Tản văn “Về ngang lối cũ”: Mối tình đầu cay đắng

Tản văn “Về ngang lối cũ”: Mối tình đầu cay đắng

Đôi chân một thời cắm sâu dưới bùn non cấy lúa, vớt bèo, mò cua, bắt tép… đã đi rạc khắp phố phường Nam – Bắc. Để chiều nay, đôi chân ấy về ngang con đê cũ khi mùa thu sắp tàn, sải qua những vạt cỏ may bung bám gấu quần…

con đê - lối cũ

Ảnh: Mapio.net.

 

Vài ba nhành củi khô bị nước dạt vào bờ, răng rắc dưới đế giày. Tiếng ọ của chú nghé tơ phá tan cái âm u trời chiều. Những thửa ruộng mới gặt xong, gốc rạ lởm chởm. Nó dừng lại ngồi bệt trên bến đò, nơi người ấy đã sang ngang theo chồng, bỏ lại nó với mối tình đầu và cây sáo trúc.

Ngày xưa, những đêm trăng mùa thu, nó và người ấy thường ra bờ đê hóng mát. Người ấy tựa nhẹ lên vai nó để được nghe tiếng sáo du dương, lúc trầm lúc bổng. Tiếng sáo khiến người ấy mê say, và bao đứa con gái làng này đung đưa mắt liếc. Nó vào đại học chưa tròn một năm, lá thư cuối nó viết cho người ấy chưa ghi lời tái bút thì bạn nó ở quê biên thư lên bảo với nó, người ấy đã đi lấy chồng: “Thằng ấy giàu lắm. Cha nó làm bí thư huyện uỷ. Hôm đám cưới còn có cả xe hơi.”

Nó vung tay đập mạnh cây sáo trúc xuống chiếc bàn học, mười một thằng bạn chung phòng giật mình tỉnh giấc. Đêm ấy cả phòng thức trắng, rang nhúm tép khô, với tay qua bờ rào ký túc xá mua được lít rượu trắng, ngồi tu sáng đêm. Nó vừa uống vừa nhăn mặt: “Thế là giấc mơ tình đầu đã vỡ. Tao tính khi cưới sẽ rủ người ấy đi Đà Lạt hưởng tuần trăng mật, thơ thẩn dưới những hàng thông…” Mấy thằng bạn nó đứa trở thành cụ non, đứa thì nhập vai chị Thanh Tâm, Anh Bồ Câu, nói như chiếc đài đã được thâu băng sẵn. Uống say nó đắp chăn ngủ vùi hai ngày. Thức dậy đói quá vay thằng bạn cùng phòng ba gói mì tôm. Ăn xong bỗng cái buồn tan biến. Sau này nó gọi mì tôm là vị thuốc chữa thất tình.

Nó bỏ người ấy ra khỏi đầu lao vào viết lách, cộng tác với mấy tờ báo tuổi hoa, tuổi ngọc kiếm tiền nhuận bút. Thơ nó viết nước mắt nhiều hơn nụ cười, say sưa nhiều hơn tỉnh táo. Tản văn thì lá vàng rơi lả tả, mưa xiên mưa xéo mất mấy trăm từ. Mấy cô nàng cùng lớp ngưỡng mộ nên kiếm cớ làm quen. Cô thì thả mail, thả nick rơi khắp hộc bàn, cô thì vờ rơi chiếc bút, tập vở… Nó tỉnh như sáo, bước qua những lời “mỹ nhân” đường mật, cắm đầu vào học.

Và cuối cùng ông trời không phụ lòng người. Nó ra trường với tấm bằng lận lưng ung dung bước từ cơ quan này qua cơ quan khác chỉ mất ba nghìn đồng mua hồ sơ và mấy con tem dán lên phong bì. Trong khi mấy đứa “mỹ nhân” ngày xưa dụ nó, báo tin: “Giáo viên vùng cao, giá năm mươi triệu. Ông già tao bán rẫy ngoài quê rồi. Tao định không đi dạy nhưng giờ ở nhà biết làm gì. Không có việc làm, lại ế chồng nữa thì nhục lắm”. Nó đọc xong đút máy vào túi, cười lích rích, rồi phóng xe ra góc quán cũ ngồi nhâm nhi cà phê.

Thế mà chiều nay về ngang lối cũ, lòng nó nao nao buồn, thương nhớ người xưa. Biết thế nó nhận lời yêu một cô sinh viên nào đó có khi giờ đã thành vợ thành chồng, đời tình của nó sẽ bớt long đong. Và hơn thế, chiều nay nó không phải về ngang con đê này một mình, để ký ức trói chân nó lại. Nó vừa lẩm nhẩm mấy câu của Hồ Dzếnh: “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Đời mất vui khi đã vẹn câu thề.” Thằng nhóc chăn trâu đứng sau nhại lại: “Khi tốt nghiệp ra trường”. Nó giật thột, cọng cỏ may nhai vu vơ trong miệng khiến lưỡi nó xót rát. Nó đứng lên vốc vội ngụm nước sông chống hóc, xách chiếc va ly bước vội về nhà.

Tác giả: Đặng Thiên Sơn

Xem thêm: Truyện ngắn “Thư lạc”: mối tình lạc lối qua những bức thư tay

thư lạc

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN