Lời cảm ơn muộn!

Lời cảm ơn muộn!

Những người bạn tốt và những người bạn ảo chưa gặp mặt, cảm ơn vì đã có mặt trên đời này đến cạnh Nó những lúc cuộc sống chông chênh…

cô gái

Ảnh: Vnkings.com

” Cảm giác hụt hẫng nhất trong cuộc đời đó là khi ta nghe từ chính miệng người ta thương yêu thừa nhận sự quan tâm đặc biệt với một người khác. MÀ chỉ cách đó chưa đầy một phút ta đã định cho họ thấy trái tim của mình 🙂 “

30s. Không, chính xác là 29s trước tôi đã định tỏ tình với Nguyên nhưng :

–         Ê Dung ! Hình như tôi bị… say nắng á ?

….”

Cộp! Chiếc bút bi với đầu que kem xinh xinh bị đập mạnh xuống mặt bàn hằn lên tờ giấy một vết mờ, ngay sau đó tờ giấy xấu số kia cũng liền bị đôi bàn tay mảnh dẻ vo tròn rồi ném thẳng ra đằng sau không thương tiếc. Từ chiều tới giờ Nó tự nhốt mình ở trong phòng cố gắng hoàn thiện bài viết cho cuộc thi Văn Học Teen đã đi tới vòng cuối, nhưng vấn đề là Nó đang mất cảm xúc trầm trọng hoặc là quá lười đến độ chỉ muốn qua loa một cái gì đó nhanh chóng thôi. Thì đã không dưới một lần cô bạn thân giục Nó nghĩ dần các ý tưởng và viết qua đi nhưng lần nào cũng tặc lưỡi, thời gian còn dài cơ mà, để rồi tối qua sau khi đọc xong cái mail thông báo hạn nộp bài mặt Nó méo xẹo. Thời gian chỉ còn một tuần, một tuần cho một tác phẩm tâm huyết nhất trong khi Nó còn đang ngập trong đống bài vở học thêm và áp lực về điểm số thậm tệ. Hơn nữa Nó vẫn luôn quan niệm viết là cần cảm xúc nhưng hiện tại là không một chút cảm xúc gì hết cả, mô típ cho truyện thì không thiếu có điều toàn mấy kiểu quá cũ đọc đầu ra đuôi chính Nó còn thấy chán huông chi người khác. Vò tới rối tung cả cái mái vốn đã xù của mình và mở nhạc tới ầm ĩ để kiếm cảm xúc cuối cùng Nó cũng viết được một đoạn, hí hửng đánh máy lên note cho cô bạn thân đọc thử rồi sau đó là được nghe mắng té tát.

– Cái đoạn cuối này mày viết gượng quá, đang trôi tự dưng đốt cháy giai đoạn thế sao được, đã thế cái nữ nhân vật đang đau khổ mà ngoắt cái đồng ý làm quân sư tình yêu được à.

– Ờ. Nó mệt mỏi ậm ừ vài tiếng, nhưng vẫn chưa hết

– Còn nữa cái đoạn mở đầu làm cho đau đớn hơn đê, mà định kết thúc cụt kiểu này hả ?

– Ờ . Tiếng ờ làn này còn kéo dài âm hơn lần trước, uể oải kinh khủng làm đầu giây bên kia cũng phát ngán.

– Ờ lắm thế, nãy giờ tao nói mày có nghe không đấy ?

– Đang nghe …

– Thế thôi nhá viết lại đi rồi đưa tao đọc, tao học đã .

–  Này ! Ê !

Nó chưa kịp nói thêm câu gì thì cô bạn thân sau một hồi chê te tua đã dập máy tới cộp để lại khoảng tút dài, cùng lúc bên này có tiếng hú hét và chiếc điện thoại quăng thẳng vào tủ quần áo. Lầm bầm bò tới bàn máy tính và mở file word đọc lại một lượt rồi thờ dài chán chường. Nhanh chóng đóng lại file word và tự lầm bầm tốt nhất là không nên viết bây giờ nếu không bị Tẩu Hỏa Nhập Ma mất và lại khi người ta bế tắc thì tốt nhất là quên nó đi mà sống vui vẻ, tới một ngày nó sẽ tựtiên tan thôi. Đúng lúc từ yahoo có người pm tới.

LongHoang: Đang làm gì thế mụi ? – Đây là một người anh Nó quen ỏ một 4r có cái tên đẹp Tâm Sự Quán.

Congchu_hay_khocnhe: Viết bài đó ka.

LongHoang : Ka giúp được gì không ;)) Văn ka dốt nhưng chém gió thì ổn đấy :))

Nó khẽ cười, đây là nụ cười hiếm hoi nhất trong ngày hôm nay nếu không muốn kể tới cái mặt như đưa đám của Nó đã làm mấy nhân trong lớp cũng thấy sợ.

Congchu_hay_khocnhe : Đây ka đọc thử đi rồi nói xem thế nào ?

Và Nó nghĩ mình đã hối hận, đó là hai chữ duy nhất sau khi đọc xong một tràng những nhận xét, nào là viết lớn quá mụi, nào là thất tình mà viết cứ như không cảm xúc, nào là bài này phải viết lại chắc , blap..blap …Không phải Nó là một kẻ luôn ưa hoàn hảo và ghét sự thật, nhưng sự thật đối với Nó lúc này là hơi quá sức chịu đựng, cái tâm trạng hơi ổn khi nãy bị tụt nhanh tới mức 0 lever và tự kỉ trầm trọng. Tệ thật ! Thừa nhận là Nó đang viết trong tình trạng Không cảm xúc thì vì Nó đã thất tình bao giờ đâu mà biết lúc đó đau buồn ra sao chứ.

– Ai cho tớ cảm giác thất tình với! Để tớ viết bài chứ thế này tớ chả biết thất tình là sao đâu!

Bực bội đăng dòng stt lên facebook, liền sau đó là rất nhiều commen, vài người cười hihi rồi nói mau yêu mà chia tay thì biết, hờ Nó đi kiếm ai để yêu mà chia tay ngay bây giờ chứ. Tin nhắn đến từ Thảo Mộc, đứa bạn thân mà Nó tưởng đã chết trong cái đống hàm lượng giác sau khi nói cho nó nghe cái sự thật phũ kia về bài viết.

– Thì m cứ nhập tâm vào cái đứa nhân vật ấy mà cảm nhận để viết ý!

–  Tao không cảm nhận được… Chắc giờ chỉ có cách bấm số gọi cho thằng bạn nào đấy rồi hét cho nó nghe Ê TAO THÍCH MÀY. Ò xong nghe nó chửi là biết thất tình chứ gì.

–  Thử đi

– Xong mày tới nhận xác tao nhá =)) Bật cười nhìn màn hình, Nó là vậy dễ suy nghĩ dễ buồn nhưng cũng dễ cười.

– Ê, mày bảo chưa biết thất tình, thế với Nguyên … um nó là cái gì ? Dù ngồi cách nhau khá xa về địa lý và màn hình máy thì Nó vẫn cảm nhận được chút ngập ngừng khi Thảo Mộc hỏi câu hỏi đó.

Phải đến tận hôm nay Nó vẫn chưa rõ giữa Nó và Nguyên được gọi là gì, chỉ biết là hơn tình bạn một chút nhưng chưa bao giờ đặc biệt, chỉ biết là Nó đã khóc và hụt hẫng khủng khiếp khi Nguyên quyết định cùng gia đình chuyển vào miền Nam, không một lời hứa hẹn yêu thương. Vốn chưa từng nói thích nhau nên cũng không thể nói chia tay để thất tình, chỉ là khi nghe nhắc tới tên bản thân vẫn cứ nhói lên nỗi buồn không tên mà thôi. Tự dưng Nó thấy ghét những câu chuyện gà bông ngọt ngào vì nó chẳng thật, nó chỉ là câu chuyện về những cảm xúc trong trẻo nhưng khó tìm ở cuộc sống này. Thở dài, Nó thực sự thích viết nhưng hôm nay mới nhận ra mình không giỏi dang như những gì mình nghĩ, bỏ cuộc thôi. Tìm lại chiếc điện thoại Nó nhắn tin cho Thảo chỉ vỏn vẹn vài chữ “ Tao bỏ cuộc”

Những giọt nước mắt ấm nóng vẫn cứ bướng bỉnh lăn từ khóe mắt, những lời lúc nãy Thảo gọi điện nói làm Nó thấy mình hâm kinh khủng. Ừ tại sao Nó cứ phải chăm chăm đi theo một con đường bất định để rồi cứ mệt mỏi khi không thể hoàn thiện, chỉ cần  ngước sang bên cạnh vẫn còn rất nhiều những con đường khác để bước, điều mà giữ ta tồn tại giữa cuộc sống này không phải chì là tình yêu mà còn có tình bạn, tình thân những thứ tình cảm thiêng liêng mà quan trọng. Để chạy theo một sở thích không có nghĩa là phải một mực ép mình vào khuôn cùng nó mà đôi khi ta phải trở thành cái khuôn cho chính mình, đáng ra Nó phải hiểu từ lâu. …

Đâu đó chợt vang lên bài hát chúc giáng sinh, chợt nhớ ra cũng sắp giáng sinh rồi và Nó cũng đã hoàn thành bài viết, có thể bài viết đó không hay nhưng lại là những điều chân thật nhất về những gì Nó cảm nhận. Gia đình, những người bạn tốt và những người bạn ảo chưa gặp mặt, cảm ơn vì đã có mặt trên đời này đến cạnh Nó những lúc cuộc sống chông chênh. Cảm ơn và giáng sinh ấm áp!

 H.V.T

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN