Vì ngoại tình mà em suýt khiến gia đình hạnh phúc của mình tan vỡ

Vì ngoại tình mà em suýt khiến gia đình hạnh phúc của mình tan vỡ

Một gia đình vốn dĩ rất hạnh phúc: Chồng là giám đốc ở một công ty có tiếng, vợ làm biên tập viên có kinh nghiệm. Hai người có với nhau hai con thông minh, xinh đẹp. Nhưng chị vợ vì “ham của lạ” mà nhân một lần đi công tác của chồng, đã ngoại tình với một nhân viên kinh doanh cùng công ty. Rốt cục anh chồng biết được khiến suýt chút nữa thì khiến gia đình tan vỡ và dù hàn gắn lại thì chắc hẳn hạnh phúc không con như xưa. 

Đây cũng là lời cảnh báo cho những ai “hám của lạ”: hãy dừng lại ngay nếu chưa muộn. Cái quan trọng nhất, quý giá nhất đời người chính là gia đình. Đừng chỉ vì một chút bốc đồng mà mất đi tất cả.

Hậu quả của ngoại tình

Ảnh: Báo Mới

  • A lô, tôi xin nghe -Cái giọng dè dè của anh trợ lý giám đốc cất lên.
  • Chào anh, cho tôi hỏi giám đốc của anh có ở trong phòng không vậy?
  • Xin lỗi, chị là ai ?

Đầu dây bên kia ngập ngừng một lát, chị cố nói khẽ:

  • Chị Hoa đây em.
  • À chị, anh Tuấn đi công tác chưa về chị ạ.

Im lặng, chị tắt máy. Không  bực tức, không  giận dỗi như những lần trước, lòng nặng  trĩu, chị thở dài ngao ngán: “Anh đi công tác thật ? Anh không muốn gặp mình? Hay anh không còn yêu mình nữa?”. Miên man trong một mớ  những  suy nghĩ vẩn vơ, chị không thể tập trung vào mấy tập bản thảo đang bày ngổn ngang trước mặt. Chị gục xuống bàn làm việc trong tâm trạng  mệt mỏi với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.

***

  • Có chuyện gì ở ngoài kia vậy?
  • Dạ thưa giám đốc…

Trợ lý chưa kịp báo cáo với anh thì chị bước vào. Lần này chị không để cho cấp dưới của anh ngăn chị ở ngoài. Chị đứng trước mặt anh với hai má ửng hồng, đôi mắt ánh lên sự hờn dỗi pha chút dịu hiền của người phụ nữ Việt. Chiếc váy màu vàng nhạt điểm những chấm bi xinh xinh,  thanh nhã  càng làm tôn thêm vẻ quyến rũ của chị. Chị đặt bàn tay nhỏ lên ngực cố lấy lại trấn tĩnh để hướng ánh mắt chờ đợi về phía anh. Anh bất ngờ, đứng sững người và im lặng. Lạnh lùng quay mặt đi, anh vẫn không nói gì. Sự im lặng của anh làm chị khó chịu. “ Cái vẻ mặt hờ hững của anh có xứng đáng với sự buồn đau của mình mấy tuần nay?”. Càng nghĩ chị càng thấy tức, thấy giận, thấy ghét con người đang đứng đối diện với chị lúc này. Dù cảm thấy thế nhưng chị vẫn dịu giọng:

  • Anh không đi công tác à?
  • Em đến đây làm gì? Em về đi!
  • Anh không muốn nói chuyện với em sao?

Anh cau mày:

  • Không. Chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau nữa.

Đáp lại sự lạnh nhạt của anh, chị không kìm nén được dòng cảm xúc đang trào dâng trong lòng:

  • Sao anh lạnh lùng thế? Anh tắt điện thoại, tránh gặp mặt em, anh không chịu về nhà. Đó là cách để anh trừng phạt em sao? Anh có biết cu Tít nhớ anh như thế nào không ? Con không chịu ăn, không chịu ngủ, suốt ngày đòi gặp bố. Vậy mà…

Mắt  chị cay cay. Chị ngồi sụp xuống ghế ôm mặt khóc nức nở. Anh đứng thẫn thờ, lặng im. Đúng là hai tuần nay anh không liên lạc với chị và cũng không  ngủ ở nhà. Anh trốn biệt ở cơ quan. Anh không muốn cãi vã với vợ và cũng không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào của chị. Kế hoạch triển khai dự án đầu tư xây dựng khu đô thị mới cùng với việc chuẩn bị kỉ niệm ngày Doanh nhân Việt Nam sắp tới khiến đầu óc anh mụ mẫm, căng thẳng và mệt mỏi. Anh không còn tâm trí, không còn đủ sức để nghĩ đến những chuyện xảy ra giữa hai vợ chồng anh.

Đứng lặng một lát, anh rót chén nước đưa cho chị. Đưa ánh mắt nhìn vào gương mặt vợ anh thấy chị hình như gầy đi. Chị vẫn trắng nhưng xanh xao hơn, đôi mắt buồn còn vương vài giọt lệ. Bất giác chị ngẩng đầu lên nhìn anh. Mắt chị bắt gặp ánh mắt anh như cái thuở ban đầu họ tình cờ gặp nhau ở ven bờ  Hồ Tây.

Chị đứng phắt dậy ôm chầm lấy anh. Lấy tay lau nước mắt, chị hổn hển và cố thì thầm vào tai anh:

  •  Đừng giận em nữa. Em xin lỗi vì đã làm anh hiểu lầm. Thực sự là không có chuyện gì mà. Em yêu anh và nhớ anh nhiều lắm. Hãy cho em thêm một cơ hội anh nhé.

Bàn tay anh cứng đờ, buông  thõng.  Lòng anh gợn lên tình yêu pha lẫn sự yếu mềm của một trái tim vị tha. Anh muốn ôm chị thật chặt để thỏa mãn niềm  nhớ nhung  suốt mấy tuần nay. Nhưng… hình ảnh vợ cười nói vui vẻ bên người đàn ông kia lại hiện lên trong đầu anh. Nó ám ảnh, vương vất khiến anh càng xua đi thì hình ảnh ấy càng hiện rõ.

Sức mạnh của lòng ghen tạo đà đưa tay anh đẩy chị ra khỏi người anh. Mắt anh hơi gợn đỏ, anh nghe tiếng nói của mình mà như tiếng của một người khác.

  • Cơ hội gì? Em đã phản bội anh. Anh không thể tin là vợ mình lại ngoại tình nhanh đến vậy. Anh không tin…(có thể bỏ)

Chị vừa nói vừa khóc xụt xịt:

  • Anh không tin em sao? Cho em thêm một cơ hội, được không? Suốt  hai tuần nay anh không về nhà. Anh tắt điện thoại, em  không có cách nào liên lạc với anh. Hai mẹ con em luôn mong anh về. Sao anh phải tự làm khổ mình như vậy chứ?

Anh quay mặt đi, giọng lạnh lùng:

  • Đừng nói nữa. Em hãy về chăm sóc con đi. Để cho anh được yên… anh đang bận…

Chị nhìn anh, sau giây lát chờ đợi và tuyệt vọng, chị lặng lẽ đứng dậy và bước ra ngoài.

Chiều Hồ Tây gió thổi hiu hiu, từng làn sóng gợn nhẹ  nối đuôi nhau chạy về phía  xa. Hàng liễu trải dài và thả bóng mình xuống dòng nước trong xanh. Không khí thoáng đãng khác hẳn sự nhộn nhịp, xô bồ của phố thị ngoài những con đường lớn. Từng đôi trai gái ngồi trò chuyện vui vẻ ở ven bờ hồ. Vẳng bên tai chị câu hát quen thuộc : “Hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay bờ xa mời gọi. Màu sương thương nhớ, bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời. Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người, lòng như thầm hỏi tôi đang nhớ ai…” .

Ngày xưa, thời sinh viên anh và chị tình cờ quen nhau vào một buổi chiều thu . Tình yêu nảy nở từ khi nào mà cả anh và chị đều không hay biết. Hồi đó tụi bạn vẫn thầm ghen tỵ với tình yêu đẹp của hai người. Anh là sinh viên xây dựng, chị học ngữ văn . Chiều cuối tuần hai đứa thường rủ nhau đạp xe lòng vòng quanh con đường nhỏ ven Hồ Tây. Hương hoa sữa nồng nàn tạo chất men say cho tình yêu ngọt ngào, lãng mạn của họ. Anh từng nói với chị: “ Hoa à, anh yêu em. Cho anh cơ hội để được che chở em suốt đời nhé”. Ngày ấy, chị như nụ hoa vừa chớm nở, e ấp, rụt rè nhưng không giấu giếm mùi hương nồng nàn, cố phô diễn hết tất cả chất  nhụy  thơm tinh túy ẩn sâu bên trong tâm hồn. Thủ thỉ bên tai anh, chị ngượng nghịu: “ Em cũng vậy…Cho em cơ hội để được chăm sóc anh, anh nhé”.

Cái thời lãng mạn ấy qua đi.  Mấy năm nay khi cu Tít, đứa con trai đầu lòng của anh chị ra đời cũng là lúc sự nghiệp của hai người đang ở độ chín. Chị là một biên tập viên truyền hình có nhiều chuyến công tác xa. Anh là kỹ sư xây dựng được thăng chức lên làm giám đốc. Công việc của họ đều bận rộn, họ không còn thời gian ngồi tâm sự với nhau như xưa, không có những buổi café cuối tuần và hình như lâu rồi họ không đi dạo ven bờ Hồ Tây. Anh quan tâm đến các bản hợp đồng, các dự án đầu tư…Chị bị cuốn vào những bản tin tức, những bài phóng sự, những cuộc phỏng vấn… Họ ít ngồi ăn cơm cùng nhau, có chăng mỗi lần ông bà nội qua chơi họ mới cố gắng đón cu Tít về sớm và tụ họp với bữa cơm gia đình. Công việc bận rộn hay một cái gì đó đang tạo khoảng cách giữa anh và chị? Chị loay hoay đi tìm câu trả lời khi cách đây hai tuần anh tỏ thái độ ghen tuông với chị.

  • Sao giờ này anh mới về? Em đợi anh cả buổi tối. Cơm canh nguội hết rồi.
  • Sao cô không ăn trước đi, đợi tôi làm gì. Mà cô cũng biết đợi tôi cơ à?

Loạng choạng trên bậc hiên, anh cố kìm nén không để vợ biết những gì mình mới nhìn thấy, mới nghe thấy chiều nay. Nhưng chất men rượu hòa quyện với  lòng ghen khiến đầu óc anh quay cuồng. Anh ngã nhào trước cửa phòng khách. Nhìn bộ dạng say sỉn và thái độ cáu gắt của chồng, lòng chị như sôi lên, “Về muộn, say rượu, lại còn tỏ thái độ nữa chứ. Tức chết đi được!”, chị lẩm bẩm một mình. Dìu anh vào phòng ngủ, thay đồ, tháo giầy cho anh, chị vào nằm cùng con. Chị không chịu được mùi rượu nồng nặc nên lần nào anh say rượu chị cũng sang nằm với thằng cu Tít .  Đêm ấy nằm trên giường phải rất lâu sau chị mới ngủ được. Có bao giờ anh nói với chị những câu như vậy đâu. Chị cũng muốn gọi anh dậy để hỏi cho rõ nhưng ở phòng bên anh đã ngủ say rồi.

Mấy ngày hôm sau anh luôn về muộn và lúc nào cũng ở trong tình trạng say sưa. Về đến nhà là anh lăn ra ngủ. Có đôi ba lần trong lúc say anh nói bóng  gió với chị: “ Em  không đi phỏng vấn người ta nữa à?”, “Trong lúc vui vẻ như thế, em có nhớ gì đến anh đâu”. Hóa ra anh đang nghi ngờ chị ngoại tình với một anh bạn là nhân viên kinh doanh, người chị đã gặp gỡ để lấy dữ liệu cho bài phóng sự sắp tới. Trong thời gian anh đi công tác một tuần ở Bình Dương, ngoài Hà Nội chị có bài phỏng vấn Khánh, một người bạn cùng học phổ thông với chị. Không hiểu anh đã bắt gặp chị và Khánh ngồi nói chuyện vui vẻ hay anh nghe bạn bè, đồng nghiệp nói qua nói lại điều gì mà sinh lòng nghi ngờ, ghen tuông. Chị chỉ biết anh không cho chị cơ hội để giải thích và cũng không chịu về nhà suốt hai tuần nay.

Gió thu thoảng qua đem theo hơi nước mát dịu của mặt hồ Tây gợi cảm giác dễ chịu trong lòng chị. Chiếc lá vàng từ ngọn cây cao rơi xuống chạm khẽ vào vai  khiến chị rùng mình. Chị chợt nhớ là sắp đến giờ cu Tít tan học. “Mình phải đi đón con, nấu bữa cơm tối và  đợi anh về”,  vừa nghĩ chị vừa dảo bước nhanh trên con đường quen thuộc…

                                                 *

Trong phòng làm việc, anh vừa ký xong một số giấy tờ biên nhận mà thư  ký  mới đưa lúc sáng. Công việc của một tuần vậy là đã tạm hoàn thành. Anh vươn vai đứng dậy và đi về phía cửa sổ. Phảng phất đâu đây mùi hoa sữa nồng nàn. Anh nói một mình: “Không biết mùa thu đến từ khi nào mà hôm nay mình mới ngửi thấy hương hoa sữa nhỉ? Thơm thật ấy!”. Mắt anh đăm đăm nhìn về phía xa. “Không biết bây giờ em và con đang làm gì?”. Anh thở dài, vẻ mặt lặng buồn.

Vậy là đã tròn ba ngày từ cái hôm chị đến cơ quan anh. Anh to tiếng với vợ , lạnh nhạt với vợ nhưng từ lúc chị bỏ về lúc nào anh cũng ở trong trạng thái hụt hẫng, bâng khuâng. Anh yêu chị và cũng hiểu chị rất yêu anh. Nhớ lại những gì cậu bạn kể: “Tao không biết vợ mày thế nào, nhưng tao thấy thằng đó có vẻ thích vợ mày lắm. Mày đi công tác mà tao gặp bọn nó ở quán nước mấy lần”. “Vợ mày xinh như thế cơ mà. Không giữ là mất đấy, thằng khờ  ạ”, anh vẫn thấy tức, thấy ghen đến lạ. “Thì nào có lần mình gọi điện về nhà mà không thấy vợ mình nhấc máy. Hay là…” . Cứ nghĩ, cứ tưởng tưởng đến điều đó là anh lại thấy đau đầu, ấm ức. Nhưng nghĩ lại anh thấy mình thật ngốc. “Sao mình không hỏi trực tiếp cô ấy? Mình cứ ghen âm thầm chẳng phải đã tự làm khổ bản thân?”. Anh chợt nhớ đến lời của chị: “Cho em thêm một cơ hội anh nhé!” Xưa nay tính anh vẫn ít nói, anh cũng không thích nghe người khác nói nhiều. Có lẽ vì hiểu tính anh nên chị cũng không dám hỏi anh thẳng thắn. Dù biết vợ nhiều lần có ý gặng hỏi, giải thích và xoa dịu cơn hờn giận trong anh nhưng anh đã kiên quyết không cho chị cơ hội. “Mình đã ghen quá và cố chấp quá chăng?”, anh nghĩ và lấy hai tay xoa lên mặt.

Bước vào bàn làm việc, nhìn tấm lịch đặt trước mặt anh chợt giật mình: “Hôm nay là bao nhiêu âm rồi nhỉ?”, “Chết thật, ngày mai đã là tết trung thu rồi, mình không để ý gì cả”. Anh nhớ đến thằng cu Tít, nhớ đến cái đêm trung thu năm ngoái cả gia đình cùng quây quần bên mâm cơm tối. Lòng anh nao nao, tai anh nghe như có tiếng thì thầm của ai đó: “Cho em một cơ hội hay cũng chính là cho mình một cơ hội?”. Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng  suy nghĩ của anh.

  • Alô, thưa sếp. Tối nay đại diện Công ty cổ phần Hoàng Long mời sếp đi ăn tối và bàn bạc về hợp đồng sắp tới. Sếp có nhận lời mời không ạ?
  • Để anh suy nghĩ chút đã.
  • Dạ thưa, công ty bên họ đã chuẩn bị mọi việc xong xuôi, chỉ chờ ý kiến của sếp thôi ạ.

Không cần suy nghĩ thêm, anh quyết định:

  • Em từ chối giúp anh nhé. Hẹn họ đầu tuần sau, tối nay anh có việc bận rồi.
  • Dạ thưa sếp…

Cô thư ký chưa kịp giải thích thêm thì anh cúp máy.

                                *

Xe của anh lao nhanh về phía con đường quen thuộc  nơi có hương hoa  sữa nồng nàn, thoảng gió thu dịu nhẹ.

Tác giả: Thu Hà

Xem thêm:

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN