Tản văn: Thương bông sứ rụng anh chờ người xa…

Tản văn: Thương bông sứ rụng anh chờ người xa…

Mùa hạ nào thơm em vừa lớn

Lòng anh sứ nở trắng mười bông…

SN người anh yêu nhất… 

Hẹn với tháng Bảy là những cơn mưa ngâu và khung trời mây trắng. Những ngày tháng Bảy, Huế buốt dạ buốt lòng màu nắng đã vàng lên cổ xưa lời thề cũ. Có những ngày tháng Bảy, không một lời giao ước, tôi mải mê đi lang thang nhặt từng cánh trắng bông sứ trên những lối đi của những ngày ký ức đầy gió heo may.

Hoa sứ

Ảnh: Zicxa Việt Nam.

Cũng không biết có niềm đau nào dẫn dắt tôi về với hoa sứ của một trời kỷ niệm cũ. Bông sứ trắng lối thu thảo Nội thành, bông sứ trắng nghẹn ngào vườn chùa Thiên Mụ. Có những ngày mưa về bất chợt, lòng hắt hiu nhớ rưng rưng từng bước chân níu lại, ngắm màu sứ thấy trong nỗi đau có bình yên đã vỡ, đang vỡ và sẽ vỡ thành trăm nghìn mảnh buồn thương. Trên những lối thu thảo cũ xưa, bông sứ lặng im hoài niệm về những bước chân ai đã qua chợt ngời lên màu trắng sáng như nhắc lời thề cũ giữa màu tím rêu phong nhuốm vào quên lãng. Trong những vườn chùa, bông sứ lại thanh thỏa trắng một niềm vô ưu. Từ trong tâm tưởng, ngắm màu sứ trắng giữa tiếng kinh cầu và tiếng chuông trầm ấm là ngắm một bài thơ vô ngôn siêu thoát niềm đau. Bông sứ là loài hoa của sự im lặng. Nhưng im lặng lại là minh triết của cơn hoài cảm khôn nguôi về nỗi niềm tan vỡ không cách gì cứu chuộc.

Dường như có nỗi đau, nỗi muộn phiền khiên tôi liên tưởng bông sứ trắng là tấm lụa trinh bạch hứng linh hồn đang tan vào cơn gió hư vô. Cố nhiên, khi lòng thấy được yên ủy là có cảm giác bình yên. Nhưng cảm giác bình yên của hoa sứ vườn chùa trong tôi là cảm giác nhung nhớ mùa xưa. Hương sứ nồng nàn như muốn xóa đi nỗi buồn đau thâm hận của lòng người. Nhưng sao đứng trước màu trắng bông sứ tôi cứ nghe thao thức hoài niềm đau còn tươi mới. Bông sứ trắng như mây khung trời hạ, trắng như áo em của một thuở tình đầu.

Tôi yêu màu trắng của mây và của bông sứ tự buổi mô cũng không còn rõ nữa. Có lẽ từ ngày biết yêu người yêu áo trắng trường y. Không biết màu áo xưa có còn trắng màu ngày ấy anh yêu?

Nhà em ở mãi Gio Linh xa mờ mây trắng. Thuở nao anh vẫn đợi trước hàng cau cao vút trước nhà em. Chếch về bên phải từ ngoài ngõ nhà em nhìn vào là nhà thờ tộc chạy song song hàng bông sứ. Hoa trắng muốt lòng. Ngày yêu cũ, mình vẫn đi trên vuông gạch trước nhà thờ tộc ấy. Ngôi nhà xưa tận đời nảo đời nao như một số phận trầm mặc trong mùa hương bông sứ lại thêm u huyền xưa cũ. Sân nhà em vẫn còn hằn dấu chân anh thơm hương bông sứ những ngày chờ đợi. Anh vẫn hay nhặt từng bông sứ để em dịu dàng cài hoa lên tóc. Em yêu màu trắng đến lạ thường. Màu trắng trong tâm thức em là màu trinh nguyên, vì màu trắng chẳng bao giờ phai (anh cười thầm khi trí huệ như em mà lại duy tâm duy cảm…). Em đã nói rằng nếu được hóa thân em sẽ chọn làm hoa sứ trắng, hoa rụng trên những lối anh đi. Như hoa sứ nở và rụng đầy lối xưa Thành Nội mà mình chung bước. Như hoa sứ trắng trên vườn chùa Thiên Mụ chiều ấy mình hôn nhau. Và em tin rằng, nếu những chiều ngày sau không còn em nữa, nhưng em tin vẫn có ai kia còn nhặt sứ rụng để thương nhớ một mùa yêu. Nếu được làm mây em sẽ làm mây trắng khung trời hạ. Vì mây trời hạ giăng giăng vạn hướng, chẳng bao giờ em lạc mất người yêu đâu. Và nếu như mùa hạ sau, em đã hóa thân thành mây trắng thì anh ơi đừng khóc, đừng buồn khi nhớ đến em…

Rồi những chiều anh lên chùa Thiên Mụ, nhặt bông sứ rơi trên ô gạch trước chánh điện, thấy hoa chơi vơi hương thanh khiết ngỡ như anh đang vuốt ve đôi má người yêu. Hôn bông sứ mà nghẹn một tiếng khóc. Khóc vì những điều em dự cảm đến nhanh nghiệt ngã… Và anh biết rằng, đời anh cũng như bông sứ ngày yêu, vẫn nguyên vẹn một làn hương trinh bạch.

Kể từ ngày đó, không có chiều nào tôi không tìm về những cội sứ ngày yêu. Ngược gió, ngược mưa, ngược cả ngày vừa yêu còn nông nổi. Ngược cả những vần thơ ngày cũ, anh chỉ còn lại buồn đau. Chiều ấy Thiên Mụ mưa nhiều em trao vội nụ hôn. Còn chiều nay và những chiều sau này nữa, cứ lay lắt lời ca nát lòng nát dạ anh thuở mình nhiều dỗi hờn: “Ngày mình yêu nhau, dưới chân Thiên Mụ em còn nhớ không?”… Có một đêm mưa bay, anh tìm em nơi vườn chùa Thiên Mụ, chỉ gặp bông sứ ánh lên sắc trắng hắt hiu như áo em đêm cũ một mùa yêu…

Thiên Mụ, 19.6 Nhâm Thìn

Tác giả: Hữu Nguyễn

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN