Những bài tản văn hay về tình cảm gia đình

Những bài tản văn hay về tình cảm gia đình

Nói đến gia đình, là nói đến nơi đầy ấm áp, là nơi mỗi con người dù đi đâu xa cũng luôn hướng về. Có thể nói, gia đình là nơi nuôi dưỡng cho tâm hồn ta, là nơi lưu giữ bao kỷ niệm vui buồn của đời người. Cùng xem những bài tản văn tuy có chút vụn vặt, nhưng nó lại là phản ánh chân thực nhất về gia đình của Nany và Hạnh Kòi nhé.

Những bài tản văn hay về tình cảm gia đình

Những bài tản văn hay về tình cảm gia đình

Tản văn: Cây táo

Tác giả: Nany

Chú bên nhà đi Lào Cai về mang tặng nội một cây táo có quả to như cái bát. Chú nói thế. Nội nói chú: “Cháu trồng ở phía khoảng đất trống kia nhé!” Nhưng chú nghĩ trời nắng chang chang thế này mà trồng ngoài kia chắc nó không thể sống, nên chú trồng ở phía trong này. Nơi có những bụi rau Canh giới dày đặc và mát rượi. Ngày ngày, chú sang tưới nước cho nó. Bắt sâu cho nó. Cắm mấy que tre làm vòng bao quanh bảo vệ nó. Sau một tuần, cây táo chết.

Cây táo chết rồi. Đứa chắt học lớp 1 nói thế! Cây táo khô queo rồi. Cháu gái học đại học nói thế! Cây táo này, có mầm nào nhú lên nữa không nhỉ? Cha nói thế. Cây táo vẫn còn sống. Ông cố nói thế! Đúng là sống thật, ngày mai ông mang cây khác về trồng.

Mẹ ruột tưới cây táo hằng ngày. Mẹ nuôi hằng ngày tưới táo. Mẹ ruột nghĩ: “con bé thích ăn táo lắm đấy!” Vì lúc nào con bé đi học xa trở về cũng đứng ngẩn người trước cây táo. Nhưng mẹ nuôi lại nghĩ: “con bé thích màu của lá táo, có hai màu, xanh đậm và xanh lơ”. Nó biết là mẹ nuôi đúng. Nhưng cho đến bây giờ và mãi về sau, nó vẫn cứ ăn táo trước mặt mẹ ruột và ngắm lá trước mặt mẹ nuôi.

Tản văn: Viên gạch

Tác giả: Nany

Quán cà phê vắng khách. Nó lặng lẽ nhìn phía xa ngoài kia cửa sổ, trên những hàng cây lá đã vàng một nửa. Mưa chợt rơi, tí tắc hùa vào gió se…

Người đàn ông dắt xe máy ra ngõ, theo sau hai đứa con một gái, một trai mặc đồng phục võ cổ truyền lí la lí lắc. Hai đứa bước những bước nhỏ qua chỗ lội khó khăn, người đàn ông nhấc bổng hai đứa, bồng lên xe. Chiếc xe hút bóng.

Mười lăm phút sau, người đàn ông quay lại, tìm những viên gạch vỡ dát lại chỗ lội, một cách chăm chú, cẩn thận. Nhưng anh không giẫm lên chúng mà bước qua những viên gạch đó vào nhà.

Tản văn: Đơn giản là mẹ

Tác giả: Nany

tình cha, nghĩa mẹ

Mẹ hỏi con: Con có ăn ngô không? Con nói: Có, mẹ ạ! Con hỏi mẹ: Mẹ có ăn ngô không? Mẹ lắc đầu: Không con ạ!

Mẹ dặn con: Nhớ ăn thật nhiều vào nhé, đừng sợ béo! Con trả lời: Con sợ béo lắm, con không ăn nhiều đâu. Con dặn mẹ: Mẹ ăn nhiều vào nhé! Mẹ trả lời: ừ, để còn bồng con cho con.

Con tăng 2 kg. Sau thời gian dài trở về nhà. Lúc nào mẹ cũng nói: Răng con gầy rứa?

Lúc nhỏ: Mỗi lần đi chợ với mẹ, mẹ cứ nói con đi trước. Vì sợ con bị lạc. Lớn lên, đi chợ cùng mẹ, mẹ cũng cứ bắt con đi trước.

Lúc còn nhỏ, mỗi lần nhà làm thịt gà, mẹ cứ chọn cổ, đầu gà ăn. Rồi gắp cho con miếng đùi, tim. Con ngây thơ hỏi: Cổ và đầu ngon lắm hả Mẹ? Mẹ cười: Mẹ thích ăn cổ và đầu con ạ! Con khóc òa: “mẹ lừa con, mẹ lừa con, cái nào ngon mẹ dành ăn hết”… Khi lớn lên, con cũng khóc òa… cúi xuống gắp cho mẹ miếng tim và đùi.

Tản văn: Ơ! Cha

Tác giả: Hạnh Kòi

Ba tôi - câu chuyện dành cho những ai hay oán trách cha mẹ

Mẹ ốm, gọi về cho Cha, chưa kịp hỏi mẹ thế nào, cha đã làm cho một tràng: “Con có khỏe không? Công việc thế nào? Mới đi làm khoan đã quan trọng lương cao hay thấp mà quan trọng là sở thích của mình. Thứ 2 nữa là phải chu đáo, cẩn thận với công việc. Thứ 3 không được vội vàng, mất bình tĩnh khi xử lý tình huống. Thế con nhé, mẹ đang truyền đạm, không sao đâu”. Chẳng lẽ mà bật khóc nức nở!!!

Lại mưa rồi đấy! chỉ mưa thôi thì thích nhỉ, đừng sấm chớp được không? vốn tính sợ sấm chớp, lại ở một mình, không có ai để kêu gào và quậy phá. Đêm nay lại khó ngủ rồi. Con bé có một thói quen không biết nên nghĩ nó xấu hay tốt nữa, đó là ngồi một mình giắt tai nghe, nhìn người đi qua lại, nhìn mọi vật rồi mỉm cười 1 mình. Người ta đã từng nói rằng những lúc nó như thế là những lúc não chết lâm sàng. Nghe có vẻ hơi ghê, nhưng hình như nó đúng. Những lúc ngồi một mình như thế, thực ra con bé chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cái thú vui nhìn mọi người hoạt động, vui, buồn, thể hiện tình cảm, cảm xúc của mình…con bé thấy vui và yêu đời hơn. Lắng nghe những bản nhạc mà nó ưa thích, nhìn những gì mà nó thấy đặc biệt và mỉm cười. Đi uống cà phê, đi cà phê sách, đi nghe du ca đường phố hay lượn lờ phố xá, con bé cũng chỉ thích đi một mình. Trông thật cô đơn, hơi tội nghiệp và đối với một số người thì nó hơi ích kỷ, nhưng biết làm sao được chứ, chỉ vì nó muốn là chính nó thôi mà. Chiều nay đi chạy bộ ở công viên – 1 mình, con bé lại ngắm nhìn – cảnh 2 chàng thanh niên giúp 1 bà cụ qua đường; các đôi tình nhân đua nhau thể hiện tình cảm nơi gốc cây, ghế đá, ven hồ; những ông chồng dắt tay vợ bầu bí đi bộ… Tất cả đều mang một màu hồng của niềm hạnh phúc. Cuộc sống thật thú vị và nhiều màu sắc, nó không buồn và cô độc như những gì đang xảy ra với con bé. Với vẻ ngoài lanh chanh, vui vẻ, chắc ít người nghĩ là nó đang cô đơn đến thế. Lúc nào cũng thấy nụ cười trên môi nó, chỉ là cười thôi mà. Con bé nghĩ, không bao giờ và không muốn để những cảm xúc của mình làm ảnh hưởng đến người khác và khiến người khác phải nghĩ. Có thế thôi. Thế nên ít khi nó mang bộ mặt thảm hại đến lớp hay đi ra ngoài. Nghĩ đến những gì người đời đối xử với mình, nghĩ về mình rồi tự an ủi, khóc, khóc xong rồi ngủ thiếp đi, sáng mai lại tút lại tất cả và sống yêu đời tiếp. Lắm lúc tự nghĩ, hình như mình dùng nước mắt để đưa mình vào giấc ngủ một cách nhanh hơn thì phải, lại cười toe. Chợt nhớ đến một câu nói của Trịnh Công Sơn: “Mỗi đêm tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông, suối vẫn trôi đời suối. Đời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm”. Và lúc viết ra những dòng lủng củng này, con bé lại nghĩ: nó thật là dớ dẩn!

Tản văn: Tôi 20!

Tác giả: Hạnh Kòi

Sáng mưa của những ngày sắp thành 21! Lục lọi những bài viết cũ mèm “khủng bố” diễn đàn.

Tôi 20!

20 năm trước, bố vất vả đạp xe đưa mẹ đến bệnh xá, trên miệng vẫn luôn khẳng định rằng: con gái, chắc chắn là con gái, con tui mà tui không biết à! 20 năm trước, trước khi lên xe đi bệnh xá, mẹ vẫn ung dung tắm rửa, gội đầu thật sạch sẽ để đón đứa con gái cưng (vì trước đó là 2 thằng con trai), mẹ vẫn chăm sóc con bé ấy bằng 2 tô phở, sau này mẹ kể lại rằng: phải ăn mới có sức đẻ chứ con! Yêu mẹ!

Hơn 20 năm trước, đã có lúc tôi không được sinh ra, vì 1 lẽ ông bà tôi sợ là sẽ sinh thêm 1 thằng con trai nữa, thế là “tam nam bất phú”. Nhưng, mẹ tôi, đứng trước cổng bệnh xá và tuyên bố rằng: trai cũng đẻ mà gái cũng đẻ, con tui cả! Thế là đẻ thôi. Và 20 năm sau, tôi ngồi đây viết những dòng này!

20 năm trước, khi mẹ tôi nằm trong phòng sinh, bố đi đi lại lại trước phòng khẳng định chắc chắn với mấy ông bạn bác sỹ – những người chắc chắn tôi là con trai, “rằng là chắc chắn sẽ là con gái” và sẽ sinh vào 6h tối! Mấy ông cãi nhau ỏm củ tỏi! Sau đó là 1 đứa bé gái được sinh ra, đúng 6h tối ngày 9/8/1991 (Âm lịch) 16/9/1991 (dương lịch). Con bé đó giống bố nó như đúc, đến bây giờ vẫn là 1 bản sao của bố! (con gái giống cha giàu 3 cửa họ mà! được cái bố mình cũng khá xinh giai, hồi trẻ bố là hot boy nhưng hơi thấp nên thành warm boy yêu bố dù 2 bố con rất hay cãi nhau linh tinh hihi).

Con bé đó, nghe mẹ nói là ngày xưa xinh lắm, càng lớn nó càng xấu! Đôi lông mày đậm toàn bị các chị nói là mợ vừa tô lông mày cho e đó hả? Mẹ tôi phản kháng: cha các cô chứ, nó vừa đẻ, ai tô vẽ làm gì! 20 năm sau, màu đen của cặp lông mày đó vẫn nguyên mẹ à! Đẹp lắm í!

20 năm nuôi con lớn, bố mẹ vất vả nhiều! Con bướng bỉnh, rất bướng bỉnh! Trời sinh mà! À không, bố mẹ sinh mà! Bướng bỉnh trong lời ăn, tiếng nói, trong hành động, nhưng chưa khi nào làm bố mẹ phiền lòng bố mẹ nhỉ! Từ bé, bố mẹ không phải lo chuyện học hành của con, học thêm cũng là tự tìm thầy cô, tìm chốn mà học, bố mẹ chỉ cung cấp tiền bạc, rồi thi thố này nọ, đậu học sinh giỏi tỉnh, huyện… quà của mẹ là 3 quả trứng gà luộc! Mẹ nói là mẹ không có gì để tặng con cả, ăn nhiều cho chóng lớn con à.

Quà của bố là 1 nụ cười, lớn lên tí nữa là 1 cái hôn đau đầy lông vào má. Con nhớ mãi món quà 8/3 của bố dành cho 2 mẹ con. Đó là 20m ống nước về tưới cây trong vườn! 2 mẹ con tiu nghỉu cười trừ! Con đã từng tự tin nói với bố mẹ là con có thể tự lập trong cuộc sống sinh viên của mình được, và rồi con cũng không để bố mẹ lo nhiều về cuộc sống ngoài này! Con đã lớn đúng không? Bướng bỉnh nhưng có lý lẽ bố mẹ nhỉ! Con giống bố về ngoại hình, giống mẹ về tính cách! Con khắc bố, được thừa hưởng cái gen thông minh và tính cởi mở của mẹ, nhưng cũng rất khó tính đấy mẹ nhỉ. Cả họ ngoại nhận xét rằng: cả họ thì may được con Hạnh xinh gái, thoải mái nhất, giống mẹ nó! Thế nên lần nào các cậu, các chú mự về nhà đều phải lôi cho bằng được con Hạnh ra uống bia với, chỉ nhấp môi thôi cũng được. Ai cũng đòi đi đầu họ trong đám cưới của con bé đó! Vì nó là con gái của bố mẹ nó mà! 20 năm sau, tôi ở đây – Hà Nội, sinh viên năm 3 Học viện Báo chí và Tuyên truyền! Là cô của 1 đứa cháu trai vừa sinh, bố mẹ tôi vừa lên chức! Nhanh thật đấy! Nhớ ngày nào, cả 3 anh em còn tắm mưa, rồi về bị bố bắt nằm lên giường tét đít! Đứa nào nằm im thì được tha, và tôi là đứa duy nhất được tha! Yêu lắm 20 năm ấy, vui nhiều, buồn cũng nhiều, trưởng thành thêm không ít! Lớn thật rồi Còi à! Cảm ơn bố mẹ, 2 người anh dù rất lạnh lùng nhưng thực sự là rất thương đứa e út này! Cảm ơn gia đình Discovery: dì, bố, mẹ, 2 đứa cháu nhá! Tối qua thật vui cả nhà nhỉ! 1 năm chú sinh khoảng vài lần thì đứa nào cũng làm to hô hô.

Cảm ơn nhé những lời chúc của mọi người! Sáng ngủ dậy là vồ lấy cái máy tính, cặm cụi like, com-mèn tất cả những lời chúc, rồi cười 1 cách hạnh phúc! Cảm ơn nhé tình yêu! Tình yêu lớn, tình yêu bé, tình yêu xa, tình yêu gần, tình yêu đến và chưa đến! Cảm ơn tất! Dù đã nhận được nhiều lời chúc nhưng vẫn thấy thiếu, vì thiếu 1 người!

Tản văn: Đắng!

Tác giả: Hạnh Kòi

Lại khóc rồi! Ông bố lì lợm của con! Ở nhà hai bố con lúc nào cũng như chiến sĩ, bố bắn 1 câu thì con cũng phải đỡ được một câu. Bảo uống ít thôi, ăn nhiều vào thì bố chống chế: công việc của bố phải đầu tư đầu óc và suy nghĩ, không uống bố không làm được!

Một mình 1 xe vào viện, cách nhà gần 50 cây số, đi vào khám rồi người ta chả cho về nữa! Thiếu máu trầm trọng, suy gan và bệnh cũ về máu! Gọi điện cho bố, vừa a-lô đã bảo: Bố không sao đâu nha, chỉ vào truyền thêm ít máu thôi mà, vài hôm nữa bố ra Hà Nội. Tắm rửa thì bố vào nhà người quen, ăn thì ở căng-tin đấy, không phải lo đâu. Bảo mẹ không phải vào, bố không sao, ở nhà còn cháu nữa mà. “Dạ” được 1 câu rồi thấy bố “Thế nhá. Ăn cơm đi” rồi tắt máy!  Nghĩ đến thế thôi mà nước mắt cứ chảy dài. Thực ra con đang theo đuổi cái gì ở ngoài này chứ? Ngoài học hành, kiếm việc, con suốt ngày ỉ ôi theo đuổi 1 thứ chẳng đáng! con bỏ hết rồi bố ạ – những thứ không đáng ấy! Con thèm được về chém gió với bố quá!

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN