Thơ hay về tuổi học trò thấm đẫm kỷ niệm vui buồn

Thơ hay về tuổi học trò thấm đẫm kỷ niệm vui buồn

Tuổi học trò là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi người. Ở độ tuổi ấy, ta không phải lo nghĩ chuyện kiếm tiền, giữa bạn bè với nhau không nhiều sự ràng buộc về vật chất, tình bạn trong sáng, đẹp đẽ. Đó là những ký ước mà ta không thể nào quên… Cùng trở về tuổi học trò thấm đẫm kỷ niệm vui buồn qua các bài thơ hay.

hoa phương tháng năm

Ảnh: Tinh Hoa

Ngày lại ngày, tôi đứng đó, âm thầm ôm kỷ niệm. Các bạn có kỉ niệm của sân trường, của một thời ngồi sau bục giảng. Riêng tôi, tôi cũng đầy kỷ niệm về bạn mặc dù bạn xem tôi không có, bởi vì tôi rất tầm thường.

Ngày bạn tới lui, lên xuống trên tôi biết bao lần. Bước chân không để lại dấu ấn trên tôi, nhưng qua nhịp bước tôi hiểu bạn, vì bạn quá quen thuộc với tôi. Có lúc bạn chậm rãi lê từng bước, rồi có lúc bạn vội vã bước như bay. Có điều gì thôi thúc bạn chăng? Người ta chỉ chạy khi vội vàng, chỉ chạy khi muốn rút ngắn thời gian, chạy là bị thúc giục bởi động lực rất mạnh.

Chạy thì ít an toàn hơn đi thong thả, biết thế nhưng vẫn chạy, bất chấp thiệt thòi có thể xảy đến cho mình và tôi hiểu rằng việc học đối với bạn rất quan trọng. Có hơn một lần tôi cảm thấy nắng chiều nhạt dần, đám rêu phong phủ đầy quanh thân cây già pha thêm màu tim tím. Bạn hững hờ lê bước trên tôi, mắt hoen lệ. Bạn buồn? Ngôn ngữ nước mắt chỉ được hiểu bằng con tim mà thôi. Có thể rằng tôi không hiểu lòng bạn nhưng qua bước chân của bạn tôi biết nỗi buồn của bạn phải nặng lắm…

Và cũng có hơn một lần, xung quanh sao vui lạ, bạn vui, tôi cũng thấy vui lây. Cây cỏ như trở mình hòa lẫn với niềm vui chung ấy. Dưới lớp vỏ sần sùi qua năm tháng, thân cây già đâm tược mới, trổ hoa… vàng ươm. Ong bướm lại bay về báo hiệu một mùa xuân. Những tà áo trắng xôn xao, háo hức. Vui vì những điểm mười. Những điều mới lạ vừa thâu lượm được. Màu xanh của bầu trời là niềm hi vọng của ước mơ…

Cuộc sống không ước mơ, nuôi hoài bão là cuộc sống ủ dột, ngủ dài. Hoài bão là cánh buồm gọi gió đưa bạn ra khơi. Một ngày không ấp ủ là một ngày trống vắng, lặng lẽ. Lý tưởng nào cũng được ôm ấp bằng những ước mơ. Sống không ước mơ là cánh bèo trôi dạt buồn tênh.

Riêng tôi, tôi cũng có những ước mơ, ước mơ của tôi không là ước mơ toàn màu hồng của cánh hoa nhưng xen lẫn vào đó là màu xanh của lá với những hạt sương đêm. Thật đơn giản là giúp bạn được vững chân, vì những nấc cao thấp của tôi luôn nhắc bạn từng ngày là cuộc đời không chỉ toàn bằng phẳng…

Rồi một ngày kia, tôi bạn phải chia tay. Dòng sông lớn lên âm thầm rẽ nhánh. Tôi vẫn còn đây. Các bạn lần lượt bước vào ngõ quanh của riêng mình. Bây giờ là xa cách.

Nhớ lại ngày nào tôi và bạn ngày ngày gặp mặt, cười vui… Chỗ nào cũng là gần gũi yêu thương, từ quán bánh, gốc liêm già đến những khi vô tình tôi đứng giữa một cuộc hò hẹn…

Mùa thu của tuổi học trò

Học trò ôi tuổi dễ thương
Nên mùa thu, nắng cũng dường trong hơn
Chẳng vì em với ngôi trường
Thì mùa thu cũng bình thường thế thôi

Biên Linh

Làm cô giáo trẻ

Bạn ơi, mơ ước bình thường
Làm cô giáo trẻ, dễ thương quá chừng
Dịu dàng tóc xõa ngang lưng
Với trang giáo án, bạn cùng các em
Trời xanh ngọt thế tiếng chim
Đỏ chùm hoa phượng – trái tim mùa hè

Tôi về với một vùng quê
Nắng không có nước, mưa xe bị lầy
Mang ơn sâu nặng cô thầy
Giờ thành cô giáo của bầy em thơ

Khát khao năm tháng đợi chờ
Tôi như bãi cát bên bờ biển xanh
Các em là sóng vây quanh
Hát lên điệp khúc ngọt lành tin yêu

Như người gieo hạt sớm chiều
Tôi mong cây lớn đơm nhiều trái thơm.

Biên Linh

Trường xưa

Rong rêu cũ đâu rồi
Dấu gạch xưa nào thấy
Cổ thụ già run rẩy
Đón trò xưa ghé về.

Trường giờ thơm gạch mới
Trò nay như hoa xuân
Thầy cô, người còn, mất
Theo thời gian…thưa dần.

Mải tìm rong rêu cũ
Chuông chiều một tiếng ngân
Nắng đã về xế lắm
Ký ức xưa nhòa dần.

Tìm dấu Xưa, chẳng thấy
Lòng se trong heo may
Thầy Cô ơi, hãy khoẻ
Sang năm, con lại về.

Lũ trò già lui bước
Trả trường cho trò thơ
Tóc hoa tiêu quẩn gió
Che kín giọt lệ nhòa.

Đăng An

Trở về thăm mái trường xưa

Có một không gian luôn vẫy gọi
Trường cũ, ta về một sớm xanh tươi.
Ta kiếm tìm tháng ngày rười rượi,
Những cỏ cây, hoa lá một thời!

Nắng trải mật vàng trên sân trường lộng gió
Lá vàng rơi như đếm tháng ngày qua!
Không gian xôn xao, lòng người lắng lại,
Gốc xà cừ nhận diện bạn bè ta!

Nhịp cầu thang nào ta vui bước bên nhau?
Một góc hành lang, nơi nhận- trao ánh mắt,
Khung cửa sổ nào màu xanh ngút ngát
Ta gửi lòng mình trong tiếng ve ngân.

Nghe nhịp đập tim mình trong mỗi bước chân,
Bao xao xuyến chẳng cất thành tiếng nói
Sắc màu trường xưa như đang vẫy gọi,
Hương tóc thề trong kí ức tuổi hoa…

Trở về hôm nay, mái trường xưa- nắng đỏ,
Giữ trọn tuổi xanh chúng mình trong đó,
Dẫu thời gian xa cũng không thể xoá
Những vui, buồn, thương mến mãi trong ta!

Minh Hương

Cõng em cùng đi học

Em đi học con chữ
Cõng trên lưng em mình
Bé em say sưa ngủ
Quên đất trời xung quanh

Sức có gánh được không?
Con chữ và đứa em
Gió rừng đâu không giúp
Chim ca đâu hết rồi?

Giúp em đuổi cái nghèo
Giúp em đuổi cái đói
Cho em bớt nhọc nhằn
Nuôi con chữ lớn lên

Nhìn dáng em nhỏ bé
Hai việc quá sức mình
Con chữ và cõng em
Sức đâu mà em gắng

Chặng đường dài em đến
Hãy góp sức chung tay
Để em có ngày mai
Một chân trời tươi sáng

Nguyễn Thị Năm

Tiếng ve

Vạt nắng vọng về cố xứ
Bên đồi lữ thứ chim di
Bơ vơ một chén cô liêu
Nhặt sầu nắng hạ, chia ly thuở nào

Lá nhớ xanh xao đỉnh núi
Rớt vài sợi tủi hàn sương
Tiếng ve nửa khúc đoạn trường
Cài lên thân phượng sân trường biệt ly

Nắng hạ rớt vườn sỏi đá
Bạc đầu khách lạ lìa quê
Xứ người ta đếm dấu đời
Gom tia nắng hạ, vắt lời cố tri

Tường Vi

Hẹn một mai sân trường ngày trở lại

Ai bảo hè về cho ve gọi trước sân
Cho cánh én ngủ quên không dậy nữa
Cho nỗi lầm không bao giờ được sửa
Bởi qua mất rồi chỉ tại gã thời gian

Lưu bút bạn bè trao vội giữa hành lang
Có nước mắt có nụ cười luyến ái
Hẹn một mai sân trường ngày trở lại
Lớp chúng mình sẽ về đủ phải không?

Con suối nào rồi cũng đổ về sông
Con sông nào rồi cũng ra biển cả
Nhưng ngày mai giữa dòng đời vội vã
Đừng quên nhau như lời hát hôm nào

Huyền Mai

Nhớ ngôi trường cũ 

Bao năm lưu lạc phương trời lạ
Cơm áo oằn vai giữa chợ đời
Người hỏi quê nhà tôi có nhớ…?
Cho lòng ray rứt chốn xa xôi

Nhớ con đường nhỏ về trong xóm
Có lũy tre xanh rợp bóng che
Có cả dừa nghiêng soi bóng nước
Cho tôi uống cạn giữa trưa hè..

Nhớ con sông nhỏ êm đềm chảy
Dòng nước phù sa đậm nghĩa tình
Nhớ chiếc xuồng con trên bến vắng
Ru đời tôi giữa sóng lênh đênh

Nhớ ngôi trường cũ nằm xa xóm
Trưa vắng ê..a ..tiếng đọc bài..
Nhớ bóng thầy cô bên cửa lớp
Sân trường áo trắng chập chờn bay

Nhớ dòng lưu bút tôi từng viết
Lưu lại cho ai chút lưu luyến
Những mái đầu xanh giờ chuyển bạc
Bên trời viễn xứ trắng màu xanh

Nỗi nhớ ai vẽ mà không nhạt
Vết nhớ hằn sâu buốt tận trời..
Người vá dùm tôi dăm vết nứt…
Xứ người xa lạ, nhớ không nguôi…!

Minh Tường

Trường cũ và tiếng ve

Trường ơi em đã đi xa
Nhớ năm học, nhớ diết da mùa hè.
Trời xanh đầy ắp tiếng ve
Có gì náo nức mùa hè, bạn ơi.
Nhớ về kỷ niệm xa xôi
Lòng em thêm mãi bồi hồi khi xa
Con đường đến lớp đây mà
Những bông điệp nhỏ trắng ngà như mưa.
Cổng trường ơi, nhớ khi xưa
Em cùng bè bạn những trưa học về
Chao ơi! Da diết mùa hè
Bâng khuâng cả tiếng còi xe chiều này
Mùa hoa phượng đỏ năm nay
Qua trường cũ nhớ một ngày hè sang…
Mai em từ biệt trường làng
Làm con chim nhỏ rộn ràng bay đi
Sắc hoa phượng đỏ thầm thì
Lòng em còn mãi những gì em yêu!
Hè ơi muốn nói bao điều
Mà sao Phượng đỏ nở nhiều như mây?
Nâng chùm hoa phượng trên tay
Tình yêu em, tự nơi này lớn lên.

Sóng Biển

Sân trường cũ, ánh vàng buông vạt nắng

Đã thấm thoát những ngày tháng chờ mong
Bằng lăng ấy, mỗi mùa đơm hoa tím
Sân trường cũ, ánh vàng buông vạt nắng
Buổi học cuối như ngỡ mới hôm qua

Phượng vĩ đỏ, hoa lá rụng về cội
Người xa xứ luôn hướng về quê hương
Người xưa ấy có còn khỏe mạnh không
Khóe mắt cay cay tiếng thở dài

Nắm trên tay siết chặt một nhúm đất
Nơi chốn cũ, thấp thoáng bao kỷ niệm
Kiếp phong sương nhạt nắng cõi trời Tây
Ai biết được những ngày sau còn lại ?

Dương Thanh

phượng rơi

Cánh phượng hồng

Tan học rồi, giấu kỷ niệm vào tim
Cánh phượng hồng soi mình trong mắt biếc
Rộn hành lang tiếng cười vui tíu tít
Buổi học cuối cùng, ai nhớ, ai quên…

Mới hôm nào tiết học đầu tiên
Ngây ngố, rụt rè từng bước chân bỡ ngỡ.
Nắng lửa trưa hè giọt mồ hôi thấm vở,
Cặm cụi ghi bài tay buốt cóng ngày đông…

Lao động trực tuần, trực nhật chưa xong
Tập soạn powerpoint, thi thuyết trình “Lẽ sống”…
Đôi bạn tri âm lại giận hờn vô vọng,
Ai đó tơ lòng vương vấn cùng ai…

Giọt lệ tủi hờn đẫm ướt bờ vai,
Niềm vui vỡ oà điểm mười trang vở.
Háo hức, rộn ràng hành hương về cõi nhớ
Thanh tịnh tâm hồn rộng mở đức tin..

Kí ức bộn bề gieo kỷ niệm vào tim
Buổi học cuối cùng nghẹn ngào câu nói…
Bay đi nhé, bầu trời xanh ngóng đợi
Hãy cứ là cánh én gọi mùa xuân!

Lan Anh Phạm

Biết bao kỷ niệm trường xưa

Đường xưa lối cũ còn đây
Người đâu chẳng thấy… phượng gầy dáng mong
Mái trường năm tháng rêu phong
Còn đây ký ức vẫn chưa xa rời

Bao năm kỷ niệm trường xưa
Tháng năm nắng hạ chông chênh bão lòng
Phượng đỏ lặng lẽ hoa rơi
Bao năm gắn bó đến ngày ve ran

Bạn xưa lớp cũ yêu thương
Bây giờ mỗi đứa mỗi phương xa vời
Dù có đi bốn phương trời
Vẫn luôn ghi nhớ một thời học sinh

Thanh Thiện

Hoa thời học trò

Thơm từ thời học trò
Đến hôm nay vẫn vậy
Trong lùm xanh hoang dại
Lấp ló vàng đua hương

Thơm như là mít chín
Như ổi mềm vàng cây
Thơm cả tiếng chim hót
Ngọt kỷ niệm từng ngày

Giữa bịt bùng phố xá
Hoa ơi, hãy về đây
Những dấu chân bỏng cát
Thời cắp sách thơ ngây

Tháng năm già đời người
Đâu phai thời vàng tươi
Đâu phai chùm Chập Chội
Mắt bỗng mờ sáng nay…

Như gặp được ngày mới
Như gặp thời xa xưa
Bao dấu yêu ủ kín
Dù tháng ngày thoi đưa!

La Vinh

Từ giã tuổi thần tiên

Em ngập ngừng chờ tôi bên cửa lớp
Nói lời chào – từ giã tuổi thần tiên
Giữa mùa xuân sân trường trải nắng
Tán bàng xanh, phượng giang cánh tay mềm.

Em bước vội, tà áo còn vương vấn
Cổng đóng rồi, tôi vẫn đứng chơi vơi
Ừ đã biết chẳng thể nào níu lại
Nhưng bảng đen ơi! Sao khỏi xót xa lòng.
Em bé nhỏ mà áo cơm nặng nợ
Đôi chân trần một gánh hàng rong.
Em nhặt nhạnh nuôi mình nuôi chữ
Nay mới nửa chừng, đành để chữ rơi.
Cha với mẹ, đôi người hai ngả
Bận bịu đắp đầy những mái ấm riêng.

Vẫn biết bao lần chống chếnh cuộc chia xa
Chỗ em ngồi rồi có trò nào khác
Sao cứ nghẹn ngào giữa dòng đời xơ xác
Chẳng thể lấp đầy chỗ trống ấy em ơi!

Huệ An

Viết cho ngày tháng đã xa

Bao năm mình cùng học
Bạn giờ phương trời nào
Đời như căn phòng hẹp
Không đủ niềm vui chung.

Có số phận thật không
Bao lần tôi tự hỏi
Người ta hằng mong đợi
Vẫn vắng trên đường đời.

Tôi và bạn, và ai
Những người chưa kịp đến
Những người chưa kịp biết
Có ngóng tìm về nhau?

Hoa phượng đã tàn đâu
Trái bàng xanh vẫn chát
Ánh mắt ai nhìn lén
Còn rát bờ vai non.

Thôi, đừng đặt bàn cân
Với cuộc đời này nữa
Để niềm hạnh phúc bé
Thành nỗi đớn đau dai.

Những gì có trong tôi
Những gì còn trong bạn
Khoảng trời – trang giấy rộng
Cho lòng ta viết thầm.

Hồng Oanh

Tâm sự người giáo viên

Tôi đã trải hơn hai mươi năm trên cõi đời
Và tôi biết dòng đời luôn cuộn sóng
Học sinh là những trang giấy trắng
Các em có biết cuộc đời là gì đâu!

Đứng trước các em, tôi biết phải làm sao đây?
Xây dựng cho các em những ước mơ
Hay mang đến cho các em sự thật cuộc đời?

Để các em biết rằng: Ngày hôm qua không giống ngày hôm nay
… và ngày mai cũng sẽ khác nữa!
Để các em biết rằng: Khi ta sinh ra ta khóc mọi người cười
… khi ta chết đi, ta cười mọi người khóc!

Thiên đường chỉ có trong ánh mắt của trẻ thơ và những câu chuyện cổ tích của các cụ già
Con người được nuôi dưỡng bởi ước mơ nhưng lớn lên từ những bi kịch
Đứng trước các em, những trang giấy trắng…
Tôi biết viết gì cho ngày mai?

Nam Minh

Sắc lá sân trường 

Bạn xa rồi
chỉ còn lại mùa thu
Heo may thổi
lá bàng rơi thảng thốt
Chiều vắng quá
để sân trường thêm rộng
Nói điều gì
sắc đỏ lá bàng ơi!

Ngỡ quên rồi
bao kỷ niệm buồn, vui…
Mà sắc lá
nhắc hoài năm tháng cũ
Xin ép vào tim
chiếc lá bàng thuở nhỏ
Để suốt đời
ta mãi nhớ về nhau!

Bình Nguyên

Thăm lại trường cũ

Tôi trở về thăm lại “bến đò” xưa
Ngôi trường cũ nay đã thành kỷ niệm
Giọt nắng cuối chiều gợi niềm yêu mến
Nhớ tiếng trống trường, nhớ bạn, nhớ thầy cô.

Văng vẳng đâu đây lớp học i tờ
Tiếng trò nhỏ trong veo như ngọc
Mắt ngơ ngác nhìn cô, nhìn bạn
Miệng vo tròn, ngọng nghịu, ê a.

Mảnh sân trường bao nắng hạ, đông qua
In dấu bước chân ngày ngày đến lớp
Hàng phượng vĩ tán xanh xòe bóng rợp
Nhớ hôm nào lao động Tết trồng cây.

Lớp học còn đây, vang ấm giọng thầy
Lời bình giảng in vào hồn con trẻ
Bóng cô Tấm thoắt hiện ra từ truyện cổ
Tiếng đàn ai thánh thót giữa trang Kiều…

Phấn trắng, bảng đen nói được biết bao điều
Dòng mực tím tô đẹp tờ giấy trắng
Trang giáo án mang niềm vui thầm lặng
Cả một đời gom nhặt của thầy tôi…

Bùi Thái Phúc

Buổi học cuối cùng

Tan học rồi, giấu kỷ niệm vào tim
Cánh phượng hồng soi mình trong mắt biếc
Rộn hành lang tiếng cười vui tíu tít
Buổi học cuối cùng, ai nhớ, ai quên…

Mới hôm nào tiết học đầu tiên
Ngây ngố, rụt rè từng bước chân bỡ ngỡ.
Nắng lửa trưa hè giọt mồ hôi thấm vở,
Cặm cụi ghi bài tay buốt cóng ngày đông…

Lao động trực tuần, trực nhật chưa xong
Tập soạn powerpoint, thi thuyết trình “Lẽ sống”…
Đôi bạn tri âm lại giận hờn vô vọng,
Ai đó tơ lòng vương vấn cùng ai…

Giọt lệ tủi hờn đẫm ướt bờ vai,
Niềm vui vỡ oà điểm mười trang vở.
Háo hức, rộn ràng hành hương về cõi nhớ
Thanh tịnh tâm hồn rộng mở đức tin..

Kí ức bộn bề gieo kỷ niệm vào tim
Buổi học cuối cùng nghẹn ngào câu nói…
Bay đi nhé, bầu trời xanh ngóng đợi
Hãy cứ là cánh én gọi mùa xuân!

Lan Anh Phạm

Chia tay mùa hạ

Mẹ chia tay mùa hạ
Đón thu về bên con
Nắng hôn gót chân son
Hoa ngát đường con bước.

Tương lai niềm mơ ước
Ôm cả một trời mây
Ánh mắt sáng thơ ngây
Nụ cười vương sắc nắng.

Sáng nay trời đẹp lắm
Mây trắng nhẹ nhàng bay
Yêu thương mẹ đong đầy
Cầm tay con vào lớp.

Niềm vui như choáng ngợp
Hạnh phúc lại nhân đôi
Trang giấy mới tinh khôi
Bảng đen cùng phấn trắng.

Nét bút tô màu nắng
Vẽ biển biếc bao la
Vòng tay ấm mẹ cha
Mênh mông tình non nước.

Tất cả chờ phía trước
Rạng rỡ đường tương lai
Muôn thế hệ mai này
Cùng “nâng cao trí thức”.

Nhìn đàn con náo nức
Bước thấp lại bước cao
Mắt mẹ ngấn lệ trào
Rưng rưng niềm hạnh phúc…

Thiên Lý

Ngày khai giảng

Sáng nay khai giảng
Năm học mới rồi
Lòng bố bồi hồi
Con thì rạo rực

Trống trường thúc giục
Bàn ghế thẳng ngay
Cành phượng gió lay
Cờ bay phấp phới

Trời xanh vời vợi
Các bạn rất đông
Cô giáo ngóng trông
Chờ em đến lớp

Nhìn con vui bước
Bố dắt con đi
Hoài niệm thầm thì
Ùa về tâm cảm.

Thanh Bình

>> Chùm thơ về mùa thu giàu cảm xúc chiêm nghiệm và sâu lắng

Nhớ sân trường

Hạ về loang nắng mỏng
Từng bước chân dại khờ
Tựa như những dòng mơ
Chen thầm trong chốn cũ

Ve râm ran quên ngủ
Oi nóng cả giấc trưa
Hàng me già lưa thưa
Xào xạc muôn chuyện phiếm

Nhớ sân trường trống điểm
Những giấc mộng quên về
Bao bước mềm đê mê
Gửi lại trang hoài niệm

Một ‘phương trình vô nghiệm’
Lơ lửng giữa không gian
Cách giải ngỡ vô vàn
Sao giờ hoài quên lãng

Làn mây vờ lơ đãng
Có phải khúc tình tơ
Quyện trong những màn thơ
Của một thời hạ cháy…

Nguyên Trân

Thì thầm tiếng gọi

Đêm vào khuya, đất trời yên ả quá
Trăng trong vắt, sương trở mình trên lá
Con tắc kè ngủ quên
Sáng nay cô đi, vừa xa mà đã nhớ
Thương thương lắm, ngôi trường lồ ô và tranh cỏ
Mấy cây cầu thân ái đứng bên sân…

Cô nằm nghe tiếng suối chảy rì rầm
Lo nước lớn, làm sao em tới lớp
Cô nhớ quá những nụ cười quen thuộc
Ánh mắt nhìn cởi mở trong veo.

Đã thành thân quen mỗi sớm, mỗi chiều
Các em hỏi, cô nghe mà muốn khóc
“Rồi cô có về với chúng em không?
Cô đừng đi đâu nhé, đừng quên…”

Làm sao cô bỏ được các em
Khi tay cô còn cầm được phấn
Các em đến thăm cô đầu trần chân đất
Vài trái cam, một túi chuối đầy
Chiếc khăn tay này của mấy bạn nữ đây
Và giấy trắng, thước, bút chì, đủ cả
Chao! Học trò, các em bé của cô
Cô ước ao sớm khỏe lại như xưa
Về với các em, còn gì hơn thế nữa!…

Gà gáy sáng, gió xôn xao bên cửa
Ngày mới bắt đầu rồi đấy, các em
Người ta bảo “Nghề giáo viên rất nghèo”
Có các em, cô bỗng thấy mình giầu có quá!

Biên Linh

Thơ viết tặng cô

Em về học tại nơi đây
Được cô chỉ bảo từng giây, từng giờ
Biết rằng viết lại bằng thơ
Trăm ngàn câu, vẫn chưa vừa cô ơi!

Cô như là một khoảng trời
Nắng mưa gánh nhận về nơi hồn mình
Cô như là ánh bình minh
Bao ban mai đẹp cô giành tặng em
Cô là trang sách đầu tiên
Dẫn em đi khắp mọi miền quê hương

Biên Linh

Mái trường – con đò

“Ngây thơ là tuổi học trò
Hồn nhiên như một con đò sang sông”.
Chuyến đò khoá ấy có đông?
Giận người chẳng nhớ mình cùng quá giang.
Hè về nỗi nhớ ta mang,
Bốn năm xa, ngỡ bàng hoàng giấc mơ.
Trời xanh mây trắng nhởn nhơ,
Giận mây chẳng biết Hè vừa về sao.
Sân trường cũ lá rì rào,
Ta về không phải khách nào sang sông.

Lương Bảo

Mùa thi

Biết viết gì cho tháng Năm đây
Cày đồng ban trưa, mong mưa khát cháy
Thương lắm học trò, mồ hôi tan chảy
Hơn cả cày đồng, nắng sém lưng trâu.

Chẳng biết viết gì cho tháng Năm đâu
Nắng đốt chồi non, bạc vai áo thợ
Phòng học như nung, cô trò xoay xở
Câu thơ nào cũng dấp dính mồ hôi.

Tháng Năm mùa thi, tháng Năm chia phôi
Màu mực tím cuộn theo sông ra biển
Trang vở học trò tràn niềm tin, thiện niệm
Tháng Năm mùa về…
giông chuyển, phía trời xa…

Lam Châu

Sắc màu tha thiết đó, cháy lòng ta đến giờ

Phượng ơi còn thắm đỏ
Góc sân trường năm xưa?
Sắc màu tha thiết đó
Rối lòng ta đến giờ

Giữa lá xanh phơ phất
Nụ he hé màu hoa
Tựa như là đốm lửa
Rồi lan dần, lan xa…

Tiếng ve cứ ran ran
Giục giã hoa bừng nở
Cả một khoảng sân trường
Rực rỡ màu thắm đỏ

Bạn bè chuyền tay nhau
Từng trang lưu bút nhớ
Ôi màu hoa phượng đỏ
Cháy lòng ta đến giờ…

Biên Linh  

Mùa về thắm cánh phượng đi

Mùa hè ấy đã xa
Con ve nào đã hát
Bầu trời xanh ngút ngát
Vòm phượng nào đỏ hoa.

Mùa thì đi vồi vội
Bài thi rồi cũng qua
Ai đứng trước ngã ba
Tiếc một thời nông nổi.

Sân trường phượng vẫn đợi
Vẫn thắm cành đỏ hoa
Nắng ơi bao nhức nhối
Tiếng ve rát lòng ta

Giọt mắt nào đã sa
Tiếc một thời xưa ấy
Phượng trong tay lẩy bẩy
Buốt từng sợi mưa bay.

Ơi bềnh bồng mây bay
Ơi rạt rào sắc đỏ
Lả lay nao lòng gió
Biết mùa về hay đi?

Bóng một đốm chim nhỏ,
Sà xuống theo nắng mai
Tiêu Sử cùng Lộng Ngọc
Cưỡi phượng, rồng đang bay

Khúc cung thương xiêm vũ
Đắm đuối thế gian này
Phượng líu lo thánh thót
Bạch Hạc múa tầng không.

Mây trắng thành ngũ sắc
Tiếng tiêu một hòa hai…
Thổn thức hồng nỗi nhớ
Gió cuốn tà áo bay.

Cánh phượng nào mỏng vậy
thiêm thiếp ngủ trên tay?…

Anh Vũ

>> Chùm thơ về mùa thu giàu cảm xúc chiêm nghiệm và sâu lắng

Chiều vàng thắm cánh phượng rơi

Chùm hoa phượng trĩu mưa
Treo ngời ngời giọt nắng
Sân trường giờ yên ắng
Lãng đãng mưa mờ cây.

Bài hát vang đâu đây
Gợi một thời nhung nhớ
Lũ học trò lớ ngớ
Tranh cãi điều ngu ngơ.

Đứng dầm chân trong mưa
Nhìn phượng rơi lả tả
Kìa giọt mưa chợt ngã
Để hoa buồn rơi tuôn.

Sân trường giờ trống trơn
Tiếng mưa còn rí rắc
Áo dài ai phía trước
Nâng một cành phượng tươi.

Còn lại trong tiếng cười
Là tiếng ve đầy nắng
Khiết tinh tà áo trắng
Chiều vàng, thắm phượng rơi…

La Vinh

Khung trời kỷ niệm

Ban mai tươi màu nắng
Tinh khôi những giọt sương
Bên đường các trò nhỏ
Áo trắng vui tới trường.

Sân trường ngày chớm thu
Không còn màu phượng đỏ
Nắng rót vàng tán lá
Gió xào xạc sang mùa

Tựu trường tươi nét chữ
Tím nụ cười ngây thơ
Gốc bàng nào ghi dấu
Những trò chơi giữa giờ

Mái đầu thầy điểm bạc
Viên phấn nhỏ tay cô
Mái trường, ôi kỉ niệm!
Nhớ lắm những ngày thơ…

Bùi Yến

>> Chùm thơ tình yêu hay, nhiều cung bậc cảm xúc

Phượng nhớ

Buổi sáng nay có gì khác lạ
Trời trong xanh nắng vàng rực rỡ
Gió mơn man thủ thỉ bao điều
Bát ngát sân trường dàn hợp xướng ve kêu

Phượng cuống quýt đơm từng chùm hoa lửa
Bằng lăng tím xốn xang niềm thương nhớ.
Thoáng đấy thôi mà đã bao năm
Ngày ấy các em tươi trẻ trong ngần
Giờ văn học dân gian cô trò cùng mê mải.

Đã có một thời để ta cùng nhớ mãi
Vẫn còn đây khúc hát dân ca
Bồi hồi thiết tha như tiếng mẹ quê nhà
Ta đã hóa thân thành những Sơn Tinh, Công chúa

Vừa giận vừa thương Mỵ Châu, Trọng Thủy
Vừa muốn làm chàng dũng sỹ Thạch Sanh
Lại cứ muốn thành cô Tấm hiền lành
Muốn có phép màu, có đôi hài vạn dặm.

Cứ muốn cất lên những “Lời có cánh”
Muốn thành khổng lồ dẹp hết bất công
Ta đã nuôi những giấc mơ xanh, đẹp đến lạ lùng
Cô trò bên nhau dưới vòm trời cổ tích.

Lung linh… lung linh…. diệu kì dịu mát
Các em trưởng thành khôn lớn từng giờ
Dẫu không còn trẻ dại ngây thơ
Vẫn là lũ trò yêu, trong lòng cô… bé bỏng.

Đàn chim thân yêu đã đủ lông đủ cánh
Giã biệt giảng đường chững chạc bước vào đời
Tạm biệt mái trường, chào phượng đỏ, tuổi thơ ơi!
Cuốn sách cuộc đời đã lật sang trang mới.

Cô nhớ các em! Từng trò yêu nhớ lắm.
Xa trường, sống thật tốt nghe em
Gửi các em trăm mến ngàn thương
Mãi nhớ những tháng năm, dưới mái trường

Dành một chút thôi! Niềm lưu luyến
Cho thầy cô, cho bè bạn thân quen
Cùng giữ vòm trời cổ tích mãi mãi xanh.
Hãy sống hết mình,

Sống đẹp, sống nghĩa tình,
Các em yêu quý nhé!

Ai chẳng đã qua một thời thơ trẻ
Từng đi qua những năm tháng học trò
Có hay chăng từ bé dại ngây thơ
Chồi khôn lớn mọc lên từ ngày ấy.

Ánh Tuyết

Nỗi niềm ngày tái ngộ

Đường xưa, lổn nhổn, đá xanh
Ngóng đèn phố thị, cũng thành ước mơ.
Con sông Tiên Thủy bao giờ,
Mười hai bến nước, ai chờ đục trong?
Thương cây dừa nước, bên sông
Lục bình mắc cạn, tím trông tháng ngày…
Ngỡ ngàng ,nhìn mãi chân mây,
Vẫn trắng ấy, vẫn xanh này, trời xanh…

Hai lăm năm, loáng trôi nhanh,
Trò Thầy gặp lại, đã thành cố nhân….
Cổng trường mới, chút phân vân
Những gương mặt, những tần ngần đổi trao.
Năm xưa…? Áo trắng…? Bàn nào ?…
Thầy cô.., bài giảng…, mưa rào rạt rơi..
Hồn nhiên học, hồn nhiên chơi;
Chẳng quan tâm, những chuyện đời, trước sau.

Cây trứng cá, mảnh gương soi..
Trống trường tan, lại bời bời, đội mưa…
Bấm chân, bập bõm, giữa trưa
Xế chiều, đến ngõ, cũng vừa bữa ăn.
Phụ ba, giúp mẹ, lắng xăng
Đỏ đèn học, với sao trăng nhạt nhòa…
Gà vừa gáy, cùng mẹ ba,
Xào xào, nấu nấu, qua loa, vội vàng …
Đuốc lá dừa, cháy thành hàng,
Bến đò lố nhố, vọng sang tiếng cười…
Tờ mờ, chưa tỏ mặt người,
Qua chợ vắng, đã tới nơi sân trường.
Chốn quê nghèo, nghĩ mà thương,
Kiếm từng con chữ, mở đường tương lai…

Hai lăm năm, những lối này,
Đi về, này, những tháng ngày, xa xôi.
Bể dâu bao cuộc biến dời,
Kẻ còn người mất, da mồi tóc sương …
Người ở lại với mảnh vườn
Người thành đạt, chốn thương trường cạnh tranh
Người hữu danh, kẻ vô danh
Thầy trò gặp lại, may thành Chính Nhân
Nỗi niềm gắn kết ngày xanh,
Thầy trò gắn kết, cánh chim cuối trời…

Trăm năm, trong cuộc khóc cười,
Số này, Phận ấy, ông Trời đã trao
Duy, thời áo trắng thuở nào,
Chỉ Ta với Bạn gắn vào, trắng trong…
Chung Thầy, chung Lớp, chung Tâm
Chung chùm trứng cá, chung ngần ấy thôi!…

La Vinh

Mong ước kỷ niệm xưa

Thơm cả thời học trò,
Vương đến nay, vẫn vậy.
Trong lùm xanh hoang dại,
Lấp ló vàng thả hương.

Thơm như là mít chín,
Như ổi mềm vàng cây.
Thơm cả tiếng chim hót,
Ngọt kỷ niệm từng ngày …

Giữa bịt bùng phố xá,
Hoa ơi, hãy về đây.
Những dấu chân bỏng cát,
Thời cắp sách thơ ngây…

Như gặp được ngày mới,
Vào được thời xa xưa,
Bao dấu yêu ủ kín,
Dù tháng ngày thoi đưa….

Anh Vũ

Lời cha khuyên con mùa thi

Các con thân yêu của bố!
Học là con đường gian khổ, chông gai
Các con hướng đến tương lai
Sớm hôm rèn luyện những bài hôm nay

Học làm người tốt, người hay
Học cho chí lớn, cánh tay vươn dài
Học cho tâm sáng chẳng phai
Mai sau khôn lớn hai vai sơn hà…

Thành người dũng cảm, thật thà
Yêu thương đồng loại như là anh em
Biết noi gương sáng mà xem
Biết tránh thói xấu, chẳng thèm đòi đua

Phân minh phải trái, thắng thua
Chẳng thèm ích kỷ, chẳng hùa gian tham
Làm dân cho trí làm quan
Thời đều lương thiện, đừng ham hố nhiều.

Hôm nay cố gắng bao nhiêu
Ngày mai thành quả sẽ nhiều tương đương
Bố mẹ chăm sóc, yêu thương
Mong con khôn lớn, biết đường con đi!

Bình An

Bạn vừa đọc những bài thơ hay về tuổi học trò thấm đẫm kỷ niệm vui buồn. Nếu thấy hay và ý nghĩa thì hãy chia sẻ với bạn bè nhé!

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN