Phụ bạc người vợ ở nhà nội trợ, 5 năm sau chồng vô cùng bất ngờ khi gặp lại

Phụ bạc người vợ ở nhà nội trợ, 5 năm sau chồng vô cùng bất ngờ khi gặp lại

Một người chồng đang tâm phụ bạc vợ mình chỉ vì chê cô lạc hậu và kém xinh đẹp so với những bóng hồng ở ngoài đường hay nơi công sở, vài năm sau họ vô tình tái ngộ…

Phụ bạc

Ảnh: Kienthuc.net.vn

Vợ chồng tôi đến với nhau bằng tình yêu vô tư không hề tính toán. Khi lấy nhau cả hai chẳng có gì ngoài sự nhiệt huyết của tuổi trẻ và tình yêu nồng nàn dành cho nhau. Vợ tôi là người chịu khó và đảm đang, biết thu vén mọi việc trong gia đình. Bởi vậy mà dù thời ấy còn khó khăn và phải thuê căn nhà lụp xụp ở ven đô, cô ấy vẫn biết cách chi tiêu tằn tiện để gia đình luôn có cơm ngon, canh ngọt dù đa phần tiền lương của tôi dành hết cho sinh hoạt cá nhân và giao lưu của tôi rồi.

Khi chúng tôi sinh con gái đầu lòng bà ngoại còn đong cho từng bơ gạo gửi từ quê lên, thêm mấy con gà ngon vì vợ chồng son chả có mấy mà tẩm bổ cho bà đẻ. Chưa được tháng cô ấy đã làm lại việc nhà như bình thường và xin đi làm sớm để có tiền trang trải cuộc sống, bà ngoại trông cháu hộ chúng tôi. Tôi luôn yêu thương và thầm cảm ơn mình được Trời ban người vợ tần tảo đến vậy.

May mắn thay cuộc sống dần tốt hơn, tôi có cơ hội làm chỗ mới, được đề bạt và kinh tế gia đình kèm theo đói dư giả. Khi vợ sinh con thứ hai cũng là lúc tôi được đề bạt vị trí quan trọng trong cơ quan, bận rộn túi bụi nên bảo cô ấy ở nhà dưỡng sức và lo chăm sóc, nuôi dạy con cái. Kinh tế tôi lo hết.

Vợ tôi tần ngần suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu. Tôi biết cô ấy không muốn ở nhà nội trợ. Vợ tôi từng là học sinh giỏi ở trường và có năng lực, nhưng biết làm sao, gia đình cần có bàn tay của người phụ nữ, nhất là khi chồng thành đạt.

Rồi vợ tôi cũng vui vẻ chấp nhận ở nhà nội trợ, chăm sóc con cái. Tôi yên tâm làm việc và phấn đấu. Chúng tôi mua được ngôi nhà to đẹp hơn, mọi điều kiện đều rất thoải mái dễ chịu. Tôi thường xuyên đi công tác và tiếp xúc với nhiều người, ban đầu cũng thấy nhớ nhà nhưng dần dần quen đi. Mỗi lần đi công tác đối tác hay người đồng cấp ở công ty đều giới thiệu cho tôi quen biết những bóng hồng xinh đẹp, trẻ trung và ăn mặc rất thời thượng. Tuy nhiên tôi cố dằn lòng vì nghĩ mình còn vợ con ở nhà. Nhưng rồi dần dần theo thời gian, vợ tôi không còn thon thả và hấp dẫn như trước. Cô ấy mập ra, ăn mặc không khác gì mấy bà U50 trở lên, chồng về dọn cơm ra ăn rồi lại kể mấy chuyện tào lao tôi nghe mãi cũng nhàm.

Nhìn vợ chẳng khác gì bà thím, tôi chợt liên tưởng tới những cô gái trẻ trung xinh đẹp mình tiếp xúc hàng ngày ở công sở hay khi đi công tác. Tôi bất chợt thở dài ngao ngán…

Rồi một lần trong chuyến công tác ở tỉnh, tôi tình cờ gặp một phụ nữ trẻ trung và quyến rũ. Cô ấy còn rất nhanh nhẹn và thông minh. Chúng tôi nói chuyện rất hợp, cô ấy có vẻ thích tôi. Rồi chuyện gì đến cũng đến, chúng tôi đã qua đêm với nhau và tôi chợt nhận ra rằng lâu lắm rồi mình mới có cảm giác tuyệt vời đến thế. Tôi nghĩ mình đã yêu lại lần hai. Chúng tôi bí mật qua lại với nhau và đến một ngày cô ấy nói muốn có danh phận.

Tôi thấy khó xử quá, vì nghĩ tới vợ dù đã hết tình cảm nhưng còn trách nhiệm và hai đứa con ngoan ngoãn ở nhà. Tôi không muốn ly dị vợ. Tuy nhiên bạn gái của tôi liên tục thúc ép khiến tôi như bị dồn vào đường cùng. Vợ càng ngày càng già nua và lạc hậu, với những kiểu quần áo của các cụ già khiến tôi phát ngấy. Cuối cùng sau khi nghe tư vấn của một anh bạn cùng “cảnh ngộ”, tôi quyết ly hôn, con cái mỗi người nuôi một đứa.

chồng vợ

Cho tới giờ tôi không thể quên được ánh mắt thất thần đầy sững sờ của vợ khi tôi đặt đơn xin ly hôn lên bàn. Cô ấy không khóc mà ngồi sụp xuống ghế. Đêm hôm đó tôi cũng không ngủ được. Tôi biết vợ mình đã khóc ướt hết gối. Ngày hôm sau tôi nhìn thấy đơn ly hôn đã được ký. Vừa ái ngại lại vừa thấy nhẹ nhàng vì mong muốn của mình đã được thực hiện. Tôi nhanh chóng làm thủ tục ly hôn. Hai con tôi biết cha mẹ chúng không ở với nhau nữa, khóc lóc một trận rồi cũng nín. Trẻ con dễ quên ngay thôi mà.

Tôi lấy vợ lần hai chẳng bao lâu sau đó. Chúng tôi cùng thưởng thức những chuyến trăng mật lãng mạn theo ý cô ấy, chụp nhiều bức ảnh mà cô ấy nhìn như người mẫu… mọi việc đều mỹ mãn. Nhưng rồi khi trở lại thực tại, tôi dần dần phát hiện rằng người vợ mới xinh đẹp và trẻ trung của mình đến đi chợ chọn đồ cũng không biết, dù cô ấy nói rất giỏi về việc chọn thực phẩm nào cho an toàn và lợi sức khỏe. Cơm cô ấy cũng chẳng muốn nấu, vì thế quán ăn nhà hàng là nơi chúng tôi thường xuyên lui tới mỗi khi tan sở. Ngày trước ở với vợ cũ quần áo tôi luôn được là phẳng gấp gọn gàng đầu giường, bây giờ tôi phải tự làm việc đó.

Vợ mới của tôi không muốn ở chung với con chồng nên chỉ vài tuần sau, con gái cả của tôi lại về ở với mẹ, tôi gửi tiền qua chuyển khoản chu cấp hàng tháng. Vợ mới không thích tôi thăm con nên dần dần tôi cũng ít hỏi thăm chúng. Mong một ngày mình có đứa con bế bồng, tuy nhiên mãi mà chúng tôi không được toại nguyện. Cô ấy nói muốn giữ vóc dáng và còn quá trẻ để sinh con!

Có những lúc đi làm về muộn tôi thèm ăn bắt canh cua rau đay cà ghém mình từng được thưởng thức trước đây, hay đơn giản là món bún đậu mắm tôm được rán rất khéo….nhưng rồi lại kiềm lòng vì vợ mới của tôi không thích những món ‘quê mùa’ đó, cô ấy thích ăn đồ Tây. Chúng tôi sống với nhau như cặp tình nhân không khác gì lúc còn cặp kè, tôi dần thấy trống trải và thiêu thiếu thứ gì đó. Nhưng đi đâu với cô ấy ai cũng khen vợ chồng đẹp đôi, thế có lẽ là đủ.

Mấy năm trôi qua nhanh chóng, tôi được mời tham dự hội trường đại học, là nơi mà tôi và vợ đầu quen nhau rồi nên duyên. Tôi ban đầu không muốn tới dự nhưng vì bạn bè rủ nhiệt tình quá nên nghĩ tới qua loa rồi về. Ngay ở hội trường lúc bước vào, tôi đã gặp lại người vợ đầu tiên của mình. Nhưng cô ấy hoàn toàn thay đổi. Trước mắt tôi là một thiếu phụ trong bộ áo dài truyền thống tinh khôi thướt tha và duyên dáng, trông cô ấy thật rạng rỡ chứ không cục mịch và già nua như hồi còn làm bà nội trợ của tôi.

Tôi đang sững sờ ngắm vợ cũ thì cô ấy đã nhận ra tôi, gật đầu ra dấu chào hỏi. Tôi bước vội tới và hỏi thăm cô ấy. Vợ cũ tôi nói cuộc sống vẫn tốt đẹp, giờ cô ấy có một công việc tốt, các con đều ngoan ngoãn mạnh khỏe và học giỏi. Cô ấy cám ơn tôi quan tâm gửi tiền chu cấp cho con ăn học. Mọi cảm xúc ngày nào bỗng ùa về trong trái tim tôi, nhưng thái độ của cô ấy giờ đã khác, cũng phải thôi vì tôi phụ bạc vợ mình trước tiên.

Tan buổi gặp mặt tôi đi về mà lòng nặng trĩu. Tôi tự hỏi bản thân, liệu mình còn có cơ hội được sống trong những ngày tháng thuở nào để hưởng hạnh phúc quý giá ấy, thứ mà bây giờ tôi từng coi thường, rũ bỏ thật phũ phàng và cuối cùng là dại dột để tuột mất vĩnh viễn?

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN