“Hương xưa”: Tình yêu trong mắt chàng trai đa tình

“Hương xưa”: Tình yêu trong mắt chàng trai đa tình

“Hương xưa” là lời tâm sự của một chàng trai phong lưu trong tình ái. Rồi chàng có tình cảm với một cô gái hiền lành, đáng thương, nhưng chàng không nhận ra đó là tình yêu đích thực, chàng bỏ rơi cô gái như bao tình nhân khác…

đa tình

Ảnh: bookscrazyanagha.

Mãi đến khi nhiều mùa đông đã đi qua. Tôi vẫn thường không nhắc về cô ấy giống như một thứ bí mật được giấu dưới đáy chiếc rương cũ kĩ đã bị thời gian nuốt trọn và phong kín.

Tôi, một gã phong lưu với lớp vỏ bên ngoài vừa đủ hào nhoáng, bí ẩn và tao nhã. Luôn nhắc về các cô gái đã từng bước qua đời như một thứ thành tích, thiết lập từ những thử thách ngẫu hứng.

Cô ấy chưa từng là mục tiêu chinh phục của tôi. Tên cô ấy như một thứ thanh âm vô hình kéo tôi về nhiều năm trước

Cô gái có đôi mắt đẹp, phảng phất nỗi buồn. Đang đứng trước mặt tôi, và cả lớp. Sau màn giới thiệu ngắn gọn đầy thủ tục của sinh viên năm thứ nhất. Cô hát tặng cả lớp một bài.

Tên bạn ấy nghĩa là “một cơn mưa”. Không ngẩng đầu lên, tôi nghĩ.

Và những tháng ngày đầu tiên của đời sinh viên cứ thế trôi qua trước con mắt bình thản của tôi. Giờ nghĩ lại, mới thấy đó là khoảng thời gian êm đềm nhất.

Cuộc sống gói gọn trong vòng tuần hoàn mười chữ: Lên lớp – về nhà – ăn cơm – hẹn hò – đi ngủ.

Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu không có một ngày mùa đông, tôi đến lớp và được nghe một người bạn nói: Bố Vân mất, Vân gọi điện khóc nói với tao là “Bố mẹ Vân chia tay từ năm Vân mười hai tuổi. Một mình bố vất vả từng ngày nuôi hai chị em Vân ăn học, Vân chưa báo hiếu được ngày nào thì bố đã mất rồi, Khánh ơi!…”

Nghe xong chỉ một câu ngắn gọn, tôi bỗng thấy trật tự đảo điên. Trong mắt chỉ còn thấy hiện về nỗi đau ngày cũ. Sự mất mát không gì bù đắp nổi.

Và tôi tự cho mình cái quyền mang bình yên trả về đôi mắt ấy.

Tôi gọi điện cho em mỗi ngày. Kể chuyện cười. Đôi khi là những câu chuyện không đầu không cuối.

Tôi nhắn tin động viên. Nhắc em ăn đúng bữa. Ngủ đúng giờ.

Tôi vài lần dúi vào tay cô gái những gói thuốc nhỏ mỗi lần nhận ra em đang ốm.

Và thỉnh thoảng xuất hiện bất ngờ trước cổng khu nhà trọ, chỉ để đưa em một món quà nhỏ.

Ròng rã trong nhiều tháng…

Những điều tưởng như đơn giản nhưng lại quá xa xỉ với một cô gái nghèo đã lớn lên cùng người cha lạnh lùng luôn trút những đòn roi lên cô mỗi lần ông say vì nhớ vợ. Ông yêu và hận người đàn bà đã bỏ ông đi.

Em đón nhận tất cả từ tôi. Cả thứ cảm xúc quá đà xuất phát bằng những đồng cảm từ tâm. Nhưng em mãi mãi chỉ là tình nhân.

Trước em, tôi đã cùng lúc yêu một người khác.

Em đã đặt trái tim mình cho một gã Song Ngư đa tình định đoạt.

Đó là một ngày Hà Nội nhoè nhoẹt nước suốt mấy trận mưa. Đứng trước mặt cô ấy, lời tôi nhỏ hơn cả tiếng thì thầm: “Em phải xa anh ra thôi, anh có người yêu rồi, và anh không thể bỏ rơi cô ấy được!”

Đôi mắt đẹp của cô gái long lanh nước, thất vọng và xa xót “ Có thể cho em một cơ hội không?”

“Không!”

“Anh đã đưa tay cho em nắm lúc em gục ngã. Dắt em tới cánh cửa thiên đường, và bây giờ lạnh lùng thả em rơi xuống?”

Đó là lần cuối cùng người ta thấy tôi đứng trước căn nhà ấy. Những tò mò bàn tán vì không còn thấy chúng tôi đi cùng nhau của các bạn lớp đại học rồi cũng kết thúc.

Hà Nội một ngày tháng mười một…

Tôi ngồi cafe cùng cậu bạn thân lâu ngày không gặp. Bạn tôi đang hạnh phúc vì cuối cùng cũng chinh phục được cô gái mà cậu ấy yêu.

Duy chỉ có một điều, cậu than thở: “Cô ấy không muốn kết hôn!”

Cả 2 chưa kịp mang vấn đề ra mổ xẻ, điện thoại bạn thân đổ chuông.

“Darling”. Tôi giật mình.

Màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ và ảnh người gọi là hình cô ấy!

Tôi biết, mình đã từng hút cạn cả một mặt nước hồ trong…

 Phong Linh

Xem thêm:

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN