Tản mạn “Mùa thu và tôi” – Trong dòng sông kí ức

Tản mạn “Mùa thu và tôi” – Trong dòng sông kí ức

Mỗi lần mùa thu tới trong tôi lại có một cảm giác kì lạ, những buổi chiều nhẹ tênh cứ thế mà trôi qua không điểm nhấn, những khung cảnh hiện ra, thoáng chút gì đó buồn bã, nỗi buôn không lời lý giải lơ lửng giữa thinh không bàng bạc trong những tia nắng chiều.

Mùa thu và tôi - Trong dòng sông kí ức

Nắng loang ra, phủ bóng lên thành phố, phủ bụi lên những toà nhà nơi lũ chim đang tìm chỗ dừng chân một chốc rồi lại cất cánh lên bầu trời.

Từng áng mây thả mình, hoà theo gió chẳng chút do dự, mùa thu thành phố mang một cái gì đó quanh quẽ và xa xôi, giống như từng con phố đã chìm vào suy tư, những suy tư từ trăm năm trước kết tụ bên trong những bức tường phủ kín rêu phong, bên những con đường bạc màu lá me.

Bên gió và bên những cây bàng già, từng chiếc lá vàng rơi xuống trôi đi rồi biến mất mà chẳng chút do dự.

Mùa thu, chúng trở về trong kí ức tôi, xào xạc như tiếng lá, mênh mông như bầu trời và lửng lơ như nắng ấm.

Kí ức rất đẹp, như một bản giao hưởng dịu dàng vang lên trong im lặng, chẳng một chút tạp âm, chẳng một chút vấp váp, như dòng nước lả lơi trôi từ từ chậm rãi, như mưa rào, như nắng toả và như một thứ sẽ chẳng bao giờ quay trở về nữa.
Tôi cứ ngẩn ngơ, cố bắt lấy nắng, cố nhặt hạt mưa, cố tắm trên một dòng sông xưa cũ dù biết là có những thứ đã bị sóng thời gian đánh bạt mãi ra khơi.

Kí ức cứ ở đó, một mảnh giấy đã ố màu thời gian, nơi những dòng chữ đã mờ nhoè đi vì năm tháng.

Phố mênh mang, phố thênh thang, ngày sang trang, đường vắng lặng, thành phố lên đèn, sương giăng mờ trước mặt, mùa thu như một giấc ngủ dài, trải ra đầy mông mị, những suy nghĩ chẳng biết về đâu cứ đọng lại như ban mai buổi sớm. Một buổi chiều phố ôm lấy ta trong cái vẻ mơ ngủ đầy dịu dàng.

hạt mưa và gấu bông

Ảnh: Báo Mới

Và khi tôi nhận ra thì mùa thu đã bỏ ta mà đi, chẳng một lời từ biệt, chẳng hứa hẹn, chỉ đơn giản là một ngày thức dậy, mở cửa sổ ra thì mùa thu đã đi mất và mùa đông với cái lạnh của nó đang chất đầy ngoài phố.

Để khi tôi nhớ về mùa thu, tất cả chỉ là một dòng kí ức mơ hồ không điểm nhấn, chỉ là một hình ảnh đầy mông lung, đẹp đẽ và một nỗi đau dịu dàng chẳng lời giải thích.

Mùa thu đã đi.

Em đã đi.

Và giờ, tôi một mình!

Tác giả: Đỗ Quang Vinh

Xem thêm:

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN