Tản văn: Bến đỗ của tâm hồn

Tản văn: Bến đỗ của tâm hồn

Thiếu quê hương, ta về… ta về… đâu?

Bài viết này tôi không dành tặng cho những người sống ở quê, cũng không dành tặng những người quê sống ở thành phố. Tôi viết cho những người quê đi bên lề thành phố, những người quê vẫn đang trăn trở tìm cho mình một chỗ đứng giữa chốn phù hoa…

Cùng tác giả: Có một góc tâm hồn vẫn gửi lại trong lòng Hà Nội

trở về, bến đỗ tâm hồn

Ảnh minh họa: văngs

Rời quê hương, những con người ấy mang theo bao hoài bão, khát khao và hình dung một cách đơn giản rằng: chỉ cần đặt chân lên thành phố là những hoài bão, khát khao của họ sẽ sớm trở thành hiện thực. Màu xanh bình yên của làng quê lùi lại phía sau, trong lòng họ chỉ còn những náo nức hướng về phía trước. “Thành phố” – hai tiếng thật đẹp đẽ và đầy sức quyến rũ.

Nhưng… đặt bước chân đầu tiên lên nơi mang tên “thành phố”, họ bỗng thấy mình nghẹt thở. Thành phố quá lạ lẫm so với những gì họ hình dung tưởng tượng. Ồn ào, tấp nập, khói bụi – những thứ đó họ đều biết trước rồi, nhưng vẫn có một cái gì đấy khiến họ muốn quay đầu… Nhưng làm sao có thể quay đầu ngay được? Họ phải gắng gượng bước đi…

Thành phố vội vã cuốn họ theo những vòng xoay của nó. Họ cố gắng để mình không bị nuốt chửng trong những vòng xoay ấy. Nhưng thật không dễ dàng gì! Những vật lộn mưu sinh khiến cho bao hoài bão vẫn chỉ là hoài bão… Nhiều đêm đi giữa lòng thành phố, tiếng xe cộ vù vù lướt qua ngay bên tai mà tưởng như đó là những âm thanh vọng đến từ một thế giới khác. Cảm giác bơ vơ, lạc lõng… Để rồi chợt giật mình: nếu không có căn phòng trọ thì mình sẽ đi đâu về đâu giữa thành phố này???

Bỗng khao khát một chốn bình yên cho tâm hồn, bỗng khao khát trở về với quê hương, bỗng thấm thía hơn bao giờ hết câu hát “thiếu quê hương, ta về… ta về… đâu?” Họ trở về quê hương trong tâm trạng mệt mỏi, rệu rã. Đồng ruộng, xóm làng vẫn một màu xanh bình yên. Chợt thấy lòng dịu lại và đủ sức để ngẫm về quãng thời gian vừa qua. Những tiếng còi xe, những dòng người tấp nập, những bon chen lo toan của cuộc sống chỉ còn tồn tại ở một phương trời xa xăm nào đó. Nơi đây thật bình yên và sâu lắng! Hít thở bầu không khí quê hương, họ bỗng thấy lòng khoan khoái, có cảm giác như vừa được tiếp thêm niềm tin, nghị lực và tình yêu cuộc sống.

Quê hương đang vỗ về tâm hồn họ. Nhưng bao hoài bão khát khao vẫn còn đó, những ánh mắt một ngày kia lại hướng về phương trời xa xăm. Và họ lại quyết định lên đường. Quê hương không đủ sức níu giữ những bước chân. Quê hương chỉ là bến đỗ bình yên của những tâm hồn đang nổi sóng. Họ trở về quê như Ăng-tê(1) trở về với đất mẹ, để có thêm sức mạnh, để có thêm niềm tin và nghị lực, để có thể bước tiếp ở bên lề thành phố!

Ghi chú:

(1) Gã khổng lồ trong Thần thoại Hy Lạp bị Hec-quyn đánh bại. Ăng-tê là con của đất nên chừng nào còn chạm vào mặt đất, hắn không thể bị đánh bại.

Băng Lê

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN