Những bài thơ hay về ý nghĩa cuộc sống

Những bài thơ hay về ý nghĩa cuộc sống

Có bao giờ bạn băn khoăn về cuộc sống? Vì sao ta được sinh ra, ta sống là vì điều gì? Ý nghĩa cuộc đời là ở đâu. Những bài thơ hay về ý nghĩa cuộc sống sẽ phần nào giải đáp cho bạn điều đó!

nhân sinh

Thiện niệm

Ngược dòng đời xem những tích ngày xưa
Nơi lịch sử thần truyền nghìn năm trước
Cùng tổ tông.. cùng là một đất nước
Sao giờ đây khác biệt đến giật mình

Theo dòng đời chìm vào sự vô minh
Ánh sáng cuồng quay xô bồ cuộc sống
Chớp mắt vui rồi tan như giấc mộng
Mà chẳng thể buông cứ níu giữ nặng lòng

Tiếng nói cười rơi lại giữa khoảng không
Rồi mất hút vào màn đêm thăm thẳm
Sớm mai ra cơm áo oằn vai nặng
Ngược ngược xuôi xuôi đánh mất cả nụ cười.

Quay trở về tiên thiên thuần khiết thôi
Yểu điệu ôn nhu dịu dàng đi đâu mất ?
Đừng ngoa ngoắt đầu môi cũng không cần đường mật
Luôn vị tha hòa ái đủ động lòng

Tăm tối tâm hồn được gội rửa sáng trong
Vạn vật xung quanh cũng trở nên tươi đẹp
Xấu ác lùi xa .. trong tâm tồn thiện niệm
Cõi nhân gian cũng sẽ hóa thiên đường

Kim Thoa

Trần gian bến trọ cuộc đời

Trời thênh thang.. đất thênh thang
Tâm tư vẫn thấy mêng mang lối về
Nơi nào tổ ấm đường quê
Con đường nào thoát bến mê nhọc nhằn?

Mỉm cười thoáng những nếp nhăn
Thanh xuân tươi đẹp đang dần dần qua
Một đời xuôi ngược bôn ba
Vải thô gấm lụa cũng ra ngoài đồng

Hiu hiu gió lạnh ngày giông
Con thuyền bến vắng chợt chòng chành nghiêng
Cúi đầu mơ chút bình yên
Ngược xuôi vui ít buồn phiền đầy vơi.

Trần gian bến trọ cuộc đời
Gặp nhau xin gửi nụ cười thân thương

Kim Thoa

Độc ẩm bình trà

Thong dong cá lội hồ sen nhỏ
Sen tỏa hương thơm ngào ngạt bay
Mùa mùa nối tiếp ngày qua lại
Thoắt hết mùa thu lá rụng đầy

Đêm qua sương phủ mặt hồ sen
Đèn hắt hiu soi bóng sau rèm
Độc ẩm bình trà suy tư chuyện
Chợt cười cuộc sống lắm bon chen

Lấy nỗi buồn ra thả gió trôi
Thanh thản chiều buông ngắm mây trời
Tĩnh tâm học Pháp khai trí huệ
Chỉ người tu Phật thấy niềm vui

Kim Thoa

Kiếp người

Tôi nhớ ngày xưa ở trên giời
Tay hoa cầm bút chấm mực mây
Viết cho bạc biển, rừng xanh biếc
Viết mãi rồi tôi hóa thành người.

Tôi nhớ ngày nao qua mấy kiếp
Khi thì ở đó, lúc ở đây
Khi làm thuyền thợ, khi trồng cấy
Có lúc kinh doanh, lúc làm thầy.

Tôi nhớ khi sinh tôi rất gầy
Bà mụ bế tôi sợ lọt tay
Tái hơn cả tím, oe oe khóc
Tôi nhớ nhà tôi bố mẹ nghèo.

Tôi nhớ đời tôi rất gieo neo
Lội suối trèo non với vượt đèo
Thời trẻ thiếu ăn thường đói gạo
Chút lý tưởng con cũng bọt bèo.

Tôi nhớ thời tôi bom đạn réo
Người đi đông lắm, ít người về
Chiến tranh đã tắt, đời cơ khổ
Hạnh phúc là giấc mơ ngủ trong mơ.

Tôi nhớ muôn đời muôn kiếp mới
Tôi lại là tôi, mãi mãi tôi
Tôi là hạt cát tôi biết nói
Giữa vạn u mê cất tiếng cười.

Tôi nhớ muôn đời trong vũ trụ
Tôi lại là tôi của mỗi người
Cùng những sinh linh còn sinh mệnh
Tôi vẫn chờ tôi, mãi đợi tôi…

Nguyễn Quốc Văn

Cuộc đời như là một giấc mộng

Trong gió ta nghe tiếng thở dài
Chuyện đời thật lắm nỗi bi ai
Hai chữ tình đời sao lặng lẽ
Mãi ràng buộc nhau nơi kiếp người

Cuộc đời của ta như giấc mộng
Người đến, người đi, chút duyên nồng
Đêm đông lạnh giá, ngồi ngẫm nghĩ
Nhớ về cố hương mà bâng khuâng

Cành cây xơ xác, ánh chiều tà
Ru buồn ta lặng lẽ ngắm hoa
Nay nở, mai tàn, trong một thoáng
Chớp mắt, trăm năm tuổi đã già

Ngày một trôi qua, lại đến ngày
Kiếp người quanh quẩn vui, buồn, say
Trăm năm mắt khép, người tạ thế
Chỉ còn thì thào với cỏ cây

Nam Minh

Đạo trời

Trải suốt ngàn năm qua

Chuyện nhân quả báo ứng

Giàu nghèo cũng chẳng tha

Dù kẻ ngồi hay đứng

Kẻ tham thật ngu si

Tự cho mình là giỏi

Kiếm được một chút gì

Để rồi đau đừng hỏi!

Đạo trời vẫn sừng sững

Loài người như kiến thôi

Chút khoa học nhỏ bé

Đã tỏ ra oai đời!

Nam Minh

Sinh mệnh vô thường

Camera thu được
Vụ tai nạn giao thông
Làm nhiều người bị chết
Cùng nhiều người bị thương

Lòng ta bỗng bâng khuâng
Về sinh mệnh hôm đó
Những người dừng đèn đỏ
Sống chết trong một phân

Cuộc đời bao nỗi lo
Về đồng tiền cơm áo
Vậy mà trong phút chốc
Tất cả thành tàn tro

Những cha mẹ mất con
Những người vợ mất chồng
Đêm ngày đều héo hon
Vật vã cõi hồng trần

Làm người thật khổ quá
Không làm chủ được mình
Tất cả chờ số phận
Đến, đi bất thình lình

Trong cõi nhân gian này
Buồn vui trong sớm tối
Một ngày vội dời đi
Có điều chi chờ đợi?

Nam Minh

Trái tim thi sĩ

Biết rằng rượu hát, rượu cười
Chẳng đi hết được cuối trời yêu thương
Thì muôn lớp sóng văn chương
Vẫn dào dạt ở rượu suông của mình
Biết là tài – mệnh gập ghềnh
Không cãi lý, chỉ cứu mình bằng thơ.

Trái tim thi sĩ mộng mơ
Sinh – lão – bệnh – tử có chừa ai đâu
Muốn qua một khúc sông sâu
Mà sao “không bắc được cầu” người ơi
“Thói đời hạt mẩy thường rơi
Bao nhiêu hạt lép chẳng rời nổi bông”

Cây cầu ngồi khóc bến sông…!

Hồng Oanh

Đời người có khi nào biết trước, nay vui mai cỏ mọc u hoài

Hai mươi năm trước ta là ai?
Một đứa trẻ vui chơi tối ngày
Hồng trần chẳng đặng, buồn không tới
Chẳng thấy ưu phiền chuyện thế gian

Thời gian trôi nhanh như giọt nước
Buồn cả tháng năm, đầy oán ai
Đời người có khi nào biết trước?
Nay vui – mai dưới cỏ u hoài

Gió lạnh, mây bay về cuối phố
Nhân gian bụi phủ mấy tầng không
Đêm tĩnh lặng nghe từng giọt nước
Quê cũ nghìn xa bỗng chạnh lòng

Gió thổi mùa đông rét buốt ghê
Một mình lặng lẽ chốn nhân gian
Băn khoăn cõi trần duyên chưa hết
Vẫn phải ở đây, đợi canh tàn!

Nam Minh

Thuận – nghịch

Khi loạn, mong sao được chữ an
Lúc bình, ước hưởng thú chơi nhàn
Cơm ăn, áo mặc quanh năm đủ
Bầu rượu, túi thơ suốt tháng tràn

Tham vọng thường làm tâm bất ổn
Gian tà dễ khiến dạ không an
Cuộc đời thuận nghịch do mình định
Biết đủ thường vui, cổ nhân bàn.

Hoàng Văn Cờ

Tìm Chân Lý

Ta đi tìm chân lý
Nơi những trang sách hồng
Trong những dòng bút ký
Chỉ thấy đời mông lung

Ta đi tìm chân lý
Ở nơi người với người
Ân oán cùng hờn giận
Và nỗi buồn vấn vương

Ta đi tìm chân lý
Từ trong cá nhân mình
Và thấy còn hi vọng
Với tấm lòng yêu thương

Nam Minh

Đi tìm một nửa

Có những buổi hoàng hôn một nửa nắng

Những cơn mưa trút xuống một nửa buồn

Ly cà phê một nửa đắng

Kí ức ngày nào một nửa đã quên

Chén rượu nghiêng vừa đủ một nửa say

Cho cuộc sống nửa vời vui thêm một nửa

Người tặng cho người một nửa lòng tin

Đến cả tình yêu cũng chỉ còn một nửa

Và có lẽ em ơi vẫn cần thêm một nửa

Để tôi trở thành một nửa của em.

A Châu

Ngọn nến cháy trong đêm…

Tối mùa đông lạnh lẽo
sương bao phủ mịt mờ
cuộc đời thật giá buốt
chôn vùi bao ước mơ…

Ngọn nến cháy trên bàn
ánh sáng trùm một khoảng,
dù nhỏ nhưng trong đêm
ai đó thêm ấm lòng…

Ngọn nến cháy trên bàn
bập bùng lúc to nhỏ
có thể tắt trước cơn gió
nhưng vẫn giữa lại trong ai đó
ánh sáng của ngày mai…

Ngọn nến cháy trên bàn
ngọn nến cháy
chỉ thế thôi
ta sẽ tin rằng
tất cả đều chưa phải quá muộn…

Nam Minh

Tôi lang thang giữa màu trắng cuộc đời…

Chiều đốt mình giữa làn khói trắng
Trong không gian một màu trắng hư hao
Chân trời xa trắng vẩn đục màu
Căn phòng trắng với tường vôi không vệt.
Kỉ niệm nào chỉ còn trắng không tên
Trắng cả lòng tin, trắng cả lời thề hẹn.
Tôi lang thang giữa màu trắng cuộc đời
Cho đến một ngày, có lẽ, em ơi
Tôi trắng quá chẳng còn đen được nữa.

A Châu

Phận Duyên

 

Rớt xuống nơi đâu chiều mỗi chiều

Khơi lên hoài niệm nặng lòng yêu

Nghe giai điệu cũ sầu cao thấp

Ngắm bức hình xưa nhớ ít nhiều

Con tạo đã xoay khôn đổi trục

Lá bài từng lật khó xoay chiều

Năm năm, là mấy, dài không nhỉ?

Nếu phận duyên còn, có bấy nhiêu!

A Châu

Đời người vui buồn

Người xuống đây lớp lớp
Khoác bộ áo trần ai
Người sau rồi người trước
Từng vai diễn trên đài

Trong bi thương sầu muộn
Hỉ lạc lẫn hân hoan
Vui cũng là một chốc
Buồn khi chiều mênh mang

Người chìm trong ảo vọng
Hưởng lạc thú trên đời
Người mang nhiều nghiệp nợ
Đêm đếm giọt lệ rơi.

Nhưng khi lòng tĩnh lại
Gạt bỏ những bộn bề
Nghe như có tiếng gọi
Tỉnh mộng mau… trở về !

Kim Thoa

Luật Trời

Gieo tham lam, hái khổ đau,
Gieo lòng sân hận, hái sầu bi ai.
Trồng cây gai, chạm phải gai,
Hương thơm trồng huệ, trồng nhàu, trồng sen.
Gieo nhân lành, hái quả ngon,
Gieo thánh thiện, được quả tròn từ bi.
Gieo u mê, hái quả si,
Luật trời không thể biến suy lẽ đời.
Gieo nhân thánh, được lên trời,
Giác ngộ trí tuệ, rạng ngời tòa sen.

Không rõ tên tác giả

Độ Lượng Khoan Dung

Thử hỏi ngọc nào mà chẳng có vết
Biển xanh kia có lặng sóng bao giờ
Giữa khô hanh vẫn có ngày mưa
Giữa giá rét vẫn có ngày nắng ấm

Giữa yêu thương vẫn có khi hờn giận
Như dòng sông bên lở bên bồi
Giữa dòng đời lặng lẽ em trôi
Chút cay đắng cũng là gia vị

Cảm xúc tình yêu muôn đời vẫn thế
Một chút hờn ghen một tiếng thở dài
Một chút mềm lòng để cả đời vương vấn
Mốt chút hiểu lầm để rồi lỡ hẹn

Một chút nghi ngờ trái tim chẳng bình yên
Vầng trăng kia cũng khi khuyết khi tròn
Dòng sông kia cũng khi đầy khi cạn
Hãy vô tư cho lòng thanh thản
Hạnh phúc nào bằng khi ta độ lượng khoan dung

Diệu Vân

Đi qua hơn nửa cuộc đời

Đi qua hơn nửa cuộc đời
Ngẫm tình nhân thế mỉm cười mà đau
Ngỡ rằng chạm tới đời nhau
Đâu hay chạm phải niềm đau vô hình

Then cài khóa nỗi chông chênh
Áo nào đủ ấm niềm tin lạc chiều ?
Từ nay rũ bỏ thương yêu
Giữa đông xám lạnh cũng điều nhỏ nhoi

Về thôi.. về nhé tôi ơi !
Con đường đã mở cứu đời chúng sinh
Nhân gian vương lụy chữ tình
Khép mi .. kiên định niềm tin có Người

Kim Thoa

Đàn bầu

Cây đàn chỉ có một dây
Âm thanh rung mấy ngàn đời chưa tan
Cần tre cong níu thế gian
Lóng tre bật núi nâng ngàn lên cao

Nghe mưa lắc rắc mặt ao
Nghe thác nước đổ ào ào xuống thung
Nghe như tiếng nấc nửa chừng
Nghe rơi nước mắt khóc mừng gặp nhau

Tiếng đàn gột trắng nỗi đau
Nốt cuối cùng nốt bắt đầu đó em
Rung ngân tự cõi nhạc tiên
Mẹ cha ta nặng ân tình sớm trưa

Trong như nước giữa trái dừa
Ngọt như trai gái nhìn vừa mắt nhau
Nước non mang dáng đàn bầu
Vì thương mà nốt nhạc sâu lắng trầm

Gió lao xao đậu mái gianh
Tuy nghèo đôi lứa tim vàng đập chung
Ai yêu nhau đến tận cùng
Vợ chồng quen vẫn lạ lùng vì nhau…

Nguyễn Quốc Văn

Tâm

Tâm đặt ở đâu để chỉ đường?
Đặt ngay trên ngực để yêu thương
Đặt trên khóe mắt nhìn đau khổ
Trên tai để nghe nỗi đoạn trường.

Tâm đặt trên tay là giúp đỡ
Trên môi là an ủi mọi người
Trên vai là để cùng chia sẻ
Trên chân để tới chỗ đang cần.

Cái tâm nhỏ bé quý vô ngần
Tâm là báu vật của thế nhân
Khi tâm lệch lạc đời điên đảo
Đảo nước, nghiêng thành bởi ác tâm.

Bá Đức

Gạn đục khơi trong

Sau mưa xuất hiện ngôi đền
Hiện mái thật cũ, với nền đất xưa
Đây sông Cái, kia ao Vua
Núi Nùng cùng với tháp Rùa rêu phong…

Ta ngồi học cỏ, học cây
Trong mưa, trong nắng, trong ngày, trong đêm
Tự nhiên có mảnh trăng liềm
Đêm từng đêm tự đầy thêm mà rằm.

Ta ngồi gạn đục khơi trong
Thấy yêu ngọn gió đi vòng chiều nay

Huy Giang

Quê cũ

Vườn cũ bình yên im bóng tre
Sung rụng bờ ao nhãn trước hè
Mái lá nắng mưa người thưa vắng
Xoan chín vàng ươm tiếng chích chòe

Bố bảo trồng hoa đợi trẻ chơi
Đón dâu đã sẵn bụi măng mai
Em có sang nhà ba bốn bận
Tôi mải lang thang tận cuối trời

Theo mãi ánh sao đã tắt rồi
Lỡ lầm đằng đẵng tháng năm trôi
Mẹ tôi quét lá bên đường bụi
Thấy chuyến xe qua đứng ngóng người

Thế rồi bố mẹ rủ nhau đi
Bụi nhài nở lạnh những canh khuya
Rào gai rấp ngõ sân đầy lá
Bỏ mặc buồng cau nở lỡ thì

Hương hỏa cũng đành bán vậy thôi
Tôi thành kẻ lạ ở nhà tôi
Cây ổi già nua người sắp chặt
Thấy chủ vào sân chẳng dám mời

Hoa trắng, thôi đừng hoa trắng ơi
Mùa này phố huyện thơm rơm tươi
Ai qua nhắn bảo vườn cây cũ
Có gặp cũng rằng khách vãng lai.

Duy Thông

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN