Chùm thơ 7 chữ suy ngẫm về ý nghĩa cuộc sống
Chùm thơ 7 chữ suy ngẫm về ý nghĩa cuộc sống
Sống trên đời hẳn là có một lúc nào đó bạn suy nghĩ: Ý nghĩa cuộc sống này là gì? Đây là một câu hỏi không dễ lý giải, có khi phải cần cả cuộc đời để trả lời, và mỗi người lại có thể trả lời theo cách riêng của mình.
Dưới đây là những điều tác giả Nam Minh đã rút ra từ sự trải nghiệm, suy ngẫm về cuộc sống, kiếp nhân sinh. Nếu bạn có sự đồng cảm hoặc muốn chia sẻ thì hãy bình luận bên dưới nhé!
Ngẫm
Quanh năm quay cuồng với cuộc sống
Danh lợi làm ta hạnh phúc không?
Đêm khuya nghe gió thổi ngõ vắng
Ngẫm lại đời người buồn mông lung
Lưu luyến
Tiền tài danh lợi như mây khói
Chỉ mấy mươi năm có đáng chi
Vậy mà lòng ta lưu luyến mãi
Đến khi chuyển thế còn lại gì?
Nghiệp chướng
Lang thang trong mê nghìn năm nay
Kiếp này kiếp sau chịu đọa đày
Nghiệp chướng bao đời luân báo mãi
Bao giờ mới hết chuyện đắng cay?
Trăm năm một thoáng
Thoắt cái cuộc đời đã trăm năm
Nhanh như giấc mộng giữa đêm ngàn
Luân hồi chuyển thế bao đau khổ
Bao giờ sống mãi cùng thời gian?
Thân xác
Thân xác mươi năm là sẽ tan
Linh hồn vạn tuổi chẳng phai tàn
Người xưa hướng tới điều vĩnh cửu
Người nay dùng xác này hân hoan
Mùa thu
Sáng dậy, lá vàng rơi trước ngõ
Mùa thu đã đến tự bao giờ
Cuộc sống xô bồ quên tự ngã
Quên cả mùa thu, quên ước mơ
Đời ngắn ngủi
Gió thổi từng cơn, sương lạnh lẽo
Trăng mờ lấp ló đám mây đen
Nhân gian trăm năm đời ngắn ngủi
Yêu ghét buồn vui mấy kiếp người
Tình nhân thế
Gió thổi, lòng ta bỗng se lại
Đời người tận khổ là vì ai?
Trong mê khó thoát tình nhân thế
Thấu hiểu trời xanh tiếng thở dài!
Mộng quê cũ
Kiếp sống trần gian kể cũng buồn
Vui trong chớp mắt, lệ lại tuôn
Gió thu buổi sớm, sương lạnh lẽo
Hát xong mấy khúc, đàn lại buông
Lang thang sớm tối, đời phiêu lãng
Sinh lão bệnh tử, ai khóc thương
Mộng về quê cũ còn xa lắm
Lưu lạc hồng trần, hồn vấn vương
Chợt tỉnh giấc
Ngắm bầu trời xanh, ta tự hỏi
Thiên quốc, cố hương nơi chốn nào?
Nghìn năm phiêu bạt cõi trần thế
Một phút tỉnh giấc buồn vì sao?
Nơi cõi hồng trần
Nơi cõi hồng trần ai có biết
Năm xưa sinh mệnh rất huy hoàng
Trải qua bao kiếp người biến đổi
Mà rớt xuống đây, buồn mênh mang
Duyên trần thế
Anh đứng nhìn theo phương trời xa
Duyên định nghìn năm chớp mắt qua
Cuộc đời từ nay thay đổi khác
Nhẹ duyên trần thế trở về nhà
Đời người
Đời người trôi qua trong chớp mắt
Buồn vui thế gian được mấy khi
Đường về trễ nải bao năm tháng
Đến khi chuyển thế còn lại gì!
Chuyện thế gian
Thế gian ai cũng là như thế
Vui quá chốn đây quên đường về
Vẫy vùng trong bùn nhưng không biết
Tươi đẹp, rực rỡ chốn quê xưa
Tôi xưa và nay
Hai mươi năm trước tôi là ai?
Đứa trẻ chẳng trọng chuyện đúng sai
Tôi nay đang bước đời vô định
Tính toán từng phân, ấy mới tài
Xã hội hôm nay
Thế gian người đời ai có biết?
Xã hội hôm nay quá lạnh lùng
Đạo đức, thiện lương đang bị giết
Lặng nhìn cõi trần, buồn, mông lung
Cuộc đời như cái bóng câu
Thế gian ai hỡi đợi chờ?
Trăm năm chuyển thế biết giờ nơi đâu
Cuộc đời như cái bóng câu
Nay cười, mai khóc, ai sầu hơn ai
Chiều lặng lẽ
Một mình lặng lẽ trong buổi chiều
Nhớ lại những nỗi niềm thương yêu
Những gì đã qua như giấc mộng
Cuộc sống chỉ là để lãng quên
Cái sự giàu
Ngày xưa cuộc sống không vội vã
Nghèo nhưng lại thấy hạnh phúc hơn
Ngày nay ai ai cũng vất vả
Quay cuồng trong sớm tối chiều hôm
Bạn có thấy vui khi quá giàu
Trong nhà đầy đủ, thiếu gì đâu
Nhưng thời gian, niềm vui,… đã sớm mất
Đổi được gì đâu cái sự giầu
Hạnh phúc
Không có giấc mơ nào mãi mãi
Danh lợi ngắn ngủi cõi trần ai
Một đời truy cầu mệt thân xác
Hạnh phúc là khi không nghĩ hoài!
Chuyện ngày xưa
Nhớ lại ngày xưa, thuở bé tí
Vui chơi hồn nhiên chẳng nghĩ suy
Một ngày trôi qua bình yên lạ
Cỏ gà, đá bóng và bắn bi
Ải mỹ nhân
Đêm vọng xa xa tiếng dế kêu
Đồng hồ tích tắc khẽ nhích đều
Ngẫm cõi trần ai bao đau khổ
Mấy bậc anh hùng thoát khỏi yêu?
Ngẫm kiếp người
Đêm khuya lạnh lẽo chợt tỉnh giấc
Nhớ về cố hương ở nơi nào?
Gió đìu hiu thổi khô mặt đất
Kiếp người ngắn ngủi buồn thật sao!
Lữ khách đường xa
Chiều rộng thênh thang ánh nắng vàng
Dòng sông lấp lánh tỏa hào quang
Lữ khách đường xa đi mỏi bước
Dừng chân nơi ấy nỗi mênh mang
Thiện lương
Mong cho chúng sinh được hạnh phúc
Vượt qua kiếp nạn bằng thành tâm
Đời người sướng khổ tuy từng lúc
Thiện lương thì sẽ hưởng Phật ân
Đêm đông
Đã sớm mê lạc nơi cõi trần
Hoa tàn phải rụng biết làm sao!
Trăm năm qua đi chợt tỉnh giấc
Đêm đông nghe sóng vỗ thì thào
Đêm dài
Trời khuya, trăng sáng, có một mình
Nơi chốn trần gian quán trọ xinh
Lang thang nơi đâu cho hết kiếp
Đêm dài chờ mãi tới bình minh
Một kiếp người
Thế gian một thoáng có gì vui
Trần đời lạnh lẽo và đơn côi
Một trăm năm lẻ ai còn mất?
Buồn vui cũng thành cát bụi thôi
Vĩnh hằng
Con người luôn mong muốn bền chắc
Tuy vậy chẳng gì quá trăm năm
Đến đến đi đi đôi tay trắng
Chỉ có tu luyện mới vĩnh hằng
Duyên trần thế
Ta nhớ chiều thu ấy lạnh lùng
Lá rơi xào xạc buồn mông lung
Người xưa đã khuất như làn gió
Còn trái tim phai chút mặn nồng
Trần duyên dù hết còn vang bóng
Lặng lẽ trời xưa cặp phấn hồng
Tu đạo dời xa chuyện thuở trước
Khẽ thả duyên về với dòng sông
Thiên đường
Thiên đường không có trên mặt đất
Chỉ là con người lừa dối nhau
Ai ai cũng đều thấm đau khổ
Hạnh phúc chỉ là tranh nhạt màu
Thiện và ác
Kẻ ác thường hay mang theo họa
Người tốt nhất định gặp duyên lành
Mỗi khi gặp chuyện tự nhận lỗi
Không quản đúng sai, đời sẽ xanh
Chớp mắt trăm năm
Cành cây xơ xác, ánh chiều tà
Nỗi buồn khó tả như ngắm hoa
Nay nở, mai tàn, trong một thoáng
Chớp mắt, trăm năm tuổi đã già
Ba trăm năm lẻ
Ngồi ngẫm trần gian, nay và mai
Ba trăm năm lẻ, ai biết ai
Nhỡ đâu khi ấy tôi còn sống
Con cháu thấy tôi, ngỡ chuyện hài
Tranh tranh đấu đấu
Dưới cõi trần thế ai không khổ?
Tại sao không nương tựa vào nhau?
Tranh tranh đấu đấu chi mệt mỏi
Biến đời thành tờ giấy vo nhàu
Đời nghệ sĩ
Đêm khuya phố xá người vắng tanh
Khúc nhạc trong trẻo như thủy tinh
Một mai gió cuốn đời nghệ sĩ
Đi qua kiếp người mà buồn tênh
Xem thêm:
Sources: