Đừng than thân trách phận, bởi Trời cao luôn công bằng

Đừng than thân trách phận, bởi Trời cao luôn công bằng

“Xiển Thọt” mồ côi cha mẹ từ bé, lớn lên lại bị đám bạn dọa ma mà ngã, nhiễm trùng phải cưa cụt một chân. Nhưng anh không than thân trách phận, cũng không oán trách ai. Anh chăm chỉ, cần cù, trong làng ai cũng quý. Lại lấy được người vợ hiền thục, đảm đang, yêu thương hết mực…

Trong cuộc đời, bạn có bao giờ than thân trách phận? Không hài lòng về cuộc sống của mình không được bằng người này, người kia… Rồi đâm ra tự ti, ganh tị, sống rất khổ tâm. Mà không biết rằng số phận của mình là do chính mình tạo ra.

Hãy ngừng than thân trách phận, ngừng oán người oán trời, bởi Trời cao có mắt và cuộc đời luôn công bằng. Hãy cố gắng mỗi ngày, rồi bạn sẽ được đền đáp xứng đáng…

Thằng Xiển Thọt

Ảnh minh họa: Thanhnien.vn

Tôi không nghĩ là thằng Xiển Thọt lại nhanh già đến thế. Nó sinh cùng thời với tôi, hai đứa ở cạnh nhà nên hồi nhỏ rất thân nhau. Tôi và nó đã cùng nhai chung bầu vú bà Huệ trong những ngày thơ trẻ. Vì ngày ấy, mẹ sinh tôi xong thì ốm nặng phải đi điều trị ở bệnh viện tỉnh, nó thì được chú Phúc thương tình đưa về nuôi nấng. Đến bây giờ, nó vẫn chưa một lần được gặp bố mẹ nó…

Những đứa trẻ sinh bờ, sinh bụi thường khi lớn lên rất gan lì, nhưng thằng Xiển thì khác, nó sợ ma nhất trên đời. Cũng vì sợ ma mà cái chân nó bị thọt. Người làng tôi gán cái tật của nó thành biệt danh riêng, gọi là “Xiển Thọt” để phân biệt với cụ Xiển đã già.

Ở làng, chỉ những người cùng thời với Xiển Thọt như tôi thì mới biết rõ nguyên do nó bị thọt. Kỷ niệm khiến nó bị thọt, cứ mỗi lần nhắc tới khiến tôi vừa thương nó, vừa ân hận trong lòng. Chẳng là, Tết Trung thu năm ấy, tôi, thằng Xiển, và mấy đứa nữa cùng đi chơi múa rồng, rước đèn ông sao. Hội trăng rằm kết thúc, chúng tôi kéo nhau về. Thằng Xiển ngủ gục ở góc sân kho, chúng tôi biết nó sợ ma nên để nó ngủ và bàn cách nhát nó. Lúc thằng Xiển thức giấc thấy hội đã tan, nhìn quanh không còn ai, nó mếu máo đi về nhà. Đường về nhà nó phải đi qua một lùm tre rất rậm. Chú Phúc vẫn lừa nó là ở lùm tre có ma, để nó khỏi đi chơi đêm, ở nhà nấu cám heo. Chúng tôi nấp sau lùm tre để nhát nó. Thằng Xiển vừa đi qua lùm tre thì thằng Thành Béo ném gói than thầu đâu vụt ra, tia sáng xanh đỏ bắn tung toé, nó nghĩ đó là ma nên ba chân bốn cẳng chạy một mạch. Nhưng khi chạy nó hoảng quá, trời lại tối nên không nhìn thấy đường, nó vấp phải đá, té chổng quèo giữa đường.

Chúng tôi thấy nó té, chạy tới lêu lêu, vì đã nhát được nó. Nhưng không ngờ lúc nó té, bị đá găm vào bàn chân, về nhà nó sợ chú Phúc cho ăn đòn nên không dám mách. Đến khi chú Phúc phát hiện ra thì vết thương đã mưng mủ và bị nhiệm trùng. Đưa lên bệnh viện thì người ta bảo nhiệm trùng uốn ván, phải tháo khớp chân. Từ đó thằng Xiển bị thọt, còn chúng tôi thì ân hận đến giờ. Qua đận ấy, chúng tôi cũng không dám đùa nghịch như thế nữa.

Thằng Xiển Thọt chăm chỉ, cần cù, nên trong làng ai cũng quý. Dường như ông trời có mắt, không cho nó gặp cha mẹ, nhưng đổi lại nó lại có một người vợ rất hiền từ, đảm đang, yêu thương nó hết mực. Mỗi dịp Tết về quê, mấy thằng bạn ngày xưa nhát nó, trong đó có tôi, thường qua nhà nó chơi. Thấy gia đình nó khó khăn, chúng tôi ngỏ lời giúp đỡ, vì nó bị tai nạn là lỗi của chúng tôi. Nhưng nó không nhận, mà còn lôi trong góc tủ ra một chai rượu trắng vui vẻ tiếp đón, rồi cười khà khà: “Tụi bay còn nhớ tới tao là vui rồi. Cái chuyện tao bị thọt, là do tao sợ ma.”

Cách đây mấy hôm, đi công tác ngang quê, tôi ghé về nhà thăm mẹ, tiện thể ghé vào nhà nó chơi. Thấy nó đang ngồi vót tre làm đèn ông sao cho mấy đứa nhỏ chơi Tết Trung thu. Nó nhìn thấy tôi vội vàng đứng dậy tay bắt mặt mừng, rồi nói: “ Nhanh quá ông nhỉ? Mình già cả rồi! Thằng con mình đã đi chơi hội trăng rằm được rồi đấy.” Tôi nắm chặt tay nó, rồi đùa: “Thằng con ông có sợ ma không?” Nó cười ha hả.

Tác giả Đặng Thiên Sơn

Xem thêm:

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN