Chùm thơ về mùa thu giàu cảm xúc sâu lắng

Chùm thơ về mùa thu giàu cảm xúc sâu lắng

Những bài thơ viết về mùa thu, về tình yêu, tình người, hay tình đời đều thấm đẫm tâm trạng. Hãy cùng đọc các bài thơ mùa thu hay và dạt dào cảm xúc do Tâm Hồn Xanh tổng hợp.

Đối với nhiều người, Mùa Thu là mùa dễ chịu nhất trong năm. Mùa thu không nóng như mùa hè, không ẩm ướt như mùa xuân và lạnh giá như mùa đông.

Mùa thu cũng là mùa đem lại cho ta nhiều tâm trạng nhất. Cái sẽ sẽ lạnh khiến ta cảm thấy cô đơn, cái nắng hanh hao cùng những chiếc lá vàng đem đến thật nhiều hoài niệm. Ở giữa mùa thu ta dường như chơi vơi, đôi chút sợ hãi khi nghĩ đến “mùa thu” của cuộc đời. Sự héo úa và phai tàn mơ hồ ẩn hiện đâu đây!

Phượng thu

Lá mải xanh quên biết đã chuyển mùa
Heo may phiêu du trên từng con phố nhỏ
Bỗng dưng cháy! …. một chùm phượng đỏ
Chút lưu luyến cuối mùa gửi sang thu.

Đằm thắm sắc hoa chẳng rực rỡ ồn ào
Như người đàn bà đã qua thời tuổi trẻ
Vẫn đốt lên những khát khao mạnh mẽ
Hoa cuối mùa… bất ngờ đến nôn nao…

Đong nắng đầy cành mắt lá xôn xao
Nồng ấm dịu dàng… Ôi! màu hoa lửa
Chút duyên cho mùa … the thắt nở
Chạm vào Thu thuần khiết tinh khôi.

Ngỡ ngàng! rất nhiều ngỡ ngàng đấy Thu ơi!
Ô kìa! Chùm hoa hồng lên sắc mới
Trời ngăn ngắt xanh, mắt người biết nói.
Hoa cuối mùa… bừng dậy cả hồn thu.

Ánh Tuyết

Thu bất tận

Thu về sợ mình mải mê say…

Tôi nhuộm màu để mây không trắng
Nghiêng vách trời ngăn gió heo may
Gom hết lá vàng thôi xào xạc
Khuấy mạnh khỏi trong nước hồ đầy

Phả hơi nóng loãng hoàng hôn sương
Kéo mạnh mong trời xanh xuống thấp
Tan se lạnh nhen nhiều ngọn lửa
Che khuất nắng giăng thật rộng mành

Nhưng bất lực thu vẫn rực rỡ vàng
Tôi lại mê man trong thu bất tận

Đàm Vượng

Thu về

Em như tia nắng đậu bên khung cửa mùa thu
Như hồn nhiên nụ hồng chớm nở
Ánh mắt xa xăm lạc vào hương hoa sữa
Nồng nàn hơi thở mùa thu.

Em tinh khôi trong khoảnh khắc nên thơ
Khi thu đến nhuộm vàng khung trời nhớ
Lá vẫn rơi dịu dàng bên ô cửa
Gọi thu về tìm lại ngày xưa.

Em hát câu gì dưới mưa
Mùa thu nhẹ nhàng gõ cửa
Chiều buông ngọt ngào như nỗi nhớ!
Nhắc về một thuở xa xưa…

Tuấn Nguyên

Chuyển mùa thu rồi…

Ai đã bao giờ giấc trưa tỉnh dậy
Thấy ngoài trời kia nắng dài biết mấy
Cơn gió đầu Thu, phảng phất như mơ
Nửa đầu se sẽ lạnh mùa Xuân

Nửa sau đã mang hơi mùa Hạ
Tiếng gì gió mang về vui lạ
Rì rào như tiếng mọc mầm cây
Đón ánh mặt trời, chất chứa hương say.

Lương Bảo

Tưởng thu đi rồi, ai ngờ thu chưa tới?

Mây lững thững dắt nhau vào núi,
Vang thung xa tiếng sáo đầu non.

Giữa bầy hạc trắng, vàng,
Nhuộm trăng thanh một thửa,
Có chú hạc đen,
Ngàn năm tuổi vẫn mơ màng…

Thu dắt thu vào núi,
Ánh tinh vân,
Óng ánh năm màu…

Đĩa Thái Cực trắng đen,
Tách mở những vòm trời.
Thành Đen Đỏ ,tuyền tươi thắm mới…

Những chú hạc khát giấc mơ người,
Về tắm suối…
Trăng lanh tanh nhỏ nhạc thương đời,
Tưởng thu đi rồi,
Ai ngờ thu chưa tới?

Tưởng núi bao năm,
Bao mùa sim tím,
Cành khô đã già,
Ai ngờ núi vẫn còn non
Mây ngơ ngác la đà?

Khe nước vẫn trong,
Gọi cơn gió biển,
Khát vọng vẫn trong,
Tìm đường mải miết.
Bến Giác trong,
Gọi ngày cập bến…

Thu ơi, cứ đến,
Nếu buồn , cứ đi…
“Thiên nhai giác hải”, chia ly,
Dành cho thu đấy,
Những gì không thu…

La Vinh

Hương thu cốm Vòng

Mây bàng bạc sang thu
Khao khát quá heo may về trước ngõ
Lặng chờ nghe rao ngọt cốm vòng

Sương mai tan, đường nắng nhạt trời trong
Em gánh cốm chở thu vào phố
Hạt cốm xanh lá sen ấp ủ

Cốm thơm mềm thu về theo gió
Đôi vai thon hương đồng, hương lúa
Tóc em bay, gót sen ngõ nhỏ
Cho lòng ai xao xuyến Thăng Long…

Minh Trí

Mùa thu của tuổi học trò

Từ mọi nơi về đây là trở lại
Nơi có bao kỉ niệm tuổi học trò
Nét thân quen xưa vẫn mãi ngây thơ
Dù mái tóc đã pha sương, điểm bạc

Về đây bao bạn bè gặp mặt,
Vẫn tao, mày như quen gọi ngày nào,
Vẫn tên kèm thân thiết biết bao nhiêu
Để mãi nhớ nét riêng từng bạn.

Đường xa đấy và thời gian có hạn,
Chuyện vẫn còn dang dở phải chia tay,
Rồi cùng nhau hẹn gặp lại ngày mai
Mà nơi hẹn còn chưa kịp chọn.

Có sao đâu vì một khi đã hẹn
Thì nơi nào cũng thấp thỏm mong chờ,
Cũng rộn ràng nhớ tình bạn tuổi thơ,
Được hạnh phúc bên nhau thỏa nguyện.

Hồng Phương

Lá vàng rơi chốn ngõ

Tỉnh dậy, lá vàng rơi chốn ngõ
Mùa thu chợt đến từ bao giờ?
Ta sống xô bồ quên năm tháng
Quên cả mùa thu, quên ước mơ

Cuộc đời mấy chốc mà trôi qua
Như một giấc mộng đêm năm nào
Luân hồi trả nghiệp bao đau khổ
Buồn vui trải mãi đến kiếp nào?

Gió thổi, khiến lòng ta se lại
Đời người cực khổ là vì ai?
Trong mê ở nơi tình nhân thế
Tự hỏi trời xanh tiếng thở dài!

Nam Minh

Làng trong thành phố

Hà Nội vào thu, sợi nắng óng vàng
Như lụa Hà Đông em chuốt đường tơ mỏng
Heo may mơn man trên đường rộng
Mễ Trì Thượng – Hạ nối nhau.

Lạ chưa! Làng ngay giữa phố
Thủ đô ôm ấp làng quê
Đi đến gốc đa to là rẽ lối về
Tôi như giữa quê mình trong ngõ nhỏ.

Những bà mẹ ngồi nhặt từng bông lúa
Áo nâu, quần đen, chân tõe ngón, móng cáu bùn
Không gian làng tràn ngập mùi hương
Lúa nếp non mẹ cắt về giã cốm

Xanh quyến rũ, ngọt ngào xanh bông nếp
Xanh gọi mời từ hạt cốm dẻo thơm
Thơm dịu dàng, thơm níu giữ bước chân
Hạt cốm dẻo bùi từ tảo tần tay mẹ.

Bầy gà mới nở chùm bông nhẹ
Lông vàng ươm gọi nắng vào vườn
Nhà cao tầng lấp ló sắc hoa tươi
Tiếng con trẻ nô đùa trong ngõ vắng.

Ta ngất ngây trong không gian êm ả
Tưởng như đang sống giữa quê nhà
Tận một miền châu thổ rất xa…
Giữa mùa heo may,
hồng mọng gọi mời,
vườn thơm chuối chín

Em gái xinh, tóc mai rơi bịn rịn
Gánh lúa, hương thơm theo về nhà
Mai ra phố lại bon bon váy xẻ, áo hoa
Vẫn dịu dàng nụ cười gái làng trong lòng Hà Nội.

Có một làng quê giữa Thủ đô thời mới
Ta như say làng đấy Mễ Trì ơi!

Ánh Tuyết

Xao động trước mùa thu

Chắc chẳng riêng mình xao động trước mùa thu
Khi gió bâng khuâng con đường xao xác lá
Nắng dịu dàng hơn và trời xanh đến lạ
Đâu đó nồng nàn cốm mới dâng hương.

Ai nữa cùng mình trước khoảng trời tha phương
Đêm trong veo thắp ngàn sao xa tắp
Mỗi ngôi sao là nỗi niềm hạnh phúc
Chiếu sáng đời người, dẫu giông tố chưa tan.

Khi tâm mình khắc khoải trước thế gian
Thu cứ vỗ sóng miên man nơi bình yên xa thẳm
Chợt hiểu lòng người còn vấn vương nhiều lắm
Những khoảng trời vời vợi thu xưa.

Chẳng phải riêng ai đong nắng đếm mưa
Đau đáu khát một cánh buồm đỏ thắm
Ào ạt đến rồi đi giữa muôn trùng con sóng
Vẫn vững niềm tin khi cập bến, xa bờ.

Chẳng phải riêng ta nuôi nấng ước mơ
Mùa thu thôi bão giông nhạt nhòa khắc khoải
Để sức xuân cùng nắng mưa ở lại
Ru khúc yên bình tươi thắm lá, cành, thu…

Thúy Hằng

Mùa thu Hồ Gươm

Hồ Gươm sóng sánh thu vàng
Liễu xanh gội bóng mơ màng thướt tha
Thăng Long chiến địa lùi xa
Tiếng chuông Trấn Quốc ngân nga thanh bình

Tràng An thanh lịch nghĩa tình
Ngàn năm hồn nước trong mình trong ta
Ai đi muôn dặm đường xa
Mang theo Hà Nội bài ca ấm lòng

Bờ Hồ muôn dải lụa cong
Muôn màu tà áo bay trong gió chiều
Ngọc Sơn đền cũ phong rêu
Ban mai đậu nắng, cầu kiều thân thương

Tây Hồ lóng lánh mặt gương
Thuyền vui nhẹ rẽ màn sương bềnh bồng
Phù sa đỏ nước mênh mông
Thu say sóng gọi sông Hồng bến quê

Một trời hoa sữa gọi về
Hương thu man mác tóc thề ngang vai
Gió thu xào xạc phố dài
Trăng lên thấp thoáng bóng ai bên thềm.

Minh Trí

Chông chênh heo may

Em ra thăm sông Hồng
Gửi yêu thương theo gió
Gió theo dòng nước đỏ
Bồi đắp bãi bờ xanh.

Em bé nhỏ mong manh
Trước dòng sông dài rộng
Chông chênh hơi may mỏng
Thoảng mái chèo chơi vơi.

Người đi xa vời vợi
Đâu hay gió mùa về
Vạt cỏ héo triền đê
Vẫn lời thề con gái.

Thu qua rồi thu lại
Gió đã xuôi, ngược dòng
Triền đê vàng hoa cải
Có người vẫn chờ trông
Đợi ai… không lấy chồng.

Liên Nguyễn

Thu mênh mang

Thu mênh mang,
Sớm cơn gió đầu đông,
Lấm tấm từng hạt nhớ,
Xuyên qua những mộng mị lứa đôi,
Ta rong ruổi về thời không tuổi…
Của tuổi thơ ngỡ đã xa rồi…

Thu chấm nắng vàng,
Trên dải lụa phù sa,
Đông chấm từng hạt rét,
Sông trôi, biển rộng, hải hà…

Hồn ta tránh rét chấm vàng thu,
Ai thấm lạnh,
Tóc đẫm sương,
Âm ấm áo ai vàng?

Phai một điệu ru xưa,
Người cô phụ,
Mỏng tanh đêm đón ánh thu sang…
Dòng sông dợn, năm dòng nhạc kẻ,
Gió điền vào từng nốt xanh xao,
Thu lanh canh rải tiết tấu trên cao..

Ta nín thở chờ thu,
Dàn hợp xướng tuôn trào…
Hình như gió,
Hình như mây,
Hình như toàn vũ trụ,
Đang nín chờ nàng thu huyền ảo,
Run rẩy vẫy gậy thần tiên,
Cho bát ngát nhạc tuôn trào…

Ồ ngược lại bao thu,
Về miền thơ ấu ấy,
Qua bao thu vừa lạ vừa quen,
Bỗng gặp bản đàn cao khiết vậy…

Hãy đi về phía ấy,
Có những mùa thu xưa,
Xạc xào bao kỷ niệm
Man mác bướm vàng mơ…

La Vinh

Chiều thu mênh mông

Hồ gợn sóng, dáng chiều đổ bóng
Khói sương mờ, lắng đọng hồn ai
Yêu kiều mình hạc, xương mai
Xa xăm mắt biếc lồng hai bóng hồ

Người từ chốn thành đô ghé lại
Thênh thang hồ mềm mại gió đưa
Cảnh quê lay động người xưa
Để cho hồn phố vẫn chưa muốn rời.

Xa náo nhiệt ở nơi đô hội
Người về đây còn vội gì không
Bao ngày mong ngóng đợi trông
Hồn quê xao động mênh mông mặt hồ

Người ngồi đó điểm tô cảnh sắc
In bóng hồ, thủy mặc nước non
Tình quê mộc mạc, sắt son
Người về, hình bóng mãi còn khắc ghi.

Bình An

Sen chờ mùa thu

Cầm búp sen mùa Hạ
Đi dọc suốt mùa Thu
Qua Mai, Đào nở rộ
Ghé thăm Đông cuối mùa

Bông sen vẫn tươi nụ
Ta bước vào thinh không
Dập dờn những đợt nắng
Tỏa quang quanh Mặt Trời

Sen từng cánh mở lời
Soi Mặt Trăng lóng lánh
Rời cõi Người nóng lạnh
Ta ngồi trên tòa sen.

Mọi tầng Trời phăng phắc
Lặng thinh những chấm trầm
Bỗng bùng lên như lửa
Năng lượng tràn mênh mông

Dòng Ngân Hà nghiêng ngửa
Sóng mây trôi ngàn trùng
Bầu trời sao òa vỡ
Sen nở thêm một tầng!

Xa, xa rồi Tam Giới
Sen đã vào mênh mông
Nhạc Thiều thêm khúc mới
Mùa đâu còn Thời – Không?

Thần đâu còn có tuổi
Ngân Hà không lở bồi…

La Vinh

Để có được mùa thu dịu ngọt

Mùa hè qua trong tiếng lá xạc xào
Thu chợt đến, tiếng chào mào lánh lót
Mùa trái chín, sắc trời xanh dịu ngọt
Hoa mướp vàng, óng ánh giọt sương rơi

Thu đã về! Êm ả quá đi thôi!
Chùm ổi chín sà vào bên cửa sổ
Bông cúc nở, đôi mắt còn bỡ ngỡ
Tiếng trống trường đâu đó đã ngân vang

Gọi các em ríu rít đến trường làng
Ôi! Đâu phải chỉ dễ dàng như thế
Hè qua rồi là thu đến, vậy thôi.
Cuộc đời ơi, ta đã hiểu ra rồi
Để có được mùa thu dịu ngọt
Đất phải từng qua bao trận mưa rơi!

Mùa thu này thân thương quá bạn ơi
Một bông cúc thẹn thùng bên cửa sổ
Một làn hương thơm nhẹ như cơn gió
Cũng thắp lên ngọn lửa ấm hồn người.

Bùi Thị Biên Linh

Phiêu lãng khúc Thu ngân

Thu về trong vắt một dòng sông
Bờ đê mướt gió, áng mây hồng
Nâng cánh diều nâng chiều thanh thoát
Xanh sóng, xanh đồng, xanh thinh không.

Thu về gột rửa mọi bụi trần
Thả hồn phiêu lãng khúc Thu ngân
Nắm tay cùng bước trong hương gió
Chuyện đời buông bỏ, hết quanh co.

Ta với bạn ta giữa đại ngàn
Linh thiêng khí tụ giữa trần gian
Tâm người an thái cùng trời đất
Trao trọn bạn ta hồn Thu sang…

Hồ Thu

Có phải mùa thu đang gọi em

Em là cô bé đi hái nấm trong rừng
Choáng ngợp trước mùa thu rộng lớn
Muốn ùa vào thu, mà sao lặng đứng
Có điều gì tha thiết lắm ngân lên…

Có phải mùa thu đang gọi em
Bằng màu vàng cháy lên rừng rực
Bằng tiếng xạc xào, xạc xào day dứt
Lá hát điệu buồn, vừa hát vừa rơi…

Gọi em, gọi em cánh chim lẻ loi
Cứ đập mãi vào chiều một âm thanh rất mỏng
Như mặt hồ lan lan vệt sóng
Có nỗi buồn vừa chạm xuống miên man

Em thấy mình bay trong mênh mang
Là chiếc lá vàng, là con chuồn chuồn nhỏ
Là điệu hát buồn, là mơ màng hạt cỏ
Là dải mây chiều chớp mắt mùa thu

…Sẽ lạc vào cổ tích mùa thu
Nếu những chiếc nấm không cựa mình trong giỏ…

Bùi Thanh Huyền

Mùa Thu ơi! 

Mùa Thu ơi! một thời xanh màu mực
Viết gửi em trong những cánh thư hồng
Hồn thả nổi về mọi hướng thinh không
Da diết lắm làm sao anh quên được

Chiếc xe đạp lăn trên đường gió ngược
Vẫn reo vui trong khúc hát “Mùa Thu”
Mây gió chiều rong ruổi thoả lãng du
Thấm thoắt cũng đã mười năm có lẻ

Mình bên nhau chung ngọt bùi chia sẻ
Ấm vòng tay, tim trao trọn riêng mùa
Trăng thu mũm khơi tiếng trống chèo khua
Đàn con nít hồn nhiên ngây thơ quá

Mùa thu ơi! Anh yêu mùa đến lạ
Qua bão giông, sóng gió chẳng xóa mờ
Tỏ tâm tình vội qua mấy vần thơ
Là tất cả những gì yêu mến nhất

Thanh Bình

Mây cùng với gió viễn du, bay qua muôn dặm tình thu ngọt ngào

Lắng nghe tiếng lá xì xào
Ánh vàng buông lả trời vào tiết thu
Mây cùng với gió viễn du
Bay qua muôn dặm tình ru ngọt ngào

Trên cành chim hót lời trao
Sương còn lắng đọng ẩn vào sắc xanh
Thu về xưa dáng nắng hanh
Nai vàng ngơ ngác một mành lá bay

Ta về dạo bước thu nay
Nhớ thu xưa ấy tình say ngất lòng
Nụ hoa thu chớm nở cong
Sắc hương đã vẹn tình mong bướm về

Cõi lòng một kiếp si mê
Dáng thu say đắm hồn về heo may
Thu qua để trái tim này
Vương bao thương nhớ thu nay dỗi hờn

Thanh Tuyền

Sớm mở cửa ra gió lạnh se, buông hết trong tâm những bộn bề

Sớm mở cửa ra gió lạnh se
Cơn mưa còn nước đọng sau hè
Khoác áo tĩnh thiền trong tiếng nhạc
Buông hết trong tâm những bộn bề

Mùa này ngày ngắn hay dài nhỉ
Việc chẳng kịp xong đã tối trời
Loay hoay sau nắng mùa mưa lại
Thắt lòng nghe nước ngập từng nơi

Người cứ thản nhiên .. vốn dĩ sao ?
Cớ gì đời sống lắm khổ đauvăn thơ
Lao tâm lao lực rồi sinh bệnh
Để mắt chân chim dạ héo sầu.

Kim Thoa

Cảnh tượng vào thu 

Vắt vẻo sương mù dải nắng treo
Từng cơn gió thổi lá bay vèo
Hoe vàng kết thảm nhìn lôi cuốn
Úa đỏ ôm đồi dõi hút theo

Cảnh tượng vào thu người cảm nhận
Nhân sinh tới ngưỡng kẻ ham đèo
Xem đời mọi thứ chẳng ham cầu
Một chỗ ta nằm hết vọng đeo.

Hoàng Hôn

Khúc nhạc thu

Giữa không gian trong vắt lặng im
Bỗng mọc lên những bông sen màu tím
Những hòn đá im lìm biết nói
Nước qua khe róc rách góc tai đời

Tiếng chân ngựa phi thảo nguyên hẹp lại
Một nhành mai vừa hé mấy nụ mai
Người thiếu phụ chờ chồng lên lầu hát
Đôi bồ câu đậu xuống khúc nhạc thu

Khúc nhớ, khúc thương trong khúc hát ru
Khúc mùa hạ qua mùa xuân tỏa nắng
Khúc ngọt ngào chưa quên cay đắng
Khúc tri âm được gặp lại tri âm

Khúc nước đục, trời lọc thành mây trắng
Khúc quanh co, người nắn lại thẳng băng
Khúc phiêu lãng, khúc một đời phiêu dạt
Khúc thanh cao thanh thoát bởi thanh nhàn

Bao khúc nhạc nâng bổng ta tung cánh
Được cất chưng bằng hồn của thế gian
Những khúc nhạc như vọng từ thần thánh
Nghe rất xa nhưng lại cũng rất gần…

Nguyễn Quốc Văn

Hẹn nắng Thu

Hình như có người vừa lỡ hẹn với Thu
Nên chiều nay lá rơi hoài ngõ vắng
Hương cốm dỗi hờn tan vào cơn gió thoảng
Nắng vỡ òa trên sóng nước Hồ Tây.

Thôi cũng đành lỗi hẹn với màu mây
Xanh thăm thẳm đến tận cùng…. Tháng 9
Bình yên lắm như chưa hề biết đến
Có một mùa giông bão mới qua đây!

Thu đừng buồn, đừng hiu hắt heo may
Hãy bao dung ủ thiện lành chờ ngày gieo hạt
Nhẫn nhịn yêu thương gom vào cơn gió mát
Hẹn nắng về sưởi ấm một mùa đông!

Bình Nguyên

Mùa thu quê hương tôi

Mùa hè qua trong tiếng lá xạc xào
Thu chợt đến, tiếng chào mào lánh lót
Mùa trái chín, sắc trời xanh dịu ngọt
Hoa mướp vàng, óng ánh giọt sương rơi

Thu đã về! Êm ả quá đi thôi!
Chùm ổi chín sà vào bên cửa sổ
Bông cúc nở, đôi mắt còn bỡ ngỡ
Tiếng trống trường đâu đó đã ngân vang

Gọi các em ríu rít đến trường làng
Ôi! Đâu phải chỉ dễ dàng như thế
Hè qua rồi là thu đến, vậy thôi.
Cuộc đời ơi, ta đã hiểu ra rồi
Để có được mùa thu dịu ngọt
Đất phải từng qua bao trận mưa rơi!

Mùa thu này thân thương quá bạn ơi
Một bông cúc thẹn thùng bên cửa sổ
Một làn hương thơm nhẹ như cơn gió
Cũng thắp lên ngọn lửa ấm hồn người.

Bùi Thị Biên Linh

Heo may

Se se heo may về ngoài hiên
Sương đọng cánh sen, thoáng ưu phiền
Lá vàng, lá vàng rơi nhiều quá
Người đi… vơi đầy nỗi truân chuyên.

Mùa của lứa đôi, của cơ duyên
Hồng mọng, cốm thơm, nắng vương thềm
Mắt trong, hồ gợn làn sóng nhẹ
Xa cách ơi! Giông bão bến bình yên!

Ai về cho gửi chút heo may
Chắc là nhớ lắm những thu này
Hồn quê tháng Tám vàng bông lúa
Cả nỗi tâm tư cứ dâng đầy!

Ánh Tuyết

Thu về rồi bõ lòng ai ngóng đợi

Phút giao mùa lắng lòng nghe đất thở
Nhìn lá rơi xuống phố động lao xao
Mấy tiếng chim như vẫy gọi đón chào
Gió ẻo lả gọi mời mùa thu tới

Trời trong xanh gom ánh vàng diệu vợi
Nước lăn tăn gợn gợn mặt hồ gương
Sáng tinh mơ óng ánh những hạt sương
Trên búp cỏ ngẩn ngơ chờ ngày mới

Thu về rồi bõ lòng ai ngóng đợi
Áo mơ phai ngơ ngẩn buổi xuân thì
Dáng thướt tha giữa buổi chiều đầy nắng
Làm ngây ngất tâm hồn kẻ tình si

Thanh Bình

Mỗi độ thu về

Thu phập phồng trong hơi thở tinh khôi
Non mơn mởn sau những làn sương mỏng
Vuốt ve cây gió dập dờn như sóng
Ánh vàng tươi sâu trong vắt mơ màng

Thu về rồi du khắp nẻo lang thang
Cùng mây trắng thăm các miền cổ tích
Nàng công chúa trong lâu đài tịch mịch
Và hào hoa: chàng hoàng tử đa tình

Chấm chút nhớ vào dấu ấn bình sinh
Thu thơ mộng và dịu dàng trong trắng
Mùa thu ơi! Khoảng bình yên tĩnh lặng
Mà ngất ngây khi mỗi độ thu về

Thanh Bình

Mùa thu lá rụng 

Thu vàng vì lạc cánh hoa
Sắc phai màu úa nhạt nhòa nhớ thương
Hạ huyền chuyển nỗi vấn vương
Trống không sắc đỏ bình thường rụng rơi

Sông xanh vắng bóng thuyền chài
Lời phu phụ, nức lòng ai nỗi chờ
Ve sầu vọng khúc ngẩn ngơ
Thoát thanh kêu vọng lời thơ trữ tình

Bây giờ tháng tám vàng thinh
Mùa thu lá rụng lung linh tím màu
Én bay sa cánh đồng sâu
Còn xa vọng nhớ chiều âu yếm về

Hoàng hôn tím tái lững lờ
Vòng cung bảy sắc lấp mờ chân thu
Cầu vồng dần tới trăng lu
Vang vang âm khí đêm sâu lùi dần

Thắm lòng lữ khách dừng chân
Mùa thu lá rụng thu phân cõi lòng
Âm vang khúc hát long đong
Tình thu như đã tơ lòng kết duyên…!

Đức Ái

Em ngắm mùa thu sang

Trái hồng thắp đỏ đèn lồng
Trái na mở mắt, liếc bông cúc vàng
Đậu biếc tím ngát leo thang
Mướp đơm thêm nụ trên giàn rung rinh

“Mắt tôm” vàng nghệ xinh xinh
Bên giò lan tím lung linh hé cười
Sung non lấp ló mấy chồi
Cơm dừa trắng tựa mây trôi bềnh bồng

Trời xanh cao vút mênh mông
Mải mê cánh ngói thong dong từng bầy
Hương sữa chợt thoảng đâu đây
Kìa! Hoa từng đĩa, vun đầy cốm non

Lá khô xào xạc lối mòn
Bờ tre dế hát, ru hồn tỉnh say…
Tàn sen, hè đã cạn ngày
Heo may mở bức tranh, đầy màu thu!

Trời xanh cao vút mênh mông
Mải mê cánh ngói thong dong từng bầy
Hương sữa chợt thoảng đâu đây
Kìa! Hoa từng đĩa, vun đầy cốm non

Lá khô xào xạc lối mòn
Bờ tre dế hát, ru hồn tỉnh say…
Tàn sen, hè đã cạn ngày
Heo may mở bức tranh, đầy màu thu!

Lê Hoa Ẩn

Đêm thu

Thao thức trong sương một nỗi niềm
Trăng ngát hương tình tỏa dịu êm
Soi mình bên lối bình yên đó
Lặng dấu chân đời, trắng bao đêm

Trăng lén nhìn ai dạ mông lung
Lá rơi theo cánh gió vô cùng
Chở cả nỗi buồn trong tĩnh lặng
Đêm thu vắng lạnh chốn mịt mùng

Trăng chở mùa thu tím nhớ nhung
Con sóng mây xa phím tơ chùng
Cho thơ nằm mộng trên dòng biếc
Vẫn nhớ tình ai đã muôn trùng

Tiếng nguyệt cầm vang trong sương khuya
Độc ẩm đêm nay lệ đầm đìa
Trên cành thu muộn sầu hiu hắt
Cùng ta bước trọn dốc đời chia…

Uyên Sa

Thu đã về êm ả bước thần tiên

Gió nhè nhẹ rung rinh vờn hoa lá
Mây mỏng tang lơ lửng giữa bầu không
Nắng vàng nhạt nhuộm đất trời dịu ngọt
Cơn mưa ngâu bất chợt ghé đôi lần.

Ngào ngạt tỏa không gian mùi hoa sữa
Đóa quỳnh hương khắc khoải đợi trăng lên
Ngoài ngõ nhỏ khóm cúc vàng khoe sắc
Lá rời cành hướng mặt đất chao nghiêng.

Không ồn ã nồng nàn như hạ đến
Thu đã về êm ả bước thần tiên.

Trường Hải

Vương vấn một mùa thu

Thu lại về rồi đó hỡi thu ơi
Nghe tiếng lá giã cành vang xào xạc
Mưa rả rích buồn dâng lên man mác
Đã mấy thu rồi, nay lại bước sang thu…

Tuổi dại khờ nhìn chiếc lá đong đưa
Tiếng trống lại vang buổi tựu trường về đó
Đời vô tư tuổi học trò đẹp lạ
Chẳng quặn đau gì, vương vấn một mùa thu

Theo luật tự nhiên thời gian cứ trôi
Tha thiết mong thu bồn chồn cuối hạ
Mảnh trăng chưa nguyên, đêm mơ đến thế
Trọn vẹn đây rồi, bức tranh ấy mùa thu!

Hòa Quang

Độ thu sang 

Anh có nghe lá đổ mùa thu
Con đường ngập lối bước tương tư
Chiều nay trong mắt bâng khuâng lạ
Sợi tóc làm đau nhớ người xưa

Anh có nghe màu nắng hanh vàng
Bàn tay thương nhớ gọi mùa sang
Gió se hồn lạnh trăng day dứt
Thương sắc vàng mơ nhớ mênh mang

Anh có nghe con tim ngẩn ngơ
Từ độ thu sang đến bây giờ
Tình ơi xa vắng buồn không nhỉ!
Rơi rụng trong em sắc vàng mơ

Anh có nghe tim thức đợi chờ
Con đường trải nhớ lá bơ vơ
Bàn chân mòn mỏi theo năm tháng
Đốt ngọn lửa lòng sương giăng tơ…

Minh Phụng

Tàn thu

Đêm qua nghe lá rơi mềm
Lạnh se se lạnh gợi niềm vương mơ
Mây đan xám ánh trăng mờ
Hắt hiu bóng lẻ, vần thơ úa nhàu.

Tháng 9 vội bước qua mau
Để tháng 10 đến mang sầu trao tay
Ngâm nga giọt đắng giọt cay
Giọt sâu nỗi nhớ, giọt bay về trời.

Tương tư trải rộng xa khơi
Mầu thời gian đếm nửa đời cong vênh
Kiếp phù du mãi lênh đênh
Bọt bèo cuối sóng đầu duyềnh nổi trôi.

Phận vốn bạc, bạc hơn vôi
Đường đi khấp khểnh, tim côi dật dờ
Ai bày ra chuyện giăng tơ
Cho con nhện đứng ngẩn ngơ trăm chiều.

Vụn vỡ nát mảnh thương yêu
Hoa tàn nhuỵ rữa chớ trêu cảnh tình
Bơ vơ mình lạc chính mình
Đêm khuya khoắt bóng lặng thinh. Thu tàn!

Thanh Bình

Phút cuối cùng với mùa thu

Phút cuối cùng ta lỡ hẹn với mùa thu
Khi ngọn gió heo may đã tràn về lối nhỏ
Khoảnh khắc giao mùa chỉ làm gợi nhớ
Một cái gì rất xa, rất xa…

Phút cuối cùng ta lỡ hẹn với mùa thu
Chẳng kịp đắm mình trong nồng nàn hoa sữa nở
Chẳng còn được ngắm phố nghiêng mình lá đổ
Nơi ấy bây giờ hẳn khăn lụa đã bay bay?

Phút cuối cùng… lỡ hẹn với Hồ Tây
Hương Sen ủ những tay trà ấm nóng
Chiều còn đấy mà sao đêm xa vắng
Để gió Đông về xáo xác những giấc mơ.

Phút cuối cùng… khao khát những đường thơ
Bầu trời vẫn xanh đam mê một thuở
Gió vẫn gợi những gì không dám nhớ
Khắc khoải giao mùa…
lặng lẽ đón Đông sang.

Thúy Hằng

Có một lần

Có một lần mùa thu đi qua
Vô tình rớt vào đời ta giọt nắng
Giọt nồng nàn mà sao xa vắng
Giọt lung linh
giọt của phù hoa.

Có một lần mùa thu đi qua
Vô tình vương vào tâm ta nỗi nhớ
Ta ngẩn ngơ như người mắc nợ
Loay hoay hoài ngồi gỡ
những chênh chao.

Có một lần thu
rất đỗi
ngọt ngào…

Thúy Hằng

Lời thu

Có gì mà cứ xôn xao
Sớm nay thức dậy thu vào mắt em
Bầu trời sót ánh sao đêm
Như chưa tan được nỗi niềm năm canh
Lời thu sao quá mong manh
Điều chưa nói đã tan thành hư không.

Hồng Oanh

Hay vì gió heo may?

Hoa nở đêm hôm trước
Sáng hôm nay đã tàn
Gió heo may về vội
Vô tình làm nhụy tan.

Là trái mùa hoa nở
Hay vì gió heo may?
Truy vấn cũng vô nghĩa
Hoa đã tàn sáng nay!

Gom nhựa còn sót lại
Hoa lại đợi xuân về
Đời rủi may, vốn thế
Biết vô thường, vô ưu.

Góc vườn, con bướm nhỏ
Gắng gượng đập cánh bay
Có khi, biết đâu đấy
Cả vùng trời đổi thay…

Đăng An

Lời gọi cuối mùa thu

Lời gọi dịu dàng cuối mùa thu
trong veo mắt nắng
Đóa hoa vàng ngẩn ngơ khép cánh
Lãng đãng mặt hồ mờ hơi sương…

Heo may mồ côi vơ vẩn mãi trên đường
Vườn dịu dàng mùi hương còn vương vất
Nhao nhác chim trời chiều sắp tắt
Người hối hả tìm về những nếp bình yên.

Lời gọi thương về chiều cô đơn
Nghe tiếng cuốc gọi hoài trong hoang vắng
Ngân nga tiếng chuông lắng về tĩnh lặng…
Tiếng thì thầm con sóng giữa đại dương.

Về nhé sóng ơi,
với bờ cát thân thương
Niềm khát đợi, cát khô cong, xác trắng
Giữa trời mây con đại bàng sải cánh
Huy hoàng trên thảo nguyên mênh mông.

Lời gọi dịu dàng cho một bờ vai êm,
Lời tri âm ủ xanh đời hoa lá
Con chuồn quên bay, con dế quên rỉ rả
Thao thiết mong chờ
Xáo động cả mùa thu….

Ánh Tuyết

thơ về mưa

Cúc ngoài hiên chưa nở, mà thu chẳng đợi ư?

Đêm sâu vào thanh tĩnh
Ta chìm xuống hư vô
Tuổi đời trên đầu cạn
Nhân sinh giấc mộng hờ

Cúc ngoài hiên chưa nở
Mà thu chẳng đợi ư?
Sáng nay chân ra ngõ
Đã chạm mảnh sương mù

Lá vàng ngập ngừng úa
Ai cũng ngập ngừng tin
Đêm thu gió lùa cửa
Trong mộng vẫn đi tìm

Trăng sáng mảnh trong vắt
Chiếu bạc suốt ngàn năm
Cây cao in bóng khói
Mạch suối nước rì rầm

Chim rừng quên đường cũ
Gió còn lạnh nẻo xưa
Cỏ vàng chen rêu biếc
Ôi là tỉnh, là mơ…

Văn Nhược

Lạc vào mùa thu

Như một người đi mải miết
Không ngoái lại nhìn
Chỉ đến khi mệt mỏi
Dừng chân lại
Nghỉ…
Lạc vào mùa thu!

Ta đã từng đi qua những chặng đường xa
Chợt nghỉ lại mới biết mình lầm hướng
Nghỉ không yên,
Đi không đến
Con đường dài ngờm ngợp gió heo may…

Đành chia
Mùa thu thành hai nửa
Ta nấp vào nửa cuối
Trong cái lạnh giao mùa…

Hồng Oanh

Lãng đãng chiều thu

Trong ấy mùa này mưa có lớn không em
Nước có ngập, phù sa còn dâng ngấn bãi
Nắng có hanh vàng cánh cò bay mê mải
Mùa có về, hiu hắt gió, dòng trôi?

Xóm vắng nơi đây mưa tràn về dữ dội
Trắng xóa cánh đồng hạt lép đắm mong manh
Ngày thật lạ thời tiết hờn đỏng đảnh
Thoáng nắng bời bời thoắt mây xám âm u…

Dòng sông bên nhà khi ấy có sang thu?
Lục bình tím có lạc trôi miền cổ tích
Cô bé ngày xưa tết tóc hay dỗi hờn đùa nghịch
Thị thơm vàng gọi mãi Tấm chẳng ra.

Mùa thu này Hoàng Thượng có đi xa?
Có lang thang triền đê tìm chiếc hài rớt lại?
Lãng đãng trời chiều dòng mây trôi mãi
Trầu cánh phượng, ngồi têm, bến vắng, những miệt mài…

Vũ Thị Thanh Hòa

Lòng mình đã thu sang

Bao ngọt ngào đem gửi hết vào thu
Để vô tình lòng đón đầy đông tới
Những nỗi hanh hao, những niềm tê tái
Không nhận về mình,
Nên đổ lỗi mùa thu.

Con sông trôi mang cả sắc trời đi
Sao vẫn sót những chùm mây hoang dại
Bão tố qua rồi, đổ nát còn ở lại
Day dứt muộn phiền nỗi thời gian.

Thu cứ dát vàng vào những miên man
Những khoảng lặng tưởng không còn bão tố
Chỉ bất chợt lòng bời bời lá đổ
Mới bàng hoàng: Lòng mình đã thu sang

Đã qua mùa ngăn ngắt những hư vô
Sao vẫn rớt những mơ hồ rám nắng
Hoa cứ thắm trong mùa xưa lẳng lặng
Cây xanh xanh nở mãi đóa vô tình…

Hồng Oanh

Níu giữ mùa thu

Đợi em một mùa thu
Sương len vào giấc ngủ
Mây đậu bên cửa sổ
Hương thu về trên môi.

Bước chân sao chơi vơi
Mà lòng sao bịn rịn
Hoa mùa thu thì tím
Mắt thì vời vợi xanh
Tay em mềm lá sen
Níu hương thu ở trọ

Nụ cười vương trong gió
Bay bay búp nắng vàng
Cả không gian mênh mang
Thơm tóc mềm con gái
Thu trở về bỏng dại
Đất bỗng lạ dưới chân

Lòng ngập tràn yêu thương
Mà mắt nhìn hoang hoải:
Người có còn trở lại
Người có còn chờ mong
Mùa thu có đợi không
Tấm chăn lông ngỗng trắng?

Bùi Thanh Huyền

Chầm chậm thu

Chầm chậm thu đi qua ngõ
Thoảng hương trái chín đầu mùa
Chùm ổi vàng giấu trong kẽ lá
Giật mình! Thương thuở xa xưa.

Trời cứ xanh, gió lại vô tình
Nước trong veo như mắt người thiếu nữ
Sen trong hồ khép cánh nhung mơ ngủ
Xanh thơ ngây hạt cốm đầu mùa.

Vườn mẹ đung đưa lũ bưởi tròn
Chuối chín cây, chào mào về rối rít
Hồng đỏ mọng, trái thị vàng thơm nức
Gió mang về hương nếp ngất ngây.

Hình như… mùa thu đã qua đây
Trách mình! nỡ vô tình đến thế
Bao hò hẹn với thu còn dang dở
Ngẩn ngơ chiều… một thoáng heo may.

Người ra đi… thương nhớ theo đầy
Để bâng khuâng… cả chiều đơn lẻ
Chầm chậm… những ngày thu đẹp thế
Thương nhớ mùa… lá vàng chẳng nỡ rơi!

Ánh Tuyết

Cảm xúc cuối mùa thu

Mùa thu đang cuối vụ
Mắt thu chưa cũ càng
Ta dù không lỡ hẹn
Sao vẫn chờ đông sang?

Có nỗi nhớ hoang mang
Chập chờn như mắc nợ
Gió thu vừa nhắc nhở
Mùa yêu vào heo may.

Còn lại một vòng tay
Nửa buông và nửa níu
Ta như mùa chưa hái
Gửi nhớ vào hư không..

Hồng Oanh

Nụ hôn Mùa thu 

Chiều vút cong một dáng vươn lên,
Chiều cúi xuống, dịu dàng, gần mãi,
Chiều đẫm ướt cơn mưa, đẫm mùi hoa dại
Run run trong chiều Nụ hôn đầu tiên.

Im lặng đắm say và im lặng bình yên
Bọc cứng phố phường, người xe, ồn ã
Gió ngừng thở, chiều khép đôi mắt lá
Phút Thiên đường giáng xuống Trần gian!

Tỏa sáng, lung linh Nụ hôn
Những đèn đường nhạt nhòa, yếu ớt
Không thành quách, tượng đài, cao ốc
Chỉ một nét nghiêng trong không gian…

Nụ hôn ngậm Mùa thu
Chớm lạnh,
Chớm vàng,
Chớm bâng khuâng đôi cánh chim giã từ phương Bắc
Sẽ trở thành Vô biên khoảnh khắc
Có Hai Người chắp cánh bay lên!

Bùi Thanh Huyền

Khúc giao mùa

Có điều gì muốn nói cùng nhau
Mà hoa sữa nồng nàn đến thế?
Thêm heo may, đêm về, qua ngõ phố
Thu dềnh dàng, buông sắc vàng rơi.

Người đi xa mãi phía cuối trời
Để gió vương nồng nàn hoa sữa
Để trời Thu đong đầy nỗi nhớ
Để Đông về, chia một nửa hanh hao!

Giữa chiều đông, ta thấy nao nao
Nghe như có tiếng ai thì thầm trong gió
Nghe như bước chân ai vội vàng trên cỏ
Nghe xạc xào, khoảng trống mênh mông.

Ai nhớ ai làm nhạt nắng mùa đông?
Vầng mây tím cuối chiều trôi lãng đãng
Gió hiu hiu cuối trời bảng lảng.
Phút giao mùa đây đó khởi chênh chao!

Huệ Đỗ

Tôi chỉ là…

Tôi chỉ là giọt mưa
Trong trận rào mùa hạ
Tôi chỉ là chiếc lá
Buông rụng cuối thu vàng

Tôi chỉ là giọt nắng
Của ngày hè chói chang
Đồng lúa chín mênh mang
Tôi chỉ là bông lúa

Nhưng dù nhỏ bé thế
Vẫn là tôi đúng không?
Như hoa sen bé nhỏ
Rực rỡ giữa dòng sông

Đàm Vượng

Thu tan

Bàng hoàng cánh lá thu tan
Bâng khuâng dây đứt giọng đàn hôm mai
Cánh tùng nghiêng bóng trăng rơi
Lỡ làng mấy khúc – dặm dài mấy phen

Hạt vàng đến độ vào men
Chén vui vừa chạm đã nghèn nghẹn xa
Mây che khuất dải Ngân Hà
Như hờn như giận đường tà thiên thu

Câu kinh ‘sống gửi thác về”
Mà sao đau nỗi chia ly kiếp người
Thầy như cánh hạc về trời
Lửa đời còn cháy mãi lời nhớ thương…!

Trang Nhung

Mùa rươi

Lộc trời từ đất ngoi lên
Rươi bơi hồng cả nước trên cánh đồng
Mùa rươi triều ngập bãi sông
Người săn rươi kéo mấy vòng heo may.

Rạng đông rươi đã thuyền đầy
Bao nhiêu thúng mủng bày ngày bán rươi
Trẻ con cắp rá đi hôi
Con thuyền nghiêng ngả nụ cười đầu đông!

Rươi thêm vỏ quýt cay nồng
Bữa cơm chớm rét còn thơm đến giờ
Ơn trời nuôi lớn tuổi thơ
Trong tôi lớn mãi giấc mơ rươi đồng!

Mùa rươi vợ vợ chồng chồng
Con con cái cái lòng vòng vớt rươi.
Lúc sông dọc, lúc sông xuôi
Nước triều dâng, đỏ một mười phù sa!
Mở từ lòng đất mở ra
Món ngon quê giống như là hồn quê…

Nguyễn Quốc Văn

Thu muộn

Chiều buông trên ngàn lau
Lá bên nhau thầm nhủ
Về nghiệp đời vạn cổ
Huyền hoặc ánh sao rơi

Khoảng thu nhẹ chơi vơi
Đường đời qua lặn lội
Hương xa man mác lối
Cháy hy vọng mong manh

Thoát ra khỏi đua tranh
Sầu vắt qua thu muộn
Lòng vẫn như sóng cuộn
Vỗ vào cõi đi về…

Minh Trí

Lặng lẽ tiễn thu

Lặng lẽ tiễn thu bỗng chơi vơi
Cũng chỉ là đông đến kia rồi
Xào xạc lá vàng còn đâu đó
Gió se se lạnh đổ cuối trời.

Xa xa mây phủ ngang đồi núi
Nhớ gió heo may thổi lá rơi
Giá lạnh đêm đông giăng kín lối
Đông về lạnh lẽo gió ngàn khơi

Nguyễn Hậu

Đêm nay, thu đã đi…

Đêm nay, thu đã đi,
Sẽ sàng, con gió thoảng,
Sáng còn dư chút nắng,
Chợt bừng chốn hanh hao…

Hàng bàng đang lá đỏ,
Lưu bao nhiêu luyến nhớ,
Áo dài, tóc thôi gió,
Nhìn theo thu ngỡ ngàng…

Thêm một chút im lặng,
Chuỗi thanh âm thời gian.
Thêm một vẩn mây tan,
Giữa bầu trời không tuổi …

Thêm một niềm vời vợi,
Níu nhau đến khôn cùng.
Thêm một nốt tô điểm,
Lắng ở nốt đàn chùng…

Thu đi, không hình sắc,
Mà bản đàn ngũ cung,
Vẫn rạt rào, réo rắt,
Nao nao tận đáy lòng…

Bất chợt trời tối sập,
Mây xám che kín trời.
Ơ kìa, Đông đã tới
Ta đã đâu chào mời?

Phương Nam chỉ hai mùa,
Ừ, thì cho Thu tới,
Ừ, thì cho Thu đi…
Ta đâu cần Đông nữa
Cớ đến đây làm gì?

Mưa trút mực như xoá,
Chút nắng vừa hong khô.
Những nốt nhạc gãy nhịp,
Lá bàng sũng màu mưa…

Đây là mưa đầu Đông
Hay con mưa bất chợt?
Mưa của mưa không mùa?

Bầy chim sẻ ướt sũng,
Líu ríu dưới tán bàng,
Hãy cất đấy tiếng hót,
Chút nữa là hạ sang.

Chút nữa là nắng vàng,
Chút nữa, chờ chút nữa ,
Xanh sẽ tràn mênh mang…

La Vinh

Mùa thu đã hết…

Đã hết thu rồi, vẫn heo may
Vẫn vầng mây trắng, lá rơi đầy
Mùa thu đã hết, người đi mãi
Hoa Sữa vô tình, hương ngát bay.

Trời chiều se lạnh gió xanh cây
Mưa như không thấy nỗi vơi đầy
Lòng chợt bâng khuâng như sóng dậy
Một chút thương thầm gửi thơ ngây.

Mùa về nhắc nhớ nỗi xưa nay
Nắng thắm hoa tươi mây ngát trời
Chỉ có vầng trăng chia hai nửa
Nửa sáng sao trời, nửa đơn côi.

Huệ Đỗ

Níu giữ mùa thu

Dường như là gió
Dường như là mây
Dường như là cỏ
Dường như là cây…

Mùa thu lạ quá
Đợi ta đâu đây
Mùa thu gần quá
Xiết ghì vòng tay.

Ta khát thu say
Nồng nàn hơi thở
Trái tim cuồng vỡ
Cuốn vào hư vô.

Bất chợt cơn mưa
Ngang qua lòng phố
Níu neo niềm nhớ
Giữa chiều ngẩn ngơ.

Dường như là gió
Dường như là mây
Dường như là cỏ
Dường như là cây…

Mùa thu thật lạ
Đốt lòng ta say!

Kim Hạnh

Dù mùa thu đi qua…

Em gom từng sợi nắng
Em góp từng hạt mưa
Gom tháng ngày xa vắng
Đợi anh cùng mùa thu

Mùa thu vừa đi qua
Tình yêu còn ở lại
Tình yêu còn mãi mãi
Trong sợi nắng hạt mưa

Tình yêu còn mãi mãi
Cho mùa thu xanh hơn
Tình yêu còn đọng lại
Cho ngọt ngào nụ hôn.

Tình yêu còn mãi mãi
Trong đắm say mắt cười
Tình yêu còn đậu lại
Trên nhành xuân non tươi.

Tình yêu còn mãi mãi
Quà tặng bao lứa đôi
Chỉ mình em giữ lại
Tặng riêng mình anh thôi

Nghiêm Hằng

Trong bài viết này chúng tôi tập hợp nhiều bài thơ viết về mùa thu của các tác giả đã từng trải nên trong thơ có nhiều chiêm nghiệm, suy ngẫm. Đồng thời các bài thơ được sắp xếp theo thứ tự từ khi mùa thu bắt đầu cho tới mùa thu kết thúc để độc giả có thể theo dõi được bước chuyển mình của mùa thu.

Nếu thấy hay thì quý vị đừng quên chia sẻ nhé!

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN