Chùm thơ thiền 7 chữ: Tĩnh lặng ở chữ “Không”

Chùm thơ thiền 7 chữ: Tĩnh lặng ở chữ “Không”

Mời quý độc giả đón đọc chùm thơ thiền 7 chữ do tác giả Đông Tuyền sáng tác. Hy vọng sẽ đem đến cho quý độc giả giây phút bình lặng sau một ngày dài với nhiều lo toan cuộc sống.

Nhân duyên

Bao nhiêu yêu thương tựa bong bóng
Nhân duyên trần thế ai biết chăng?
Đời người giống như là quán trọ
Tá túc vài hôm phút chạnh lòng

Đời người

Sáng sớm, trước nhà hoa nở rộ
Đến chiều, từng cánh dần héo khô
Đời người cũng ngắn ngủi như thế
Con sóng hồi luân chẳng bến bờ

Kiếp người

Gió thổi từng cơn, sương lạnh lẽo
Trăng mờ lấp ló đám mây đen
Nhân gian trăm năm đời ngắn ngủi
Yêu ghét buồn vui mấy kiếp người

Được – mất

Được mất thế gian tựa mây khói
Bao nhiêu danh lợi, công dã tràng
Một lòng trên đường cầu Đại Đạo
Trở về tiên thiên, rộng thênh thang!

Người tu sĩ

Lảng vảng mùa thu tiếng dế kêu
Một mình lặng lẽ trong đêm thâu
Cô đơn nặng gánh người tu sĩ
Sóng vỗ trường giang, mấy kiếp sầu

Tỉnh giấc

Ngắm bầu trời xanh, ta tự hỏi
Thiên quốc, cố hương nơi chốn nào?
Nghìn năm phiêu bạt cõi trần thế
Một phút tỉnh giấc buồn vì sao?

Buồn – vui

Đời người trôi qua trong chớp mắt
Buồn vui thế gian được mấy khi
Đường về trễ nải bao năm tháng
Đến khi chuyển thế còn lại gì?

Mộng ảo

Lặng nhìn ngày tháng đã trôi qua
Kiếp người phiêu bạt như cỏ hoa
Nghìn năm trôi nổi trong mộng ảo
Đắc Pháp tinh tấn trở về nhà

Vô thường

Thời gian trôi qua như giọt nước
Đầy cả tháng năm, đầy oán ai
Vui buồn có khi nào biết trước
Nay vui – mai cỏ mọc u hoài

Chạnh lòng

Gió lạnh, mây bay về cuối phố
Nhân gian bụi phủ mấy tầng không
Ngồi tĩnh lặng nghe từng giọt nước
Quê cũ nghìn xa bỗng chạnh lòng

Ngẫm

Đường về vô ngã còn xa lắm
Ngồi ngắm dòng sông lẫn bóng trăng
Có chú cá nhỏ quẫy đuôi nhẹ
Làn nước gợn buồn sóng lăn tăn

Kiên định

Đường về ma nạn trải trùng trùng
Gian nan, khổ ải khó hình dung
Vững tâm kiên định vào Đại Pháp
Tu luyện viên mãn tuổi thanh xuân

Hồng trần

Hồng trần lạnh bước cuối con đường
Mê luyến tình duyên nỗi tang thương
Ai còn ai mất sau một kiếp?
Mấy ai thấu suốt đời vô thường!

Tiếng mõ

Tiếng mõ gần xa nghe ai oán
Phật đường xả bỏ nỗi tang thương
Trần thế đâu phải là chốn ở
Tu Đạo dời xa kiếp đoạn trường

Nhớ cố hương

Đêm khuya lạnh lẽo chợt tỉnh giấc
Nhớ về cố hương ở nơi nào?
Gió đìu hiu thổi khô mặt đất
Kiếp người ngắn ngủi buồn thật sao!

Mê lạc

Đã sớm mê lạc nơi cõi trần
Hoa tàn phải rụng biết làm sao!
Trăm năm qua đi chợt tỉnh giấc
Đêm đông nghe sóng vỗ thì thào

Xa cõi trầm luân

Hạ vàng trong lá, gió đung đưa
Lặng im nghe tiếng mõ buổi trưa
Nhà ai tụng niệm kinh Đức Phật
Xa cõi trầm luân chút nắng thừa

Nói với Đức Phật

Sau bao nhiêu năm chìm đau khổ
Con trở về đây ở bên Người
Bến cũ thuyền xưa thành chuyện cổ
Tu luyện viên mãn tuổi đôi mươi

Một kiếp trần

Cô đơn lạc lõng giữa cõi trần
Buồn như hoa rụng rũ đầy sân
Ngày mai gió cuốn về cõi vắng
Ngẫm có mình ta, một kiếp trần

Tiếng cồng xưa

Vạn năm cười khóc với cuộc đời
Linh hồn vẫn mãi buồn chơi vơi
Một tiếng cồng xưa chợt tỉnh giấc
Đời người qua như giấc mộng thôi

Chớp mắt trăm năm

Cành cây xơ xác, ánh chiều tà
Nỗi buồn khó tả như ngắm hoa
Nay nở, mai tàn, trong một thoáng
Chớp mắt, trăm năm tuổi đã già

Quanh quẩn kiếp người

Một ngày trôi qua, lại đến ngày
Kiếp người quanh quẩn vui, buồn, say
Trăm năm mắt khép, người tạ thế
Chỉ còn thì thào với cỏ cây

Ràng buộc

Trong gió ta nghe tiếng thở dài
Chuyện đời thật lắm nỗi bi ai
Hai chữ tình đời sao lặng lẽ
Mãi ràng buộc nhau nơi kiếp người

Buông bỏ

Thế gian bao chuyện, bỏ lại sau
Trong tâm thanh tịnh, Đạo thâm sâu
Trần đời mấy ai mà không khổ
Buông bỏ tình duyên mới hết sầu

Ngẫm danh lợi

Trần đời có mấy ai thấu hiểu
Danh lợi sẽ qua như chợ chiều
Đến khi ngẫm lại thì đã hết
Chỉ còn lại bến cạn cô liêu

Tu Phật

Thấm thoắt nghìn năm trong cõi mê
Hôm nay tu Phật để trở về
Hữu duyên nghìn dặm cũng gặp gỡ
Thiên giới nơi đâu mới là quê?

Nắng mới

Tỉnh dậy trong buổi sáng tinh mơ
Xa xa tiếng mõ phủ sương mờ
Đêm đông vừa qua, chờ nắng mới
Có chút chim nào hót ngẩn ngơ

Xả

Chỉnh lại mình, xả bỏ mọi cảm xúc
Tình là gì? là thứ dễ đến và dễ đi
Trong tâm chỉ còn lại sự từ bi
Bình thản bước trên đường đời vô định

Ngẩn ngơ

Tỉnh dậy trong buổi sáng tinh mơ
Xa xa tiếng mõ phủ sương mờ
Đêm đông vừa qua, chợt nắng mới
Một tiếng oanh vàng mà ngẩn ngơ

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN