nào. Không được để cho ai nhìn thấy, tôi phải ở một mình cùng anh ta bẩy ngày, bẩy đêm, đến lúc đó có lẽ bệnh của anh ta cũng đỡ hơn nhiều”.

Vợ con của Hoa Tử nghe theo ý kiến của anh nho sinh. Không ai biết được anh nho sinh làm như thế nào, qua bẩy ngày bảy đêm, căn bệnh trầm kha lâu năm của Hoa Tử bỗng biến chuyển tốt kỳ lạ. Nhưng ai có thể ngờ được, anh ta khi tỉnh trở lại liền nổi trận lôi đình, quát mắng con cái, trách cứ vợ, dùng kiếm đuổi người nho sinh ra khỏi nhà.

Mọi người hỏi vì nguyên nhân gì, Hoa Tử nói: “Trước đây tôi rất dễ quên, trí não chẳng có gì, đến trời đất có hay không tôi cũng không cần biết, chẳng làm được gì, nhưng bây giờ tôi đột nhiên nhớ tất cả những gì đã xảy ra, mưa gió, sướng khổ, vui buồn mười mấy năm qua rất rõ ràng ở trong đầu tôi. Tôi chỉ ao ước có thể quên sạch những việc đó, để trong lòng tôi được yên tĩnh thôi”.

Phân tích: 

Câu chuyện của Hoa Tử đã cho ta thấy khi anh ta thoát khỏi bệnh hay quên, thì lại chỉ ao ước quên sạch những thứ anh ta đã nhớ lại, bởi nhiều thứ trong đầu khiến anh ta suy nghĩ nhiều, không còn được thanh thản trong tâm.

Quên hết phiền muộn, con người càng vui vẻ. Phiền muộn đâu đâu cũng có, chỉ cần chúng ta thản nhiên với những hy vọng lớn lao, vứt bỏ những chuyện lo lắng ưu phiền của cuộc sống bình thường, vậy còn gì phiền não chứ?

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN