Tản văn “Hương bưởi thơm” – Dọc ngang, chân bước, một hai…

Tản văn “Hương bưởi thơm” – Dọc ngang, chân bước, một hai…

Tình đầu như hương bưởi, chỉ thoáng chốc rồi qua mau mà đằm sâu trong kí ức. Huế chiều về, thương những cánh diều chao đảo trong gió trên bầu trời của Phu Vân Lâu. Bưởi sẽ thử đợi chờ những điều gì đó còn thuộc về mình…

Tản văn "Hương bưởi thơm" - Dọc ngang, chân bước, một hai...

Dọc ngang, chân bước, một hai…

Mấy ô cỏ xanh đã cháy nắng dưới sân, dưới đôi giày xăng đan của nàng Bưởi. Chẳng nợ trời nợ đất, chẳng duyên thầm duyên hứa chi với Huế. Vậy mà, sau mấy năm đại học, hắn ta lại long đong chạy nhảy thêm vài ba năm nữa với mưa nắng thất thường ở xứ sở này. Chiếc kính cận ngó nghiêng, mấy mùa qua rồi, hương bưởi nơi quê xa vẫn ngày ngày đợi chờ ngày trở lại.

Đất Huế những ngày tháng tư. Bỗng nhớ da diết cánh đồng chiêm hết mùa vụ cháy khô với nắng. Nhớ cái thuở chạy nhảy hét la với đám bạn trong xóm, và lớn lên như thế. Dấu xưa, chân trần. Cô Bưởi không còn là nhóc bưởi nữa…

Dọc ngang, tô vẽ, sắc màu…

Mấy bức tranh ngớ ngẩn, đểnh đoảng của một kẻ thích phiêu diêu mây gió, hoạ thành thơ ngang ngược, cười với nhân gian, buồn thăm thẳm cả tuổi thơ xưa cũ. Kí ức nào chưa qua, lại đầy vơi thêm nữa cái kiểu của cuộc đời thích nhõng nhẽo nước mắt ngắn, nước mắt dài. Bưởi đang ở Huế, nhớ một mùa bưởi của tháng năm chớm nở mối tình học trò nơi đầu hồi ngõ nhỏ mỗi lúc tan trường. Bưởi ném tất cả những thứ đấy lên cao, thả xuống, rơi tòm như một trái bưởi thật sự xuống sông sâu. Tình đầu chấm dứt. Hiu hắt. Lời nguyền dở dang của tất cả những chớm nở mà xúc cảm nào đó từ trái tim mang lại, chẳng đáng yêu một tí nào. Chỉ có nỗi đau và nỗi nhớ hiện rõ mồn một trên từng bước đường nhọc nhằn phía trước.

Nghe đám nhóc sinh viên nơi xóm trọ, cứ ọ ẹ với cây đàn ghita gõ nhịp: “Hương bưởi thơm cho lòng bối rối…”, cô nàng cười hếch mũi, ngoảnh mặt làm ngơ, khoá cửa, phóng xe ào ra phố. Đông đúc dòng người, đông đúc những bước chân, những đôi tay đan chéo vào nhau đi dọc vỉa hè. Bưởi chẳng thấy nhớ Hà Nội nữa, thấy bóng mẹ lầm lũi tự kí ức chảy tràn. Thương thương đôi vai hao gầy của biết bao nhiêu người như thế, chưa một lần được biết đến phấn son, điệu đà, nhảy múa. Chân bấu chặt vào đất, chín móng bùn thay cho màu nước sơn của mấy bà sòn sòn nơi phố phường xa hoa tráng lệ. Bưởi nhớ từng ấy thôi…

Này, cô bưởi, ai gọi thế?

Ai đặt cho cô cái tên ngất ngưởng “đằm thắm” này? Tớ chỉ muốn bật cười. Một đứa lì lợm ngang ngạnh đến độ đám con trai còn khiếp vía, sao lấy cái nickname nghe dịu dàng như gõ vào hồn thiên hạ, gõ vào lòng những đứa “nhẹ dạ yếu tim”?…

Bưởi

Bưởi gật gù:

Thôi, về thôi, đất xưa, hương bưởi làm nền cho tình thuở học trò thêm trang trọng, thiêng liêng. Nay, mấy đứa trong xóm giềng nhà bưởi, đua chen nhau lên thị thành, cái áo chân chất quê mùa, em nó đổi sang chiếc hai dây, váy ngắn đến đáy mất rồi còn đâu. Giữ lại chút hương bưởi cho mùa sau đặng ngắm nghía, thương thầm như lời bài hát nào đó…

Dọc – ngang, một mảnh trời riêng…

Mới có hai mươi lăm con xuân, nước dưới sông kia đã đượm một màu sương khói, mờ ảo nơi đuôi mắt. Bất chợt nhận ra được nhiều thứ hơn nữa giữa cuộc đời thường nhật. Mắt kính già khọm. Cười chỉ nhếch mép. Chân đi, đôi xăng đan cũng xiên xẹo theo thời gian. Loài người bước như chạy đua với nắng gió.

Bưởi quất nguyên câu đầy triết lí trên blog của mình: “Cái gì mua được bằng tiền cũng rẻ…”. Mấy cái entry từ các blog khác hàng ngày, hàng ngày gõ đều xuống như một niềm ủi an cho sự đơn độc của một kiếp người lầm lũi kiếm tìm chân lí. Bưởi, hay một ai đó đang đi dọc con phố kia cũng vậy. Có lúc rẽ vào quán cà phê, bất chợt thấy: những vòng khói thuốc bay bay đầy trầm tư suy nghĩ. Lại thương.

Thằng bạn, người Huế, ngạo nghễ một thời ở chốn học đường, nay ra trường cũng long đong chạy nhảy khắp nơi vì miếng cơm manh áo. Dạo nọ về, ngồi uống cà phê với Bưởi và mình, cái mặt hốc hác, đôi tay đã trơ xương lại càng gầy nhom nhem. Cũng chỉ vì một mảnh trời riêng. Đâu đó, không còn là thứ tình yêu ảo mộng của lứa đôi nữa. Tất cả chúng ta đều phải đi, tất cả những đôi chân đều phải bước. Hương bưởi xưa đành cất lại làm thức quà quý báu trong tim của những mùa quê xa ngái đong đưa sau vườn nhà cha mẹ…

Dọc – ngang, và những dọc ngang. Người ta không thể chỉ mãi mãi nhìn lên trên rồi đứng đó ngó xuống đất. Chân bước trên bề mặt này, chỉ còn biết đi dọc và đi ngang. Bưởi quẩn quanh với ngày tháng ở đất Huế cũng gần được sáu năm (sao bằng mình, vừa tròn mười năm chẵn). Huế vẫn mưa nhiều vào độ tháng chín, mười, và nắng to như đổ lửa ở tháng tư, tháng năm. Trưa chát chúa. Cáu ghắt. Bưởi lại nhớ Hà Nội những ngày thu đổ lá vàng tươi. Nhớ con phố thân quen từng bước vội vàng như chạy trốn. Nhớ nỗi ấm ức đã dần dần ngủ quên trong kí ức. Nhớ để quên nhanh hơn, hay quên để nhớ mãi mãi đến muôn đời muôn kiếp một chữ “tình đầu” thơm như hương bưởi ngày xưa…

Blog của Hương Bưởi ngày 16 tháng…

Những dòng chữ đang nhảy múa trước mắt cô nàng. Hệt như hắn vừa gõ xong mấy cái comment trên entry hàng ngày cho các bạn, cho những người cô chưa bao giờ gặp mặt đã rất yêu mến gọi bằng cái tên có gắn đuôi: Bưởi (Hương bưởi thơm cho lòng bối rối – biết bao người đã nhớ, đã thương những kí ức của muôn thuở xa xôi mất rồi)…

Những dòng chữ “lạ hoắc”, Bưởi đã cố tình quẳng nó đi mất tiêu trong nỗi nhớ thầm lặng. Cái email đó chập chờn như một cái gai đâm chỉa mãi mỗi lần nghĩ đến.

“Xin em đấy, anh thực sự rất khổ sở. Không được nghe giọng nói của em anh tưởng như không sống nổi. Suốt mấy ngày qua anh bước đi như điên như dại. Bước về phòng anh lại thấy khuôn mặt của em hôm đó. Tái ngắt, đau đớn. Anh xin lỗi, tha thứ cho anh. Anh chỉ coi cô ấy là em gái…Tin anh một lần này nữa thôi. Hãy trả lời mail của anh”

(Trích từ blog của cô Bưởi).

Blog của Hương Bưởi ngày 17 tháng…

Im lặng. Không có câu trả lời…

Cô Bưởi có khóc không nhỉ? Nước mắt đôi khi chỉ là một trò chơi nhảm nhí, nhưng đau đớn, và làm cho con người có cảm giác mình bất lực trước hoàn cảnh.

Có người bạn chọt chẹt một comment để thử nghe động tĩnh, Bưởi đã lên tiếng:

Có ai quên được tình đầu?

Có ai quên được nỗi sầu trong tim?

Có ai mải miết đi tìm?

Dở dang nỗi nhớ, giấc mơ hôm nào?

Blog của Hương Bưởi những ngày tiếp theo…

Một comment khác:

Chẳng ai quên được tình đầu?

Chẳng ai quên được nỗi sầu dở dang

Đời người mải miết vội vàng

Tình đi, tình đến xiên quàng lẫn nhau…

Bưởi có khóc không nhỉ?

Tình đầu như hương bưởi, chỉ thoáng chốc rồi qua mau mà đằm sâu trong kí ức. Huế chiều về, thương những cánh diều chao đảo trong gió trên bầu trời của Phu Vân Lâu. Bưởi sẽ thử đợi chờ những điều gì đó còn thuộc về mình…

Thằng nhóc sinh viên trong xóm trọ, ngồi gõ một khúc ghita tang tình buồn đến lặng người bật khóc: “Nào ai đã một lần dám nói, hương bưởi thơm cho lòng bối rối. Cô bé như chùm hoa lặng lẽ, nhờ hương đưa nói hộ tình yêu. Hai người chia tay sao chẳng nói điều chi, mà hương thầm vương vấn mãi người đi…”

Vân Giang

 Xem thêm: Truyện “cổ tích” về anh thợ cưa – Hà Linh

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN