Những bài thơ buồn đầy tâm trạng về cuộc sống

Những bài thơ buồn đầy tâm trạng về cuộc sống

Đời người là bể khổ, có mấy ai từ khi sinh ra đến lúc tuổi già nhắm mắt xuôi tay có được hạnh phúc vững bền? Ngay từ thuở bé, nhiều người hẳn đã tự hỏi: mình sinh ra để làm gì, rốt cuộc thì ý nghĩa cuộc sống này là gì? Đến khi lớn lên, trải qua nhiều sóng gió cuộc sống, cậu hỏi đó càng đau đáu trong tâm. Hãy cùng đọc những bài thơ buồn đầy tâm trạng về cuộc sống để thấy được những cảm xúc, tâm trạng và sự đồng cảm.

thơ buồn tâm trạng

Ảnh: Minh Họa.

Phận duyên

Rớt xuống nơi đâu chiều mỗi chiều
Khơi lên hoài niệm nặng lòng yêu
Nghe giai điệu cũ sầu cao thấp
Ngắm bức hình xưa nhớ ít nhiều

Con tạo đã xoay khôn đổi trục
Lá bài từng lật khó xoay chiều
Năm năm, là mấy, dài không nhỉ?
Nếu phận duyên còn, có bấy nhiêu!

A Châu

Tôi lang thang giữa màu trắng cuộc đời…

Chiều đốt mình giữa làn khói trắng
Trong không gian một màu trắng hư hao
Chân trời xa trắng vẩn đục màu
Căn phòng trắng với tường vôi không vệt.
Kỉ niệm nào chỉ còn trắng không tên
Trắng cả lòng tin, trắng cả lời thề hẹn.
Tôi lang thang giữa màu trắng cuộc đời
Cho đến một ngày, có lẽ, em ơi
Tôi trắng quá chẳng còn đen được nữa.

A Châu

Ngọn nến cháy trong đêm…

Tối mùa đông lạnh lẽo
sương bao phủ mịt mờ
cuộc đời thật giá buốt
chôn vùi bao ước mơ…

Ngọn nến cháy trên bàn
ánh sáng trùm một khoảng,
dù nhỏ nhưng trong đêm
ai đó thêm ấm lòng…

Ngọn nến cháy trên bàn
bập bùng lúc to nhỏ
có thể tắt trước cơn gió
nhưng vẫn giữa lại trong ai đó
ánh sáng của ngày mai…

Ngọn nến cháy trên bàn
ngọn nến cháy
chỉ thế thôi
ta sẽ tin rằng
tất cả đều chưa phải quá muộn…

Lang Thang

Một nửa

Có những buổi hoàng hôn một nửa nắng
Những cơn mưa trút xuống một nửa buồn
Ly cà phê một nửa đắng
Kí ức ngày nào một nửa đã quên
Chén rượu nghiêng vừa đủ một nửa say
Cho cuộc sống nửa vời vui thêm một nửa
Người tặng cho người một nửa lòng tin
Đến cả tình yêu cũng chỉ còn một nửa
Và có lẽ em ơi vẫn cần thêm một nửa
Để tôi trở thành một nửa của em.

A Châu

Chân lý

Ta đi tìm chân lý
Nơi những trang sách hồng
Trong những dòng bút ký
Chỉ thấy đời mông lung

Ta đi tìm chân lý
Ở nơi người với người
Ân oán cùng hờn giận
Và nỗi buồn vấn vương

Ta đi tìm chân lý
Từ trong cá nhân mình
Và thấy còn hi vọng
Với tấm lòng yêu thương

Nam Minh

Đời người

Hai mươi năm trước ta là ai?
Một đứa trẻ vui chơi tối ngày
Hồng trần chẳng đặng, buồn không tới
Chẳng thấy ưu phiền chuyện thế gian

Thời gian trôi nhanh như giọt nước
Buồn cả tháng năm, đầy oán ai
Đời người có khi nào biết trước?
Nay vui – mai dưới cỏ u hoài

Gió lạnh, mây bay về cuối phố
Nhân gian bụi phủ mấy tầng không
Đêm tĩnh lặng nghe từng giọt nước
Quê cũ nghìn xa bỗng chạnh lòng

Gió thổi mùa đông rét buốt ghê
Một mình lặng lẽ chốn nhân gian
Băn khoăn cõi trần duyên chưa hết
Vẫn phải ở đây, đợi canh tàn!

Hy vọng

Sinh – lão – bệnh – tử

Biết rằng rượu hát, rượu cười
Chẳng đi hết được cuối trời yêu thương
Thì muôn lớp sóng văn chương
Vẫn dào dạt ở rượu suông của mình
Biết là tài – mệnh gập ghềnh
Không cãi lý, chỉ cứu mình bằng thơ.

Trái tim thi sĩ mộng mơ
Sinh – lão – bệnh – tử có chừa ai đâu
Muốn qua một khúc sông sâu
Mà sao “không bắc được cầu” người ơi
“Thói đời hạt mẩy thường rơi
Bao nhiêu hạt lép chẳng rời nổi bông”

Cây cầu ngồi khóc bến sông…!

Hồng Oanh

Sinh mệnh vô thường

Camera thu được
Vụ tai nạn giao thông
Làm nhiều người bị chết
Cùng nhiều người bị thương

Lòng ta bỗng bâng khuâng
Về sinh mệnh hôm đó
Những người dừng đèn đỏ
Sống chết trong một phân

Cuộc đời bao nỗi lo
Về đồng tiền cơm áo
Vậy mà trong phút chốc
Tất cả thành tàn tro

Những cha mẹ mất con
Những người vợ mất chồng
Đêm ngày đều héo hon
Vật vã cõi hồng trần

Làm người thật khổ quá
Không làm chủ được mình
Tất cả chờ số phận
Đến, đi bất thình lình

Trong cõi nhân gian này
Buồn vui trong sớm tối
Một ngày vội dời đi
Có điều chi chờ đợi?

Đông Tuyền

Chút duyên nồng

Trong gió ta nghe tiếng thở dài
Chuyện đời thật lắm nỗi bi ai
Hai chữ tình đời sao lặng lẽ
Mãi ràng buộc nhau nơi kiếp người

Cuộc đời của ta như giấc mộng
Người đến, người đi, chút duyên nồng
Đêm đông lạnh giá, ngồi ngẫm nghĩ
Nhớ về cố hương mà bâng khuâng

Cành cây xơ xác, ánh chiều tà
Ru buồn ta lặng lẽ ngắm hoa
Nay nở, mai tàn, trong một thoáng
Chớp mắt, trăm năm tuổi đã già

Ngày một trôi qua, lại đến ngày
Kiếp người quanh quẩn vui, buồn, say
Trăm năm mắt khép, người tạ thế
Chỉ còn thì thào với cỏ cây

Nam Minh

Mê lạc

Tôi nhớ ngày xưa ở trên giời
Tay hoa cầm bút chấm mực mây
Viết cho bạc biển, rừng xanh biếc
Viết mãi rồi tôi hóa thành người.

Tôi nhớ ngày nao qua mấy kiếp
Khi thì ở đó, lúc ở đây
Khi làm thuyền thợ, khi trồng cấy
Có lúc kinh doanh, lúc làm thầy.

Tôi nhớ khi sinh tôi rất gầy
Bà mụ bế tôi sợ lọt tay
Tái hơn cả tím, oe oe khóc
Tôi nhớ nhà tôi bố mẹ nghèo.

Tôi nhớ đời tôi rất gieo neo
Lội suối trèo non với vượt đèo
Thời trẻ thiếu ăn thường đói gạo
Chút lý tưởng con cũng bọt bèo.

Tôi nhớ thời tôi bom đạn réo
Người đi đông lắm, ít người về
Chiến tranh đã tắt, đời cơ khổ
Hạnh phúc là giấc mơ ngủ trong mơ.

Tôi nhớ muôn đời muôn kiếp mới
Tôi lại là tôi, mãi mãi tôi
Tôi là hạt cát tôi biết nói
Giữa vạn u mê cất tiếng cười.

Tôi nhớ muôn đời trong vũ trụ
Tôi lại là tôi của mỗi người
Cùng những sinh linh còn sinh mệnh
Tôi vẫn chờ tôi, mãi đợi tôi…

Nguyễn Quốc Văn

Độc ẩm

Thong dong cá lội hồ sen nhỏ
Sen tỏa hương thơm ngào ngạt bay
Mùa mùa nối tiếp ngày qua lại
Thoắt hết mùa thu lá rụng đầy

Đêm qua sương phủ mặt hồ sen
Đèn hắt hiu soi bóng sau rèm
Độc ẩm bình trà suy tư chuyện
Chợt cười cuộc sống lắm bon chen

Lấy nỗi buồn ra thả gió trôi
Thanh thản chiều buông ngắm mây trời
Tĩnh tâm học Pháp khai trí huệ
Chỉ người tu Phật thấy niềm vui

Kim Thoa

Xin gửi

Trời thênh thang.. đất thênh thang
Tâm tư vẫn thấy mêng mang lối về
Nơi nào tổ ấm đường quê
Con đường nào thoát bến mê nhọc nhằn?

Mỉm cười thoáng những nếp nhăn
Thanh xuân tươi đẹp đang dần dần qua
Một đời xuôi ngược bôn ba
Vải thô gấm lụa cũng ra ngoài đồng

Hiu hiu gió lạnh ngày giông
Con thuyền bến vắng chợt chòng chành nghiêng
Cúi đầu mơ chút bình yên
Ngược xuôi vui ít buồn phiền đầy vơi.

Trần gian bến trọ cuộc đời
Gặp nhau xin gửi nụ cười thân thương

Kim Thoa

Cõi nhân gian

Ngược dòng đời xem những tích ngày xưa
Nơi lịch sử thần truyền nghìn năm trước
Cùng tổ tông.. cùng là một đất nước
Sao giờ đây khác biệt đến giật mình

Theo dòng đời chìm vào sự vô minh
Ánh sáng cuồng quay xô bồ cuộc sống
Chớp mắt vui rồi tan như giấc mộng
Mà chẳng thể buông cứ níu giữ nặng lòng

Tiếng nói cười rơi lại giữa khoảng không
Rồi mất hút vào màn đêm thăm thẳm
Sớm mai ra cơm áo oằn vai nặng
Ngược ngược xuôi xuôi đánh mất cả nụ cười.

Quay trở về tiên thiên thuần khiết thôi
Yểu điệu ôn nhu dịu dàng đi đâu mất ?
Đừng ngoa ngoắt đầu môi cũng không cần đường mật
Luôn vị tha hòa ái đủ động lòng

Tăm tối tâm hồn được gội rửa sáng trong
Vạn vật xung quanh cũng trở nên tươi đẹp
Xấu ác lùi xa .. trong tâm tồn thiện niệm
Cõi nhân gian cũng sẽ hóa thiên đường

Kim Thoa

Ngẫm

Đi qua hơn nửa cuộc đời
Ngẫm tình nhân thế mỉm cười mà đau
Ngỡ rằng chạm tới đời nhau
Đâu hay chạm phải niềm đau vô hình

Then cài khóa nỗi chông chênh
Áo nào đủ ấm niềm tin lạc chiều ?
Từ nay rũ bỏ thương yêu
Giữa đông xám lạnh cũng điều nhỏ nhoi

Về thôi.. về nhé tôi ơi !
Con đường đã mở cứu đời chúng sinh
Nhân gian vương lụy chữ tình
Khép mi .. kiên định niềm tin có Người

Kim Thoa

Trần ai

Người xuống đây lớp lớp
Khoác bộ áo trần ai
Người sau rồi người trước
Từng vai diễn trên đài

Trong bi thương sầu muộn
Hỉ lạc lẫn hân hoan
Vui cũng là một chốc
Buồn khi chiều mênh mang

Người chìm trong ảo vọng
Hưởng lạc thú trên đời
Người mang nhiều nghiệp nợ
Đêm đếm giọt lệ rơi.

Nhưng khi lòng tĩnh lại
Gạt bỏ những bộn bề
Nghe như có tiếng gọi
Tỉnh mộng mau… trở về !

Kim Thoa

Đánh mất

Em là ai giữa dòng đời hối hả?
Em là gì với dấu vết thời gian?
Dù em đẹp nhan sắc cũng sẽ tàn
Em giàu sang cũng tan theo làn khói

Em sinh ra em nào mang tội lỗi
Khi lớn khôn em nông nổi với đời
Sống vội vàng cho nước mắt em rơi
Em có tội với mẹ cha em đó

Em chạy theo giữa dòng đời méo mó
Nhưng vô tình lại đánh mất chính em
Có bao giờ em tự hỏi em xem
Em đang sống cho điều gì nên sống?

Có bao giờ em ngừng đi mơ mộng
Nghĩ một lần về hình bóng mẹ cha
Biết yêu thương giúp đỡ cha mẹ già
Hay chỉ biết kêu ca về vật chất?

Rồi một ngày huyệt sâu ba tấc đất
Mãi chôn vùi hình bóng của mẹ cha
Em làm gì hay thảm thiết khóc la
Hay tự trách đời ta sao bất hạnh.

Ngạo Thiên

Một chén quan hà sao uống mãi chẳng say

Chẳng có vi lô hiu hắt,
Chẳng có lá đổ rừng chiều…

Dịch Thủy chiều nay,
không trắng tuyết.
Bạc đầu Kinh Kha,
Một chén quan hà, uống mãi chẳng thèm say..

Nghe cửa bể,
đổ đầy đom đóm…
Răng rắc chốn Thái Hư kia, từng mảnh, rụng rơi đầy…

Ta ôm một khối mê
Lão-Bệnh-Tử,
nắm chặt tay…
Mê mệt, khổ đau, rên xiết đêm ngày.

Danh vọng đủ đầy
Tiền tài luyến tiếc
Tình trao mắt biếc,
Biết bao giờ buông bỏ được đây?

Ước được như Trăng, Sao
Tỏa sáng một mình.
Tâm tự minh,
Ra ngoài Bệnh, Lão,Tử, Sinh kiếp Người..

Người mà
đến thế
Thì thôi…

La Vinh

Vô thường

Tháng Tư gió hát khúc hè
Tháng Năm nắng dắt ta về thăm quê
Tháng Sáu sấm gọi mưa về
Tháng Bảy dâng nước ngập đê đầu làng
Tháng Tám cơn lũ dềnh dàng
Vội vàng thúng mẹt, vội vàng đôi quang
Nào ngô, sắn, lúa, khoai lang
Vai gầy trĩu gánh nhịp nhàng chân đưa

Quê mình giờ đã khác xưa
Con kênh đỡ khát cơn mưa dịu dàng
Đường làng sạch sẽ khang trang
Đồng trên bãi dưới mỡ màng thắm tươi
Dưới sông chim liệng, cá bơi
Trên non dê gọi trâu ơi về chuồng.

Cuộc sống vốn dĩ vô thường
Vô tư thanh thản thì đường thênh thang.

Quỳnh Quỳnh

Đời này tới, kiếp kia đi

Người đi gió cuốn cuối trời
Con thuyền ở lại chơi vơi giữa dòng
Sông mênh mông, nước mênh mông
Cánh buồm đỏ thắm còn không hỡi người?
Giá mưa đừng xối lên đời
Thì sông đâu dễ lở bồi lênh đênh.
Mai ngày đêm có trắng đêm?
Vần thơ một thuở có mềm nỗi đau?
Đất trời khi đã vắng nhau
Thì vầng trăng vấn khăn màu biệt ly.
Đời này tới, kiếp kia đi
Trần gian nhỏ giọt châu khuya nghẹn ngào.

Thúy Hằng

Cái “TÔI”

Đắng cay buốt giá thì thừa
Ngọt ngào ấm áp ngỡ vừa qua đây
Những mong đỏ nắng xanh mây
Tôi đem buông cái TÔI đầy vấn vương…
Để vui một chút nắng thường
Tênh tênh chút gió cuối đường lá bay
Chợ chiều rau héo cuối ngày
Tôi đem đổi quả ớt cay ra về.
Nắng vàng vạt cỏ triền đê
Cái TÔI chợt tỉnh cơn mê cuối chiều…

Bùi Yến

Những cánh chim bay đi

Tháng mười, vụ gặt xong rồi
Cánh đồng bỗng ngẩn ngơ nỗi nhớ
Đàn chim két no tròn xanh màu lá
Bay về nơi nào còn sót lại tiếng kêu.

Những cánh chim bâng khuâng cả trời chiều
Mặt đồng vàng đã cuộn vào trong xóm
Khói bếp cay nồng hương gạo mới thơm thơm

Mặt trăng nảy lên từ phía cánh đồng
Cong như bông lúa chín…
Những cánh chim bay về đâu chẳng biết
Để lại chân trời một khoảng trống mênh mông

Người không như cánh chim bỏ lại cánh đồng
Người trở về bên ta khi ta buồn khổ nhất
Và ta hiểu những điều chân thật
Trong cuộc đời
Khi nhìn cánh chim bay…

Biên Linh

Ngẫm tuổi già

Tôi giờ đã khác tôi xưa
Đôi khi hoang tưởng mình chưa chạm già
Trái mãng cầu gọi quả na
Tháng hai âm tới có là ba dương

Sương mù nay khác mù sương
Giữa đời vẫn ở trên dương thế nằm
Tháng tư tôi khác tháng năm
Rét qua gió có đắp chăn cho trời

Năm nay tôi đã khác tôi
Khác từ thế đứng, dáng ngồi, hàm răng
Khác từ mắt ngắm vầng trăng
Khác tay cầm chén rượu nâng mời mình

Đất trời khác cả bình minh
Ban đêm tôi khác cả mình là tôi
Lời chào khác với lời mời
Tôi khác tôi mỗi khoảng đời khác nhau

Cái đau khác với nỗi đau
Bên nhau khác với của nhau trong đời
Bồi hồi cùng khác lạ tôi
Mà thương người lạ khác người tôi quen …

Nguyễn Quốc Văn

Bạn vừa xem “Những bài thơ buồn tâm trạng về cuộc sống”, nếu thấy hay, hãy chia sẻ với bạn bè nhé!

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN