Những bài thơ về tình yêu đôi lứa hay và ý nghĩa

Những bài thơ về tình yêu đôi lứa hay và ý nghĩa

Hãy cùng đọc “Những bài thơ về tình yêu đôi lứa hay và ý nghĩa” để có thể gột rửa tâm hồn, khiến nỗi đau trở nên nhẹ nhàng, đẹp hơn…

Những bài thơ về tình yêu đôi lứa hay và ý nghĩa

Ảnh: Dkn.tv

Trên đời ít ai sống được mà không yêu, mà yêu thì ít ai được toại nguyện, phần lớn là đau khổ.

  • Đau khổ vì yêu một ai đó nhưng không được đáp lại.
  • Đau khổ vì không môn đăng hậu đối.
  • Đau khổ vì chia tay
  • Giận dỗi nhau cũng đau khổ…

Tình yêu thật là mong manh, người ta ví nó như con chim non vậy, cho ăn nhiều quá bội thực chết, mà cho ăn ít quá cũng chết.

Có người giải tỏa nỗi buồn bằng rượu, có người chọn kết thúc cuộc đời. Đó là những cách thật cực đoan. Còn như một số người khác, chọn lựa an ủi trái tim đang rỉ máu của mình bằng Thơ.

Em về

Chia tay ta rẽ hai đường
Hoa thơm trải thảm em nhường anh qua
Em về mưa lệ nhạt nhòa
Trăm năm chưa hết đã xa nghìn trùng

Mấy ngàn ngày nỗi đau chung
Dày vò giấc ngủ lưng chừng ước ao
Đêm bệnh viện.. gió lao xao
Thẳm sâu gào thét lẽ nào… đời ơi !

Mấy mươi năm .. mấy ngày cười ?
Thấy trăm khổ ải niềm vui cạn dần
Đường dài lắm nỗi gian truân
Cũng vì nợ nghiệp dương trần trả vay.

Sáng nay tiếng nhạc bên tai
Nhẹ nhàng tâm thoát trần ai ưu phiền
Trong sương sớm.. tĩnh tọa thiền
Tu tâm hành thiện bình yên mai này.

Kim Thoa

Bến Mơ

Đưa nhau về bến Mơ
Trong sương khói vật vờ
Bồng bềnh mây với nước
Dập dìu câu ầu ơ

Đưa nhau về bến Mơ
Gợn chi chút hững hờ
Trăng rạn buồn đáy nước
Lăn tăn tình bơ vơ

Đưa nhau về bến Mơ
Cánh buồm non lững lờ
Tiếng cuốc treo đầu gió
Thẫn thờ! Ơi bến Mơ.

Tác giả: Lưu Giao

Tình yêu với tôi là như thế

Xưa trở về đây trong tình yêu
Giấc mơ đằm thắm lòng phiêu xiêu
Nhưng nay sương khói đã che phủ
Mập mờ như hình gió liêu phiêu

Tình yêu với tôi là như thế
Mãi mãi mơ hồ theo tháng năm
Chìm vào dòng đời trôi bất định
Với một nỗi niềm buồn xa xăm…

Tôi mãi là người đi trong mơ
Dù biết cuộc đời không phải thơ
Tôi vẫn trôi theo dòng vô thức
Dù biết rằng nó không bến bờ

Nay trở về đây trong lặng câm
Buồn chán chỉ muốn lao xuống sông
Nhưng thấy bầy vịt kêu quàng quạc
Chúng bảo tôi rằng: “Ê! thằng hâm!”

Buồn chán tôi quát đàn lợn un
Chúng kêu ủn ỉn bảo tôi điên
Chỉ có một con là im lặng
Nhìn tôi với vẻ đầy yêu thương!

Vĩnh biệt tình yêu! Vĩnh biệt em!
Hãy cứ coi tôi: người không quen
Cuộc sống tuôn trào muôn dòng lệ
Tất cả lại về trong lãng quên!

Nam Minh

Tình anh – Tình em

Yêu người buổi gặp đầu tiên
Làn môi mắt biếc nhung huyền đẩy đưa
Để anh say đắm như vừa
Từ trong giấc mộng đêm mưa giật mình

Hỏi rồi nàng lại nín thinh
Đành ôm sầu nhớ thân hình bơ vơ
Đêm khuya lạc lõng tim khờ
Bởi rằng đã chót vần thơ tỏ bày

Đông về sưởi ấm vòng tay
Xua đi lạnh lẽo nơi này rét căm
Cùng nhau dưới ánh trăng rằm
Mà sao giờ thấy xa xăm chốn nào

Gió lùa song cửa lao xao
Anh ngồi ngẫm nghĩ mà trào lệ tuôn
Biết bao giờ hết thôi buồn
Lãng quên kỷ niệm dấu luôn ngọt ngào

Trằn Tịnh: xướng

Sao anh lỡ đành

Ánh nhìn khi ấy đầu tiên
Làm đôi mi nhỏ nhung huyền đong đưa
Gặp xong ngỡ tưởng đã vừa
Con đường ta đứng trú mưa cạnh mình

Chẳng đành nỡ lại im thinh
Trong chiều tan sở riêng hình bơ bơ
Phải chi ai quá dại khờ
Đêm ngày dệt cả áng thơ dãi bày

Mong chờ xiết chặt đôi tay
Để vơi chút nhớ tình này buồn căm
Niềm vui sáng tỏ trăng rằm
Biệt tin từ giã xa xăm thuở nào

Cây hàng tán lá lao xao
Nghẹn dâng ứa lệ mắt trào rơi tuôn
Tim yêu đựng chứa nỗi buồn
Nỡ sao anh đã bỏ luôn ngọt ngào
Hoa Nắng : họa

Yêu anh yêu đến trọn đời

Đông về lạnh lắm anh ơi!
Sao anh không đến em ngồi chờ mong
Nhớ anh tím cả cõi lòng
Hoàng hôn buông nhẹ đang trông anh về

Nhớ sao cái nhớ tái tê
Nhớ anh sao cứ não nề ruột gan
Nhớ anh nước mắt mi tràn
Cứ rơi như thể suối ngàn chảy xuôi

Yêu anh yêu đến trọn đời.
Thủy chung son sắt anh ơi em chờ
Ngồi buồn em ghép vần thơ
Em nhờ cơn gió gởi cho anh nè

Trần Thị Phượng

Tứ hải trùng khơi

Dạo ấy tình thơ quá tuyệt vời
Ra về vọng mãi, cớ gì rơi
Thầm thương khắc khoải trầm tư gợi
Trộm nhớ triền miên ủ rũ thời.

Chớp bể, thu tàn: trông bạn hỡi
Mưa nguồn, hạ rủ: ngóng người ơi
Ngàn năm cách trở kiên trì đợi
Tứ hải trùng khơi giữ trọn lời.

Phan Lương

Người con gái trong mơ

Em là đóa hoa nở giữa mùa xuân
Em là làn gió thu trong buổi chiều bừng nắng
Em là giây phút êm đềm của một bản nhạc kì diệu
Em là giấc mơ của một ngày nào đó rất đẹp
Em là người con gái, dù đã rất cố gắng, nhưng tôi không thể nào quên được…

Nam Minh

Có một chàng trai vẫn đợi chờ

Có chú gà con chạy lon ton
Chú nhớ cô vịt con năm nào
Cô ấy bây giờ ở đâu đó
Chú buồn ngơ ngác đôi mắt tròn

Có chú chim non miệng thầm thì
Buồn vì chờ đợi rồi thiếp đi
Đến khi tỉnh lại trời đã tối
Chú kêu chiếp chiếp lại ngủ khì

Có chú vịt con rất rất buồn
Chú ngồi chú khóc dòng lệ tuôn
Chú nhớ người yêu như nhớ mẹ
Thế mà cô ấy bỏ chú luôn!

Có chú lợn un thích khóc thầm
Những con lợn khác bảo chú hâm
Thế là chú ngày càng chán nản
Không ngờ cuối tháng lại lên cân!

Có chú chim sâu mặt rất sầu
Tuy vậy chú vẫn chăm bắt sâu
Chú muốn mình sầu nhưng có ích
Vì thế chú chẳng thể buồn lâu

Có chú mèo con mặt rất tròn
Chú ngồi nóc nhà ngắm hoàng hôn
Đến khi bóng đêm phủ đôi mắt
Thì cũng là lúc xuống ăn cơm

Có chú chó con mang nỗi buồn
Nỗi buồn nhẹ nhõm nằm trong tim
Nó cứ nằm đó không đau đớn
Và chẳng bao giờ nó dỗi hờn

Có một chàng trai vẫn đợi chờ
Một niềm hi vọng mờ như mơ
Đến nay hi vọng đó chợt tắt
Ngồi buồn chàng làm một bài thơ!

Nam Minh

Cô Đơn

Gió thổi mạnh kèm theo mưa rét buốt
Thấy đơn côi đáy ruột mãi tràn về
Lạnh nơi tim dạ buồn đến tái tê
Chân bước vội bên nề đường sỏi đá

Hàng hoa sữa đang oằn mình nghiêng ngả
Tự gồng mình rệu rã nặng đôi vai
Lại nhớ khi tình nồng thắm đan cài
Ai đã hứa một mai chung ước mộng

Giờ đây thấy lời nói kia trống rỗng
Tự vực mình qua những đống chông gai
Có khi nao nỗi thương tiếc miệt mài
Ở trên cổ hay đôi vai vạm vỡ

Thôi anh nhé tình mình nay lỡ dở
Chúc người vui bên duyên nợ cuộc đời
Từ phút này cố giữ dạ thảnh thơi
Khoảnh khắc ấm đã xa vời chết nửa

Ta cách biệt thôi đừng lưu luyến nữa
Cố làm chi khi anh lựa trọn rồi
Bước trở về mình lẻ bóng đơn côi
Hồn thờ thẫn em đứng ngồi chết lịm .

Kim Tuyến

Thương lắm bước chân qua

Dẫu bàn chân đã đau rát làn da
Em vẫn muốn bước đi nhiều thêm nữa
Vì dưới chân lá vàng xao xác thở
Sắc bằng lăng tím ngắt lối em qua.

Nghe trong tim bao cảm xúc vỡ òa
Em khẽ hát lời tình ca cùng phố
Bước chân vướng hương ngọc lan trong gió
Lạc lối em về trong một sớm ban mai.

Em đã đi qua bao con phố dài?
Tình đã gửi cho bao hoa và lá?
Để bầu trời cứ mênh mang đến lạ
Ghé mắt em mà  quên mất lối ra.

Làn gió nào đang khe khẽ hát ca
Bao giai điệu trong tóc em thơm ngát
Lá rơi nhẹ đậu hờ như nốt nhạc
Trên khúc ca tóc dệt với tháng ngày.

Giữa bao la tôi thấy dáng em gầy
Tan vào nắng và phiêu diêu cùng gió
Mỗi con đường, mỗi hàng cây, góc phố
Vấn vương hoài trong mỗi bước em đi.

Phố còn dài và em vẫn bước đi
Mặc cho nắng cứ tô hồng môi má
Bởi trong em  tình mênh mông đến lạ
Muốn dâng tràn tím ngập lối ai qua.

D.m.h

Đàn bầu

Cây đàn chỉ có một dây
Âm thanh rung mấy ngàn đời chưa tan
Cần tre cong níu thế gian
Lóng tre bật núi nâng ngàn lên cao

Nghe mưa lắc rắc mặt ao
Nghe thác nước đổ ào ào xuống thung
Nghe như tiếng nấc nửa chừng
Nghe rơi nước mắt khóc mừng gặp nhau

Tiếng đàn gột trắng nỗi đau
Nốt cuối cùng nốt bắt đầu đó em
Rung ngân tự cõi nhạc tiên
Mẹ cha ta nặng ân tình sớm trưa

Trong như nước giữa trái dừa
Ngọt như trai gái nhìn vừa mắt nhau
Nước non mang dáng đàn bầu
Vì thương mà nốt nhạc sâu lắng trầm

Gió lao xao đậu mái gianh
Tuy nghèo đôi lứa tim vàng đập chung
Ai yêu nhau đến tận cùng
Vợ chồng quen vẫn lạ lùng vì nhau…

Nguyễn Quốc Văn

Rượu buồn ta uống

Rót chìm nỗi buồn xuống tận đáy ly,
Rượu uống hết mà buồn sao chưa cạn?
Bao cay đắng vẫn nồng trong sâu thẳm,
Cõi lòng người lữ khách tha phương.

Ôi, buồn ơi, cớ chi cứ vấn vương
Đeo đuổi mãi tâm hồn cô độc
Thôi, hãy bay đi theo hương nồng phảng phất
Chút rượu sầu từ khóe môi ai

Ta muốn say nên cứ uống hoài
Men rượu ấy cứ làm ta tỉnh lại
Tỉnh rồi say, say rồi tỉnh mãi
Nên nỗi buồn đâu thế tàn phai

Một mình, một bóng một đêm dài
Uống đi tôi ơi, cho hết niềm cay đắng
Chén rượu đắng  hay chính lòng ta đắng?
Hết rượu rồi, buồn vẫn mãi quanh đây.

Trời vẫn mưa, ta vẫn uống suốt đêm nay
Nhìn nỗi buồn mà lòng khắc khoải
Thôi đuổi làm chi, nó cũng như ta vậy
Cô đơn hoài nên tìm bạn cùng say.

Kìa, nỗi buồn dâng tràn ly đắng cay!
Ta bật cười nghẹn ngào tiếng nấc
Một hồn ngây, một nỗi buồn cô độc
Thức trắng đêm dài trong say, tỉnh hơi men.

Ồ, cuộc đời vừa dâng tràn trong chén của em
Uống, uống hết những trái ngang trần thế
Uống đi em, uống cho tàn mộng mị
Uống cạn cuộc đời mà chất ngất gió trăng.

Hãy uống hết những giọt buồn cay đắng cõi lòng
Đem hơi nồng trả bát ngát thinh không
Ném trả trần gian bao cay đắng, bất công
Em đã nhận những tháng ngày nơi trần thế

Em cứ uống và lặng yên như thế
Để đêm dài không tỉnh giấc nghe em
Uống, uống đi và tắm kĩ hơi men
Men say đời, men tình người của chính em, em nhé!

(d.m.h)

Tình yêu nên chọn lý trí hay trái tim?

Trái tim tôi yêu em
Nhưng lý trí ngăn cản
Tôi không biết sao nữa
Yêu em hay là thôi

Em có đôi mắt biếc
Trong và sáng lung linh
Chỉ có điều vô tình
Đặt trên mặt hờ hững

Bàn tay em đẹp quá
Nhưng giá mà chỉ nhìn
Tôi nắm bàn tay em
Lạnh lùng như sỏi đá

Đôi chân em thon thả
Trắng ngần giống như ngà
Nhưng thà là chân gà
Để tôi còn gặm được

Trái tim yêu bao nhiêu
Lý trí càng chán ngán
Tôi buồn như con chuồn
Và chán như con gián

Tôi yêu em là thế
Chẳng bế em bao giờ
Sợ đụng vào thạch cao
Em vỡ thành trăm mảnh

Nam Minh

Ngóng Trăng

Trăng đậu chờ đò ngang xuất bến
Ngả bóng chênh vênh xuống mái đình
Em đứng chờ người ấy đến
Ngõ đường nín thở, im thinh.

Trời khuya, trăng tìm chốn ngủ
Nhẹ ngả đầu lên mái Tây
Sương đêm lần tìm hương tóc
Say mềm trên đôi bờ vai

Có những mùa trăng ký ức
Trong veo kỷ niệm ban đầu
Đêm nay có người cùng trăng thức
Ôm đàn không gảy được thành câu…

Thắng Lợi

Khát vọng chiều đông

Chiều đông lạnh lẽo…
Buồn hiu hắt
Tìm chút bình yên…
Bớt cô liêu
Đường xưa quạnh vắng tiêu điều
Cơn mưa bất chợt thêm nhiều suy tư

Tìm hoài niệm…
Tận sâu dĩ vãng
Để vùi chôn…
Bao ký ức buồn
Xin trời đừng để mưa tuôn
Khiến cho dạ lại vấn vương mỗi chiều

Đời lữ thứ…
Đường dài ngang trái
Xót xa nhiều…
Cũng bởi dấu yêu
Nhớ thương , thương nhớ bao điều
Tâm tư trĩu nặng mỗi chiều hoàng hôn

Không còn nắng…
Sưởi tình đen bạc
Gió đìu hiu…
Se sắt cõi lòng
Tình ơi ! Hãy rủ rêu phong
Cho ta gửi gấm nỗi lòng vào thơ

Đời thì sỹ…
Buồn vui chìm nổi
Khát khao thèm…
Một góc bình yên
Mong người chia sẻ nỗi niềm
Tình thơ xin gửi nơi miền yêu thương !….

Long Vu

Tôi vẽ em

Tôi vẽ em
Tay năm thìn, năm dậu
Mắt năm thân, dáng của năm dần
Chân năm ngọ, duyên như là năm tuất
Nụ cười xuân, khuôn mặt của trăng rằm

Tôi vẽ em
Vẽ nồng nàn, tươi thắm
Chấm ngàn năm con ngươi mắt thời gian…

Tôi vẽ tôi
Tóc năm mùi, năm mão
Năm tý ngang ngang, năm tỵ hiền lành
Vui năm hợi và trầm ngâm năm sửu
Tôi vẽ tôi bay, tôi vẽ tôi nằm
Tôi vẽ tôi đi, tôi ngồi, tôi đứng
Một chút tôi một chút bụi không gian…

Tôi vẽ tuổi
Những muôn năm không tuổi
Những mong manh bền vững đến muôn đời!

Nếu vẽ lại được một thời nông nổi
Tôi sẽ vẽ về người
Và vẽ mãi đời tôi!

Nguyễn Quốc Văn

Lặng lẽ

Giá buốt vuốt hàng cây
Đồng quê trơ gốc rạ
Làn mây buồn lặng im.

Cúc nở trắng bờ sông
Gợi lại tình yêu cũ
Một người ngồi ngóng trông.

Nắng ngả chiều hoang mang
Đàn chim bay lặng lẽ
Ngoài hiên một lá vàng.

Nam Minh

Tình yêu xưa

Xưa trở về đây trong tình yêu
Giấc mơ đằm thắm lòng phiêu xiêu
Nhưng nay sương khói đã che phủ
Mập mờ như hình gió liêu phiêu

Tình yêu với tôi là như thế
Mãi mãi mơ hồ theo tháng năm
Chìm vào dòng đời trôi bất định
Với một nỗi niềm buồn xa xăm…

Tôi mãi là người đi trong mơ
Dù biết cuộc đời không phải thơ
Tôi vẫn trôi theo dòng vô thức
Dù biết rằng nó không bến bờ

Nay trở về đây trong lặng câm
Buồn chán chỉ muốn lao xuống sông
Nhưng thấy bầy vịt kêu quàng quạc
Chúng bảo tôi rằng: “Ê! thằng hâm!”

Buồn chán tôi quát đàn lợn un
Chúng kêu ủn ỉn bảo tôi điên
Chỉ có một con là im lặng
Nhìn tôi với vẻ đầy yêu thương!

Vĩnh biệt tình yêu! Vĩnh biệt em!
Hãy cứ coi tôi: người không quen
Cuộc sống tuôn trào muôn dòng lệ
Tất cả lại về trong lãng quên!

Lang Thang

Chia tay

Chia tay ta rẽ hai đường
Hoa thơm trải thảm em nhường anh qua
Em về mưa lệ nhạt nhòa
Trăm năm chưa hết đã xa nghìn trùng

Mấy ngàn ngày nỗi đau chung
Dày vò giấc ngủ lưng chừng ước ao
Đêm bệnh viện.. gió lao xao
Thẳm sâu gào thét lẽ nào… đời ơi !

Mấy mươi năm .. mấy ngày cười ?
Thấy trăm khổ ải niềm vui cạn dần
Đường dài lắm nỗi gian truân
Cũng vì nợ nghiệp dương trần trả vay.

Sáng nay tiếng nhạc bên tai
Nhẹ nhàng tâm thoát trần ai ưu phiền
Trong sương sớm.. tĩnh tọa thiền
Tu tâm hành thiện bình yên mai này.

Kim Thoa

Xướng – Họa Thơ

Trằn Tịnh: xướng

Yêu người buổi gặp đầu tiên
Làn môi mắt biếc nhung huyền đẩy đưa
Để anh say đắm như vừa
Từ trong giấc mộng đêm mưa giật mình

Hỏi rồi nàng lại nín thinh
Đành ôm sầu nhớ thân hình bơ vơ
Đêm khuya lạc lõng tim khờ
Bởi rằng đã chót vần thơ tỏ bày

Đông về sưởi ấm vòng tay
Xua đi lạnh lẽo nơi này rét căm
Cùng nhau dưới ánh trăng rằm
Mà sao giờ thấy xa xăm chốn nào

Gió lùa song cửa lao xao
Anh ngồi ngẫm nghĩ mà trào lệ tuôn
Biết bao giờ hết thôi buồn
Lãng quên kỷ niệm dấu luôn ngọt ngào

Hoa Nắng : họa

Ánh nhìn khi ấy đầu tiên
Làm đôi mi nhỏ nhung huyền đong đưa
Gặp xong ngỡ tưởng đã vừa
Con đường ta đứng trú mưa cạnh mình

Chẳng đành nỡ lại im thinh
Trong chiều tan sở riêng hình bơ bơ
Phải chi ai quá dại khờ
Đêm ngày dệt cả áng thơ dãi bày

Mong chờ xiết chặt đôi tay
Để vơi chút nhớ tình này buồn căm
Niềm vui sáng tỏ trăng rằm
Biệt tin từ giã xa xăm thuở nào

Cây hàng tán lá lao xao
Nghẹn dâng ứa lệ mắt trào rơi tuôn
Tim yêu đựng chứa nỗi buồn
Nỡ sao anh đã bỏ luôn ngọt ngào

Yêu anh yêu đến trọn đời

Đông về lạnh lắm anh ơi!
Sao anh không đến em ngồi chờ mong
Nhớ anh tím cả cõi lòng
Hoàng hôn buông nhẹ đang trông anh về

Nhớ sao cái nhớ tái tê
Nhớ anh sao cứ não nề ruột gan
Nhớ anh nước mắt mi tràn
Cứ rơi như thể suối ngàn chảy xuôi

Yêu anh yêu đến trọn đời.
Thủy chung son sắt anh ơi em chờ
Ngồi buồn em ghép vần thơ
Em nhờ cơn gió gởi cho anh nè

Trần Thị Phượng

Tứ hải trùng khơi giữ trọn lời

Dạo ấy tình thơ quá tuyệt vời
Ra về vọng mãi, cớ gì rơi
Thầm thương khắc khoải trầm tư gợi
Trộm nhớ triền miên ủ rũ thời.

Chớp bể, thu tàn: trông bạn hỡi
Mưa nguồn, hạ rủ: ngóng người ơi
Ngàn năm cách trở kiên trì đợi
Tứ hải trùng khơi giữ trọn lời.

Phan Lương

Hai mùa phù sa đỏ

Thêm một mùa sông nặng phù sa
Lá vàng lang thang lạc giữa dòng
Chờ anh nóng nòng nhưng lạnh giá
Như cánh hoa kia tình long đong!

Đôi bàn tay nhẹ che mắt em
Anh đến hóm hỉnh cười hiền, duyên
Nhìn anh gượng cười em không nói
Ngắt bông hoa dại khẽ vo viên

“Cô bé đáng yêu lặng lẽ ghê
Chuyện buồn chi em hãy kể đi?”
Em lặng nhìn anh và quay bước
Buổi chiều hôm ấy tình sinh li…

Đã một năm rồi ta chia tay
Ngày qua ngày lại lại đến ngày
Hôm nay trở lại phù sa đỏ
Hoa đồng nội xưa theo gió bay

Bên người yêu mới em lặng thầm
Khẽ ngắm dòng sông của ngày xưa
Đến khi người yêu lau đôi má
Giật mình… em khóc những hạt mưa

“Đây là quê anh “_anh thường khen
“Đẹp nhất thế gian và thân quen! “
Sao giờ em thấy xa xăm quá
Không như năm nào anh ở bên…

Nam Minh

Người con gái trong mơ

Em là đóa hoa nở giữa mùa xuân
Em là làn gió thu trong buổi chiều bừng nắng
Em là giây phút êm đềm của một bản nhạc kì diệu
Em là giấc mơ của một ngày nào đó rất đẹp
Em là người con gái, dù đã rất cố gắng, nhưng tôi không thể nào quên được…

Lang Thang

BUỒN!

Có chú gà con chạy lon ton
Chú nhớ cô vịt con năm nào
Cô ấy bây giờ ở đâu đó
Chú buồn ngơ ngác đôi mắt tròn

Có chú chim non miệng thầm thì
Buồn vì chờ đợi rồi thiếp đi
Đến khi tỉnh lại trời đã tối
Chú kêu chiếp chiếp lại ngủ khì

Có chú vịt con rất rất buồn
Chú ngồi chú khóc dòng lệ tuôn
Chú nhớ người yêu như nhớ mẹ
Thế mà cô ấy bỏ chú luôn!

Có chú lợn un thích khóc thầm
Những con lợn khác bảo chú hâm
Thế là chú ngày càng chán nản
Không ngờ cuối tháng lại lên cân!

Có chú chim sâu mặt rất sầu
Tuy vậy chú vẫn chăm bắt sâu
Chú muốn mình sầu nhưng có ích
Vì thế chú chẳng thể buồn lâu

Có chú mèo con mặt rất tròn
Chú ngồi nóc nhà ngắm hoàng hôn
Đến khi bóng đêm phủ đôi mắt
Thì cũng là lúc xuống ăn cơm

Có chú chó con mang nỗi buồn
Nỗi buồn nhẹ nhõm nằm trong tim
Nó cứ nằm đó không đau đớn
Và chẳng bao giờ nó dỗi hờn

Có một chàng trai vẫn đợi chờ
Một niềm hi vọng mờ như mơ
Đến nay hi vọng đó chợt tắt
Ngồi buồn chàng làm một bài thơ!

Lang Thang

Gió lạnh

Gió thổi mạnh kèm theo mưa rét buốt
Thấy đơn côi đáy ruột mãi tràn về
Lạnh nơi tim dạ buồn đến tái tê
Chân bước vội bên nề đường sỏi đá

Hàng hoa sữa đang oằn mình nghiêng ngả
Tự gồng mình rệu rã nặng đôi vai
Lại nhớ khi tình nồng thắm đan cài
Ai đã hứa một mai chung ước mộng

Giờ đây thấy lời nói kia trống rỗng
Tự vực mình qua những đống chông gai
Có khi nao nỗi thương tiếc miệt mài
Ở trên cổ hay đôi vai vạm vỡ

Thôi anh nhé tình mình nay lỡ dở
Chúc người vui bên duyên nợ cuộc đời
Từ phút này cố giữ dạ thảnh thơi
Khoảnh khắc ấm đã xa vời chết nửa

Ta cách biệt thôi đừng lưu luyến nữa
Cố làm chi khi anh lựa trọn rồi
Bước trở về mình lẻ bóng đơn côi
Hồn thờ thẫn em đứng ngồi chết lịm .

KIM TUYẾN

Chú vịt con huênh hoang

Mùa thu gió thổi lá lao xao
Làm ta nhớ đến mùa thu nào
Trên con đường nắng màu cỏ úa
Có một con vịt nhảy xuống ao

Ta nhớ con vịt lông màu xám
Với cái mỏ vàng hay huênh hoang
Nó thường tách đàn đi độc lập
Nó bảo: Như thế thì mới sang!

Thế rồi một hôm nó buồn bã
Đôi mắt xa xăm ngắm hoàng hôn
Nó bảo bây giờ nó muốn chết
Trừ khi là được ai đó hôn…

Gã Lang Thang

Thơ tình: Thương lắm bước chân qua

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN