Hành xác hay dừng lại để bước đi tiếp?

Hành xác hay dừng lại để bước đi tiếp?

Khuê thẫn thờ bước dọc theo con đường lớn. Cô không men theo những bóng cây hay những mái hiên để tránh cái nắng gay gắt như những khách bộ hành khác mà cứ bước trên những đoạn đường nhựa đang hầm hập, mặc cho hơi nóng bỏng rát phả vào mặt

Mặc cho sự bức bối trong bộ đồ chống nắng mỗi lúc một tăng thêm. Khuê muốn được chìm sâu vào nỗi buồn của mình, gặm nhấm nó, phân tích nó, tìm nguyên nhân gây ra nó.

Đây không phải là lần đầu tiên Khuê tự hành xác mình. Thỉnh thoảng Khuê vẫn thấy buồn, một nỗi buồn sâu lắng khiến cô có cảm giác trong lòng hoàn toàn trống rỗng còn xung quanh thật vô vị tẻ nhạt, một nỗi buồn không tên không tuổi mà nếu nói ra với mọi người cũng không vơi đi được phần nào. Những lúc như vậy, Khuê cho phép mình chìm vào nỗi buồn riêng, để có cái mà suy nghĩ, mà trăn trở cho trang đời của cô bớt phẳng lặng, Khuê muốn làm mình thật đau để đủ tỉnh táo chế ngự được nỗi buồn, để sau đó đứng lên mạnh mẽ hơn.

cô đơn

“khi cô đơn em nhớ ai”…

Một vài ánh mắt tò mò hướng vào Khuê. “Có lẽ bộ dạng của mình lúc này quá nhếch nhác và thảm hại. Nhưng thôi kệ. Họ có biết mình là ai đâu!”. Khuê tự nhủ và thẫn thờ bước tiếp.

Khuê đi qua một cửa hàng bán xương rồng. Những chậu cây nhỏ nhỏ, xinh xinh làm Khuê nhớ đến đám xương rồng già trên ban công nhà trọ cũ. Mỗi lần buồn như thế này, cô thường để cả bàn tay chạm dần vào đám xương rồng ấy. Những chiếc gai cứng, nhọn đâm vào da thịt. Đau nhức. Nhưng dễ chịu. Các giác quan như được đánh thức, các mạch máu lại bắt đầu lưu thông. Khuê miết mấy đầu ngón tay. Chúng lúc này đã trở nên chai lì. Khuê bỗng thèm chạm vào đám gai xương rồng để lại cảm nhận được cái đau.

Trời bỗng tối sầm lại. Hôm qua đài dự báo chiều nay sẽ có mưa giông. Những chiếc xe như lao qua nhanh hơn. Khuê vẫn thẫn thờ bước. Khuê có gì để vội đâu? Cô mới xin nghỉ việc và vẫn chưa tìm được một chỗ làm mới. Vả lại, những cơn mưa mùa hè chẳng đáng sợ như những cơn mưa mùa đông.

Khuê chợt nhớ về những ngày đông u ám. Không găng tay, không khăn bịt mặt, cô đạp xe một mình trên phố để hứng trọn cái rét. Mùa đông, dù có lạnh đến mấy cũng không thể lạnh bằng lúc Khuê buồn và cảm thấy cô đơn. Khuê thường chọn con đường xa nhất để về nhà, để có thêm thời gian được một mình, được nghĩ ngợi, được gặm nhấm những chuyện buồn, được hát ca khúc “khi cô đơn em nhớ ai” và khóc. Anh đã chơi ghi ta ca khúc ấy trong lần đầu tiên gặp gỡ…

Mưa! Mặt đường nhựa bốc hơi ngùn ngụt. Giá mà Khuê cũng có thể bốc hơi được khỏi cuộc sống này. Khuê dừng lại ở một trạm xe buýt và ngồi xuống. Ào… ào… Màn nước mưa trắng xóa. Dòng xe cộ vẫn vội vã vù qua. Mấy người bên cạnh Khuê nhấp nhổm ngóng chuyến xe buýt của mình. Xe 35… Rồi xe 40… Mọi người lần lượt lên xe. Chỉ còn lại mình Khuê trong trạm xe buýt. Cô ôm lấy túi xách và ngồi thu mình lại. Khuê không có chuyến xe nào để chờ đợi cả. Cô chỉ muốn ngồi lại để thấm thía nỗi buồn và sự cô đơn của mình. Có lẽ Khuê sẽ ngồi hàng giờ như thế trong trạm xe buýt. Yên lặng…

Nhưng rồi mưa cũng ngớt. Những cơn gió phả vào mát lạnh, Khuê thấy lòng mình dịu xuống.

Những tiếng còi xe vang lên ồn ã. Khuê nhớ đến những dự định, những mục tiêu, những việc cần phải làm. “Mình không thể cứ ngồi ở đây mãi được. Dừng lại như vậy là đủ rồi. Bây giờ phải đứng lên và bước tiếp thôi!”. Khuê hít một hơi thật sâu và rời khỏi trạm xe buýt.

Mưa chỉ còn lác đác. Khuê ngẩng mặt lên hứng lấy những giọt nước rồi bước nhanh về phía trước.hành xác hành xác hành xác 

Sao Băng

 

Sources:

BÀI LIÊN QUAN