Tâm sự chuyện gia sư

Tâm sự chuyện gia sư

Tôi đang dạy thằng bé tiếng Anh hay tôi đang học tiếng Anh cùng thằng bé? Không! Có lẽ tôi chỉ đang làm một việc duy nhất là làm yên lòng bố mẹ nó.

“Brush: bàn chải, brush: bàn chải, brush: bàn chải…”

Tôi chậm rãi nắn nót viết từng chữ, cảm nhận rất rõ một khoảng lặng, một sự trống rỗng trong lòng mình. Tôi đang làm gì ở đây, trong một căn phòng đẹp đẽ, ngăn nắp, của một căn hộ chung cư cao cấp, trên tòa nhà nổi tiếng nhất Đông Dương? Không gian trong căn phòng này quả là khác biệt với thế giới ngoài kia – một thế giới ồn ào, bụi bặm, nóng nực, lộn xộn…

gia sư

Tôi chậm rãi nắn nót viết từng chữ, cảm nhận rất rõ một khoảng lặng, một sự trống rỗng trong lòng mình.

Thằng bé bên cạnh tôi đang hí hoáy viết thật nhanh: “Brush, brush… bowl, bowl… plate, plate…”. Nó không chịu ngồi yên trên ghế mà vừa đứng vừa viết, dù tôi đã bảo: “Nếu con muốn có một dáng người đẹp thì không được đứng viết như thế!”. Và tôi cũng đã mất rất nhiều thời gian, công sức dỗ dành, nó mới chịu viết những từ tiếng Anh ấy.

Tôi đang dạy thằng bé tiếng Anh hay tôi đang học tiếng Anh cùng thằng bé? Không! Có lẽ tôi chỉ đang làm một việc duy nhất là làm yên lòng bố mẹ nó.

Thằng bé tôi đang gia sư mới học lớp hai. Nó là một đứa trẻ thông minh. Chương trình học chính khóa không nặng. Những bài tập trên lớp phần lớn được nó giải quyết một cách dễ dàng. Bài tập ở trung tâm học thêm cũng không quá khó đối với nó. Các phiếu bài tập, nó thường đạt điểm chín điểm mười.

Nhưng nó cũng lại là một đứa trẻ rất hiếu động. Ở nhà, nó không bao giờ ngồi yên được năm phút để học bài. Lúc nghịch bút chì, lúc vẽ tranh, lúc trèo lên giường đọc truyện, lúc xin ra ngoài uống nước, xin đi vệ sinh, xin nghỉ giải lao vì mệt… Mẹ nó sốt ruột, bố nó quát tháo… và tôi có mặt ở đây để giúp họ yên lòng.

Tôi thay họ dỗ dành thằng bé học, dỗ dành nó làm bài tập cô giao trên lớp, làm bài tập nâng cao nếu còn thời gian. Không phải tôi thì cũng sẽ là một gia sư khác giúp bố mẹ thằng bé làm công việc này.

Nhưng tôi luôn tự hỏi: Liệu tôi có giúp được gì cho thằng bé không? Trong vòng một tiếng rưỡi đồng hồ, tôi chỉ dỗ dành được nó học mười lăm từ tiếng Anh, hoặc làm bốn bài tập Toán, những từ tiếng Anh mà chắc chắn rồi nó cũng sẽ thuộc trên lớp, những bài tập Toán nó có thể làm vèo một cái là xong. Vậy mà tôi đã phải đánh vật với nó, từng từ tiếng Anh một, từng phép tính một. Nó luôn vừa học vừa chơi, vừa bày đủ các trò nghịch ngợm.

 Đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp một học sinh như thế. Phần lớn các em học sinh tiểu học, nhất là các em lớp một, lớp hai đều chưa thể tập trung trí óc trong một khoảng thời gian nhất định để tự học bài ở nhà. Tôi không thể quát tháo. Phải kiên nhẫn. Những câu chuyện cổ tích, những câu đố vui, rồi thi ai giải Toán nhanh hơn, ai thuộc nhiều từ tiếng Anh hơn…

Tôi đã bày ra mọi cách để thằng bé đồng ý làm bài tập tôi yêu cầu. Nhưng không tránh khỏi những lúc nó tỏ ra thờ ơ với những lời tôi nói. Nó say sưa với những hình vẽ trong quyển truyện tranh, nó khoe hộp bút chì màu, nó leo lên chiếc giường tầng… Những lúc ấy tôi thường thấy buồn hơn là chán nản, giận dữ. Hình như tôi đang làm một việc vô ích! Hình như tôi không giúp được gì cho thằng bé.

Tôi đã nghĩ đến chuyện xin nghỉ dạy. Nhưng… tôi đang cần một công việc và bố mẹ thằng bé vẫn cần một gia sư…

“Brush… brush… brush…”.

Tôi tiếp tục viết những con chữ vô nghĩa. Tôi biết, chỉ một lát nữa thôi, khi xách cặp rời khỏi căn phòng này, tôi sẽ lại tự hỏi: Không biết mình đã giúp được gì cho thằng bé chưa?

Sao Băng

Xem thêm cùng tác giả:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN