Tản văn: Trăng thu thành nội…

Tản văn: Trăng thu thành nội…

Có đi dưới trăng thu thành nội mới thấm được cuộc đời nhiều lẽ. Có đi dưới trăng thu thành nội mới thấm hết cái hồn của Huế, sâu thẳm, dịu dàng và ám ảnh như một cảm thức trinh bạch giữa trái tim…

Huế bây chừ như cô dâu ngày cưới, dịu dàng bước vào thu. Trời vừa trở gió, chỉ mưa lất phất đủ se se khi đêm về. Những đêm lang thang thành nội thấy ngây ngất lòng một vành trăng mùa lá bay…

trăng đẹp ở kinh thành Huế

Ảnh: thantrinhomhue.com

Đêm thành nội sâu hun hút như ánh mắt ai mong đợi. Xa vắng và trầm tịch. Hoàng cung đứng trong đêm sương làm một cuộc hẹn hò đã vào dĩ vãng chờ lại bước chân xưa. Và trăng thành nội vẫn nghiêng nghiêng soi bóng, như một chứng nhân lặng lẽ. Tôi vẫn ám ảnh vành trăng thành nội có màu xanh bàng bạc. Xanh như bông cúc vàng nở hư hao ngày lỡ hẹn trong ca dao cũ. Nao lòng chi lạ. Màu xanh của những lứa đôi hẹn thề. Vành trăng xanh diễm ảo gợi trong lòng bao hoài niệm không khuây đã thành khối u hoài. Ánh trăng mát rượi dát từng mảng ánh sáng dịu lên từng con đường nhỏ. Đượm màu trăng, những con đường khoác lên mình màu áo nhung lụa kiêu sa đến ngẩn ngơ lòng. Những hàng cây bắt màu sáng ánh trăng chợt lung linh màu biếc trong ngời. Nếu dấu chân ai còn đẫm lại trên đường cũng sẽ đọng đầy ánh trăng xanh.

Đường thành nội quanh quanh, đan nhau như hình bàn cờ. Những đêm trăng xanh mướt lòng ấy, cứ muốn bước mãi cùng ai trên con đường đan nhau để giữ trọn câu thề ngầm về ngày sau cùng nhau qua cuộc đời nhiều lối rẽ. Nhất là trong đêm gió dập mưa vùi, đôi lứa cùng về trên đường vời vợi sâu. Cứ khát màu trăng thu tha thiết. Tôi vẫn gọi yêu đó là mùa thành nội đêm xanh. Không xanh sao được khi màu trăng thôi thúc ngỏ cùng em trong đêm thầm kín. Những tiếng yêu đầu dại khờ mà xanh trinh nguyện giấc mộng. Có những đêm dài và sâu diệu vợi, tôi vẫn hay đi tìm màu trăng thành nội như tìm bóng ai xa lắm. Có phải tôi là kẻ mộng du đi tìm cơn mơ? Đường phượng bay xưa đó, tôi đã vu vơ đi theo một màu áo không quen biết. Đi theo chỉ cốt mơ mộng chơi. Ánh trăng diệu vợi soi theo màu áo như kéo con đường dài ra… dài ra mãi… Bóng hình ấy như một giấc mơ đẹp mà tôi không bao giờ theo kịp…

Có những đêm sương, trăng thành nội e ấp trong màu xanh pha sắc trắng nhạt nhòa. Vẫn ánh trắng ấy mà xa xăm hơn. Vẫn con đường ấy mà dáng ai diệu vợi hơn. Và vẫn là tôi mà tôi nghe tôi thẳm sâu hơn.

Có đi dưới trăng thu thành nội mới thấm được cuộc đời nhiều lẽ. Có đi dưới trăng thu thành nội mới thấm hết cái hồn của Huế, sâu thẳm, dịu dàng và ám ảnh như một cảm thức trinh bạch giữa trái tim. Với màu trăng huyễn hoặc ấy, thăm thẳm trong tôi là sự thanh thản và yên bình. Thao thiết nhất, còn chi ngoài trăng thu thành nội?

Ám ảnh về trăng thành nội và những con đường đan nhau khiến cho ai kia đã một lần lỡ hẹn có lẽ là ca sĩ – nhạc sĩ Duy Khánh. những nhạc phẩm bất hủ của ông đều có Huế với màu trăng soi chiếu cả tâm thức và hun hút sâu những con đường nội thành. Trăng thu thành nội trong nhạc phẩm Duy Khánh không hiểu sao lại không có được cảm giác thanh thản và bình yên như trong tâm thức của tôi mà dấy lên bao nỗi u hoài, xa vắng, lỡ dở của tình yêu, của cuộc đời, của kiếp người. Nghe bâng khuâng xao xuyến tự kiếp nao! Này là ánh trăng của “Trăm năm bến cũ” của tan vỡ mộng xanh: “Nhớ đêm trăng nào chúng mình chia tay… Thấp thoáng kinh đô bóng hoa đèn gầy…” Này là con đường của bao thương hải tang điền: “…quanh quanh đường vô thành nội… Gió dập mưa vùi… Người về ăn nói ngược xuôi… Hỏi chừ ai dám tin ai…”

Mùa trăng thành nội này không kịp về để đi nhặt từng ánh trăng, không kịp về tìm màu đêm xanh nhung lụa. Nhớ nhói lòng những con đường diệu vợi mênh mang màu trăng lứa đôi.

Tác giả: HỮU NGUYỄN, tiêu đề do Việt Trí đặt lại.

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN