Thơ hay về trăng: Tràn đầy cảm xúc, thấm đẫm suy tư

Thơ hay về trăng: Tràn đầy cảm xúc, thấm đẫm suy tư

Từ xưa đến nay, ánh trăng luôn là chủ đề bất tận của các thi nhân, từ Lý Bạch, Đỗ Phủ đến các nhà thơ hiện đại đều có những áng thơ văn tràn đầy xúc cảm, thấm đẫm suy tư.

Ánh trăng nên và luôn là biểu tượng của điều thanh cao và tốt lành. Trong bài viết này, chúng tôi sàng lọc, tập hợp những bài thơ hay về trăng trong trẻo, sâu lắng, giàu cảm xúc truyền thống, tránh xa lối viết vồ vập, lối cảm thụ của kiểu văn chương hậu hiện đại.

Mời độc giả đón đọc!

Thơ hay về trăng

Ảnh: Hoavouu.com

Nhớ trăng

Trăng sáng quá! Nhưng mà xa xôi quá
Ta đợi trăng từ ấy đã lâu rồi
Bao lá rụng!… Vô tư trăng chẳng biết
Tóc trên đầu theo sóng cứ dần trôi!…

Ta chờ đợi!… Nhớ mong!… Ta chờ đợi!…
Trăng qua mây không thấy dẫu một lần
Trăng cao thế!… Làm sao ta tới được
Con đò nào xa tít tận sông Ngân!…

Nhắm mắt lại, ta tìm trăng trong mộng
Trăng lim dim yên tĩnh ngủ ngon rồi
Ta nín thở!… Chỉ lo trăng thức dậy
Bay về trời – Tỏa sáng ở xa xôi!…

Trăng chẳng sáng cho ta, trăng chẳng sáng
Để ta buồn khô héo giống như đêm
Đường hạnh phúc gập ghềnh trăm nẻo bước
Nhớ đến trăng phút chốc thấy êm đềm!…

Nam Khương

Hoài niệm ánh trăng

Trăng vàng ươm như bánh,
Mẹ vừa rán chiều nay,
Dễ chừng đã cả tháng
Ba phần cơm độn khoai…

Nhìn mâm cơm cà pháo,
Như cục muối sượng sần,
Ăn hết chỉ nửa quả,
Thấy mắt mẹ hoe dần …

Bữa cơm thời chiến tranh,
Chỉ nâu nâu vài hạt
Một chút xương cá trích,
Cũng nhấm nhai ngọt bùi …

Ba mươi năm chiến tranh,
Mẹ con cùng lúi húi,
Chỉ một góc nhà tranh,
Tuổi thơ trôi tồi tội…

Chỉ một mình con Mực,
Với tiếng sủa rất lành,
Tối nó đi lùng sục,
Ăn cả chuột còn tanh…
Nó đói tìm cả rắn,
Chết, mắt còn láo lanh…

Mẹ xin được tí mỡ,
Gói lá chuối bột mì,
Nhín nhường hai cái trứng,
Gà nhảy ổ, rồi đi…

Cầm miếng bánh mẹ đưa,
Cắn vàng hẳn một nửa,
Cả miệng đầy nước ứa,
Đành để lại mà thèm…

Đêm ấy Trăng vào cửa,
Đợi mẹ về ăn cơm
Cầm bánh dâng lên mẹ:
“Mẹ ơi.. Cùng với con!”…

Trăng đêm ấy sao tròn?
Miệng đêm ấy sao ngọt?
Mẹ đêm ấy sao đẹp !
Giấc đêm ấy thật ngon…

La Vinh

Tâm sự cùng trăng

Đêm tỉnh giấc mơ ngọn gió
Thoảng hương ngàn dặm ba canh
Trăng giãi ngoài rèm, bóng trúc
Tâm sự bát ngát trời xanh

Đêm thanh rơi hoa, rụng lá
Khẽ khàng thao thức canh khuya
Nao lòng tản mác hương hoa
Vợi dần tài nguyên quý giá

Chợt buồn tưởng điều xa lạ
Xảy ra trong nghề thanh cao
Làm vơi kiêu hãnh tự hào
Bởi còn vàng thau lẫn lộn

Lòng lo một ngày sông cạn
Không đủ phù sa cho đời
Hy vọng khơi dòng nước mát
Mênh mang thăm thẳm trùng khơi

Vườn thành thảo nguyên bát ngát
Trăng khuya man mác thần tiên
Mật ngọt thấm dần đắng chát
Mỉm cười vào giấc ngủ yên.

Minh Trí

Vầng trăng cũ

Ba giờ rồi,
Ta len lén nhìn qua song.
Trăng dầu dãi,
suốt cõi người vẫn đợi.
Trằn trọc mãi,
ta đến cùng ngời ngợi
Ôi trăng mơ,
trăng huyền diệu thuở nào.
Vẫn sóng lụa vàng mềm mây trắng,
Vẫn xôn xao sột soạt áo da trời,
Xanh mấy tầng,
Xanh thấu cõi xanh ơi…

Ta len lén nhìn gương trăng vầng cũ,
Mặt em Trăng Rằm,
hơn hớn tuổi xuân nay.
Tươi mãi thế,
càng nhìn càng bỡ ngỡ.
Hạnh phúc nào ta chếnh choáng giấc say…

Bầy sao reo, lốm đốm nở sen đầy,
Sông Ngân chảy, tuổi thơ còn trong ấy.
Nhạc réo rắt mây bay như nước chảy
Trăng chao nghiêng.
Nốt Vũ trụ tròn xoay…

Lén nhìn trăng,
Môi thắm, mày ngài.
Mặt giai nhân
trôi trên sông Trăng
đã mười hai bến nước,
Kiếp phù sinh quên lời nguyện ước,
Về trên kia nhiều hạc nội mây ngàn.

Ta nhẹ bước,
Sợ bóng mình vỡ ánh trăng tan,
Hồn nhẹ hẫng bay lên tựa nốt đàn..

Lên đến thuyền trăng,
bao người đang đợi.
Buồm đã căng,
Và kìa gió nổi.
Nhổ neo thôi, vũ trụ mới đang chờ.
Hết năm, hết tháng, hết cả ngày giờ …

Rời Tam Giới này
Chẳng muốn gặp mơ xưa…

Anh Vũ

Làm bạn với trăng

Ta thả đi từng bước trong sân
Trăng chạy theo quấn quýt đôi chân
Trăng mềm mại lung linh huyền ảo
Như sợi tơ trời bọc lấy thân.

Ta đến nơi này hơn một năm
Bè bạn ta giờ chỉ có trăng
Là chung thủy đi theo cùng khắp
Ôi còn gì hơn và quý bằng!

Cảm ơn trăng xin được tụng ca
Những lời đẹp nhất hơn ngọc ngà
Mai đây sẽ cùng trăng bay nhảy
Cho bõ bao ngày khổ hồn ta.

Như Anh

Có một dòng sông trăng lững lờ trôi mãi…

Có một dòng sông
Trôi lững lờ về ngõ nhỏ
Chiếc mái chèo bỏ ngỏ
Hờ hững đón giấc nghẹn mờ giăng

Có tiếng thì thầm
Hoang ảnh ngắm bến xưa
Tà dương như thấm lạnh
Thời gian dường trôi ngược mặn dâng

Có một vầng trăng
Dịu dàng nói lời tình tự
Trải ánh nồng nàn lữ thứ
Đợi chờ mùa tới nói lời yêu

Có chút hương chiều
Mơ màng thả hồn vương vãi
Thu vén bao nhiêu vụng dại
Trao về một miền xa lắc xa lơ…

Nguyên Trân

Khuôn trăng

Trăng vằng vặc tấm gương trời
Ta soi ta lại thấy người ta soi
Người soi ta thấy mặt người
Mặt đời soi chiếc gương đời với trăng…

Thoát thai từ biển trầm luân
Khuôn trăng dịu nét thiên thần từ bi
Đốt bao nhiêu kiếp sân si
Mặt trời nuôi nắng muôn vì sao xa…

Tắt luân hồi giữa bao la
Trăng non đủ tuổi thì ra trăng rằm
Người lên chín cõi cao xanh
Thân tâm người hóa thân tâm mặt trời…

Nguyễn Quốc Văn

Đợi trăng 

Nhìn sông thì nước đầy vơi
Nhìn trời mây lửng lơ trôi gió buồn
Đợi trăng hoa cỏ dỗi hờn
Tóc sương vời vợi… chập chờn cơn mưa…

Đợi trăng vắng cả sao thưa
Sông nghiêng con sóng giỡn đùa lòng sâu
Bỗng trăng chợt hiện bên cầu
Hai con bươm bướm vờn nhau dưới trời.

Sao Khang

Thương trăng

Trăng vạn năm quanh quẩn chỉ khuyết tròn
Mà xướng hoạ chưa một lần ngưng nghỉ
Trong tâm hồn của những người thi sỹ
Ai cũng từng hoạ mấy nét về trăng.

Những lúc vui nâng chén chúc chị Hằng
Vẽ trăng đẹp non tơ như thiếu nữ
Những lúc buồn, kìm lòng, khi giận giữ
Té lên trăng nét mực vướng u sầu.

Suy cho kỹ: Trăng có tội gì đâu
Mà phải chịu những khen chê truyền kiếp
Ta thương trăng bởi duyên hay vận nghiệp
Mà vô tình trăng đã hoá tim ta.

Vũ Trung

Mảnh trăng xưa

Mây trắng ngàn năm lại trở về
Hạc vàng vẫn múa chốn sơn khê
Ta ơi lưu luyến chi phồn tạp
Mảnh trăng xưa không neo nổi câu thề.

Mỗi buổi sáng nghe lời chim hót
Nhạc trong veo nhuộm xanh mãi da trời
Mây trắng hơn
từng tụm nắng không trôi.

Vướng Danh Lợi lao xao
Cổng Trời đang đợi
Vũ trụ tưởng yên bình
Mây trắng chợt chao nghiêng.

Tiếng chim vút lên cao
Chợt yên ắng trăm miền
Những bạch mã kéo xe vàng đang chuyển
Thù thắng nơi nơi quần tụ Thần Tiên

Ơi, hạc trắng hạc đen
Cả hạc vàng cùng ngàn chim anh vũ
Cả cỏ thơm phưng phức những dấu hài
Hình như ta của ngày xưa vụng dại

Cả Mẹ nữa suối tóc thời con gái
Có ba ta hớn hở rũ phong trần
Có em ta
Con gái ta
Và bao gương mặt quen thân

Tất cả như ấu thơ
Thoáng phút giây trẻ lại
Thuyền đã căng buồm
Buồm căng gió

Mây ngũ sắc trên kia
Bao thế giới tứ đang chờ

Mây trắng ơi
Xanh thẳm ơi
Hãy theo ta về nhé
Bầy chim kia
Lánh lót những trời vui…

La Vinh

Hàn Mặc Tử

Tôi nhớ ngày xưa tôi mười sáu
Người bán cho tôi một mảnh trăng?
Trên cành liễu rủ trăng thiếu nữ
Sóng soãi nằm nghiêng ngủ ngon lành?

Từ đấy tôi đi mọi nẻo đường
Linh hồn tóc liễu gái quê vương?
Em có mua trăng tôi bán lại
Cả trăng Vỹ Dạ gió lắt lay?

Ánh trăng vàng lắm, vàng như nắng
Như thể nhụy sen ở thiên đường?
Dấu chân trắng quá trên cát trắng
Tôi bén duyên mơ với họ Hàn…

Giời sai Hàn xuống để làm người
Viết giọng thơ điên thức tỉnh mê?
Hai tám mùa xuân thuyền trăng thức
Thiên giới buồm giăng, nở nụ cười…

Nguyễn Quốc Văn

Hẹn Trăng 

Hẹn Trăng vàng óng bãi sông,
Hẹn con đò nhỏ chờ trong ngày về.
Hẹn mây rừng, sương núi mấy sơn khê…

Vồng cải vàng mấy độ,
Đò vẫn chờ,
Trăng sao lạnh?…

Vườn chanh nhà ai trắng nụ,
Gió chướng rạp lùm dừa,
Dáng đợi quá xa xôi…

Ta đã hẹn muôn mặt Trời cùng nở,
Triệu hệ tinh cầu ngun ngút thắm muôn nơi.
Ta đã hẹn Thương Khung xanh mãi nữa,
Một ngày mai ta về lại ngôi nhà.

Sen trên trời lơ lửng đẩy trăm hoa,
Ta đã hẹn dắt tay em tới miền yên tĩnh,
Nhắc làm chi cái Tình vụn, thấp hèn.
Nhạc Từ Bi theo cánh hạc bay lên….

La Vinh

Trăng non

Trăng non chênh chếch cuối chiều
Lửng lơ trước gió cánh diều không dây
Khi xanh biếc trước trời mây
Lúc ào ạt biển dâng đầy cơn mưa.

Vầng trăng xẻ nửa câu thơ
Nửa thăm thẳm nhớ, nửa mơ sắc trời
Phiêu du giữa đám mây trôi
Trăng rằm còn nhớ một thời trăng non?

Sao Khang

Trăng khuya 

Đêm lành lạnh sương mù bay nhẹ thoảng
Trời trong ao yên lặng ngập mây đầy.
Khắp vườn cải trăng vàng hoa lấp loáng
Muôn cánh rờn nhè nhẹ sóng hương bay.

Trong bếp, lửa chập chờn bên cối gạo,
Mặc tiếng chày thình thịch xuống thời gian.
Bạn hàng xóm họp nhau và chuyện hão
Khói sương lạnh mờ mịt tỏa bay lan.

Ngoài ruộng lúa, một vài con vạc trắng
Lướt ăn đêm thưa thớt tiếng kêu buồn.
Trong khi ấy mông mênh trăng sáng lặng
Lọc ánh vàng lạnh lẽo xuống đồng sương.

Anh Thơ

Vầng trăng sáng

Một bài thơ một dáng người
Một vầng trăng sáng giữa trời mênh mông
Một con thuyền giữa dòng sông
Một tà áo tím sao không neo bờ?

Một mùi hương tỏa hững hờ
Một bông hoa thắm đợi chờ riêng ai?
Một cơn gió lạnh mái ngoài
Giật mình chợt thấy dặm dài cô đơn.

Cao Lành

Khua trăng

Mây tản mát ven trời trôi đón gió
Sao mơ hồ thưa bóng lẩn trong sương.
Sông lặng chảy một nguồn trăng sáng tỏ.
Bóng chị Hằng lơ lửng đứng soi gương.

Trên bến vắng chòm si ôm bậc đá,
Bờ đê cao không một bóng in người,
Gió se sẽ bước vào thăm khóm lá
Trước quán hàng vắng lặng bóng trăng soi.

Ngoài sông nước đó đây về chở gió
Thuyền lênh đênh trong lớp khói sương mù
Ngồi mơ mộng đầu thuyền cô lái nhỏ
Khua trăng vàng trong nhịp hát đò đưa.

Anh Thơ

Ảnh minh họa: Dongtuyen.com

Trăng liềm

Trăng liềm nhợt nhạt
Cánh đồng ướt sương
Lúa vàng khua vang
Muôn ngàn tiếng chuông

Gió chạy lang thang
Châu chấu gảy càng
Nép trong kẽ lá
Tơ nhện trễ tràng

Vít cong bông cỏ
Trong vũng nước nhỏ
Đôi cá đuôi cờ
Đùa mãi không thôi

Xa tắp sông trôi
Chiều dâng không lời
Mây đi mải miết
Tưởng chừng tan hết
Theo dòng thời gian

Niềm vui tĩnh lặng
Lòng không tơ vương
Trăng liềm ướt sương
Muôn ngàn tiếng chuông.

Duy Thông

Trăng ở bản Hoa

Trăng lên từ bản Hoa
Dát vàng trên bãi đá
Mênh mông huyền thoại quá
Đêm chợ tình Sa Pa.

Ai về bên bãi đá
Đợi ai, ai đợi ai
Tiếng đàn môi, kèn lá
Vọng ngân qua đêm dài.

Bập bùng bên ánh lửa
Đá đứng bên đá ngồi
Đá nghiêng bên đá ngửa
Giữa non ngàn chơi vơi.

Đá quây quần bè bạn
Ngàn năm trên đất này
Trăng đêm nào cũng sáng
Để chợ tình đắm say.

Em về bên bãi đá
Say chuyện tình Sa Pa
Nghe đàn môi, kèn lá
Uống trăng vàng bản Hoa

Nghiêm Hằng

Đò ơi, chở khách hay trăng đó?

Màu tím năm xưa vẫn nhớ ư?
Mười hai ly rượu một thuyền thơ
Đò ơi! Chở khách hay trăng đó?
Nặng trĩu ân tình thuở ấu thơ…

Ta say rồi! Bến nước sông Hương
Hồn trắng trong lòng rộng mến thương
Mỗi chén đầy vơi ly rượu cạn
Mỗi dòng thơ chảy ý sầu vương…

Say một lần ư? Mãi mãi say?
Thời gian cuốn hút vạn trang dày,
Những bài thơ viết chưa người họa
Trăng vẫn ôm thuyền mặc gió lay…

Màu tím thân thương màu tím Huế
Dòng đời trôi chảy chẳng phôi pha,
Người xưa cách biệt lòng chưa trọn
Hương sắc bao năm vẫn đậm đà

Bích Dư

Thức cùng ánh trăng

Trăng đậu chờ đò ngang xuất bến
Ngả bóng chênh vênh xuống mái đình
Em đứng chờ người ấy đến
Ngõ đường nín thở, im thinh.

Trời khuya, trăng tìm chốn ngủ
Nhẹ ngả đầu lên mái Tây
Sương đêm lần tìm hương tóc
Say mềm trên đôi bờ vai

Có những mùa trăng ký ức
Trong veo kỷ niệm ban đầu
Đêm nay có người cùng trăng thức
Ôm đàn không gảy được thành câu…

Thắng Lợi

Trăng xế

Dường như ngày đã vẫy chào
Cho đêm khói sóng lần vào trăng mơ
Đời xô dạt những câu thơ
Vẫn còn vương vấn bên bờ trầm

Thắp lên ngọn nến tâm tư
Sáng soi khắp cõi huyền như xa vời
Lung linh nửa mảnh trăng khơi
Bên đồi núi biếc bên trời nhớ nhung

Đàn gieo chi tiếng tơ chùng
Nghe thương trăng xế lạc vùng hoang sơ
Từ em lạc kiếp bơ vơ
Từ người ngược bến mộng mơ ngày nào

Người đi xa tận chốn nao
Có câu thơ nhỏ gởi trao tình nồng.

Uyên Sa

Một vầng trăng thơ

Dường như chẳng thể nào quên
Giữa chiều lộng gió mênh mông câu hò
Đời trao lắm nỗi âu lo
Chiều mang bao nỗi buồn cho phận người

Dường như hương cỏ còn tươi
Để cho nước mắt khóc cười ngàn xưa
Dường như trong gió có mưa
Mặc cho sỏi đá lần vừa bước chân

Dường như hoa đã phong trần
Hồn xưa vẫn ngát, một vầng trăng thơ
Dường như cơn gió hững hờ
Nhớ nhung cài giữa giấc mơ xa vời

Bình minh thắp sáng trong lời
Vần thơ thanh thoát chơi vơi cõi lòng
Chén vàng thu nhuốm long đong
Cùng ai uống cạn chiều hong hững hờ

Dường như từ cõi hoang sơ
Vẫn nghe giá lạnh trên bờ môi cay

Uyên Sa

Trăng, thơ và đời

Lén mây trăng trốn vào thơ
Trộm em một thoáng giấc mơ ngọt ngào
Em cười trăng có ghé vào
Nhớ mang theo cả chòm sao soi đường
Bồng bềnh cõi mộng vô thường
Ưu Đàm xếp nụ ngát hương dâng đời
Vọng tâm linh chiếu sáng ngời
Trao nhân thế trăng, thơ, đời thanh tao.

Thiên Lý

Bóng trăng qua cửa

Bóng trăng qua cửa bao xuân nhỉ
Lợi sắc tình danh kể cũng nhàm
Một kiếp bon chen, ngàn kiếp trả
Đời vốn vô thường, vốn đa mang?

Bóng trăng qua cửa bao xuân nhỉ
Tham luyến trần ai luống ngậm ngùi
Phỉ chí tang bồng vang bốn cõi
“Hạt bụi tinh cầu” ai khiến xui?

Bóng trăng qua cửa bao xuân nhỉ
Được mất hơn thua một kiếp người
Quán trọ nhân gian bừng tỉnh mộng
Thệ ước năm nào nhớ không thôi?

Bóng trăng qua cửa bao xuân nhỉ
Xuống ngựa lên xe rộn tứ bề
Nhớ câu: “đường hẹp người chen lấn
Ngõ Đạo thênh thang hiếm kẻ về”…

Bóng trăng qua cửa bao xuân nhỉ
Một thốn thời gian: thước ngọc lành
Trực chỉ vãng hồi Chân-Thiện-Nhẫn
Xả tận trần gian kiếp mỏng manh

Bóng trăng qua cửa bao xuân nhỉ
Hoàn nguyện hồi thăng há bận lòng
Lục đạo luân hồi không vướng nữa
Du cảnh Bồng Lai thỏa chờ mong.

Đường Phong

Thưởng thức trăng

Trăng treo chênh chếch sườn đê
Gió đùa tóc xõa, đồng kê rập rờn
Lúa non, hương đã ngát thơm
Hoàng hôn buổi ấy lưu hương vẫn còn.

Đêm mai trăng mới thật tròn
Người đi người ở, biết còn vấn vương?
Gặp nhau trong cõi vô thường
Cùng nhau đi một đoạn đường …khó đi.

Mưa buồn cho lúc chia ly
Lòng người vẫn ấm, hẹn khi mùa về
Chúng ta cùng lại lên đê
Thưởng trăng, hóng gió, mơ về cõi tiên.

Ân Thi

ngôi sao lẻ loi

Ảnh: Minh Họa.

Hoạ mấy nét về trăng

Trăng vạn năm quanh quẩn chỉ khuyết tròn
Mà xướng hoạ chưa một lần ngưng nghỉ
Trong tâm hồn của những người thi sĩ
Ai cũng từng hoạ mấy nét về trăng.

Những lúc vui, nâng chén chúc chị Hằng
Vẽ trăng đẹp non tơ như thiếu nữ
Những lúc buồn, kìm lòng, khi giận giữ
Té lên trăng nét mực thẳm hận sầu.

Suy cho kỹ, trăng có tội gì đâu
Mà phải chịu những khen chê truyền kiếp
Ta thương trăng bởi duyên hay vận nghiệp
Mà vô tình trăng đã hoá tim ta.

Thanh Bình

Ngắm trăng đêm 17

Quá rằm trăng vẫn tròn đầy
Ông già cô quạnh ở ngoài bến sông
Cuốn rèm, trăng ngó qua song
Chống gậy ra ngõ, trăng lồng bóng cây
Chẳng yên, cá quẫy đó đây
Chẳng yên, trăng rọi, chim xoay cựa mình
Bên lều, dãy quýt, dãy chanh
Sương sa, đêm lạnh, trắng cành như hoa.

Tác giả: Đỗ Phủ
Chuyển ngữ: Bùi Đại Dũng

Thao thức cùng trăng

Đêm nghiêng quá bán đêm trôi
Sao sa xuống trõng cả đôi xoe tròn
Chùm chăn tứ phía vẫn còn
Thiếu thừa vài chỗ cỏn con chẳng vừa.

Loang loáng bóng lá đung đưa
Ngoài hiên xuyên kẽ song thưa vào màn
Ngâm nga uống giọt trăng tan
Hỏi hoa mấy độ nở tàn ra sao?

Hỏi ta đang ở “thời” nào?
“Không” nào? hay…độ thấp cao mấy tầng?
Bồi hồi dạ luống bâng khuâng
Quẩn quanh suy nghĩ – sương nâng ngày về

Thanh Bình

Trăng nghiêng

Tôi như một mảnh trăng gầy
Tháng ngày khuất bởi bóng mây che mờ
Đêm nay nửa tỉnh nửa mơ
Cầm trong tay, rối tơ vò “Trăng Nghiêng”

Trời “chung chiêng”, đất “chung chiêng”
Tình riêng “nghèn nghẹn”, nỗi riêng “bời bời”
Trăng nghiêng soi tỏ lòng người
Hay nghiêng chỉ để soi nơi quán nghèo?

Gió “thông thốc” thổi chợ chiều
Kẻ mua, người bán, buồn hiu hiu buồn
Mạch thơ róc rách khơi nguồn
Tan vào dòng xoáy, nước cuồn cuộn trôi

Trăng nghiêng, nghiêng ở bên trời
Trăng gầy xa xót một thời trăng nghiêng.

Trần Tích Thiện

Viên mãn

Trăng thượng huyền no gió
Như cánh diều tuổi thơ
Ta buông dây rượt bắt
Trên cánh đồng xanh mơ.

Hôm nay diều trở lại
Vàng hươm một nụ cười
Sợi dây cùng thơ dại
Ở đâu trên bầu trời?

Trăng cong mình trong gió
Lồng lộng mướt xanh trời
Theo du dương tiếng nhạc
Lòng mở cánh, Thơm ơi!

Nức đêm thu một thời
Ngắm con thuyền dát bạc
Nồng nàn đến ngơ ngác
Ta cùng trăng bồi hồi.

Theo câu hò ví dặm
Theo bên lở bên bồi
Nhìn cát vàng sông thắm
Trăng cứ trôi, chơi vơi.

Bao năm rồi trăng đi
Sông lòng ta vẫn chảy
Cánh đồng thời thơ ấy
Ta khóc nhìn diều bay.

Hôm nay diều trở lại
Cười nhìn ta thơ ngây
Để ta chờ đợi mãi
Chim hạc cùng ngàn mây.

Xuống đây trăng ơi, ơi…
Diều Trăng thành cánh hạc
Giã từ Tam Giới nhé
Thiều ca trỗi lên rồi…

La Vinh

Vẫn nồng nàn, ấm áp một dòng trăng

Tôi gặp Người qua “Sô nát ánh trăng”
Bằng một nỗi cô đơn như Người vậy
Thiên tài đấy
Và đau thương cũng đấy
Ánh trăng … Người rười rượi những buồn vui.

Trái tim mang tận hiến cho Đời
Còn riêng Bét vẫn một đời lận đận
Vinh quang đến như đùa cùng số phận
Kiệt tác là thế này sao?
Những bất hạnh huy hoàng!

Những phút giây vụt hóa thiên tài
Lại là phút quên mình đang sống
Trái tim lớn và rung động lớn
Cũng rưng rưng trước dang dở cuộc tình.

Tôi từng đi tìm Sô nát… của mình
Bản nhạc nào đã viết bằng nước mắt
Vinh quang ngắn như một đêm hòa nhạc
Vẫn nồng nàn, ấm áp một dòng trăng.

Hồng Oanh

Về với vầng trăng

Đêm khuya ra sân thượng,
Vẫn vầng trăng dãi dầu,
Mờ mờ trời hư ảo,
Đông về chút hanh hao.

Sài Gòn chưa chợt giấc,
Tịnh không mọi lao xao,
Nỗi niềm chi trăng thức,
Khiến lòng này xôn xao?

Bao đêm ngồi như thế,
Nhớ cành khô mai già,
Lại một mùa Tết đến,
Vàng đâu, ơi Mai Hoa!

Những chú ong bé tẹo,
Cánh mỏng bay như là…

Cố lắng tiếng sột soạt,
Trên hốc cột mái nhà,
Gia đình Dơi ở đấy,
Đã mấy mùa Đông xa,
Đã mấy mùa rét mướt,
Đã mấy mùa Tết qua…
Đã mười năm rồi nhỉ,
Ta dọn đến căn nhà,
Từ người khách xa lạ,
Thành gần gũi thiết tha.

Ánh trăng suông thềm vắng,
Cành mai vàng trước sân,
Bầy sẻ tranh nhau ăn,
Gợi một thời thơ ấu.

Đêm nào ta cũng giấu,
Một chút buồn mênh mang,
Ngước nhìn Dơi rời tổ,
Vỗ chập choạng vội vàng..
Ta vào nhà muộn màng,
Mở bung mọi cánh cửa,
Mẹ con Dơi lần lữa,
Từ ngoài sân bay sang
Vụt lao như ánh chớp,
Ta say giấc nồng nàn..

Bao đêm rồi như thế
Bầy Dơi vào phòng riêng
Chao cánh qua rất nhẹ
Mà vun vút như tên…

Rồi sáng nào cũng vậy,
Ta tập xong bài Thiền,
Hít no bầu dương khí,
Đợi chờ Mặt Trời lên.

Chắc mẹ con nhà Dơi
Sau một đêm bắt muỗi
Giờ đã ngủ giấc êm
Để tối nay sột soạt
Chăm chỉ cùng bóng đêm.

Năm nay chẳng có mùa,
Nắng, Mưa như ngày trước,
Trời phương Nam đẫm nước,
Mưa ào ào, lê thê…

Tổ Dơi không khô được,
Hốc tối luôn ẩm ướt,
Mẹ con Dơi mệt nhoài,
Xoãi cánh dài, lướt thướt…

Mưa cứ ào tuôn nước,
Vào chiếc tổ nhỏ nhoi,
Lạnh ướt mẹ con Dơi,
Xua chúng rời khỏi tổ…

Những hạt màu đen nhỏ,
Theo mưa trôi xuống sân,
Không nghe tiếng đập cánh,
Lòng rối bời, phân vân …

Đêm qua lại đêm nay,
Ta mở hết mọi cửa,
Đón mẹ con nhà Dơi,
Sao chẳng còn vào nữa?
Mưa đưa Đông vào tổ,
Dơi ơi! Đã đi rồi?

Dơi làm thân lữ thứ,
Mai làm cành chết khô,
Ta làm kẻ chờ đợi,
Bao giờ được như xưa?

Hãy về đây sắc vàng,
Về đây cánh Dơi nhỏ,
Phòng ta vẫn để ngỏ..

Chỉ có mình con Gió
Gọi ta về với Trăng..

La Vinh

Trăng sáng tỏ

Trăng tròn, hay khuyết do tâm người
Trăng mờ, hay sáng bởi lòng thôi
Trăng đó vẫn tròn và sáng thế
Vẹn nguyên, an định giữa mây trời

Chớ nghĩ qua rằm trăng lại khuyết
Do bởi mắt trần chẳng nhận ra
Mây đen vần vũ, trời đen kịt
Trên cao, trăng vẫn tỏ như là…

Bên cạnh, thang bắc lên thiên giới
Bước lên, sẽ thấy được rộng hơn
Mặt trăng hóa chỉ là chấm nhỏ
Nhân gian, tựa như thứ vô hình

Vũ trụ, quá nhiều điều chưa tỏ
Bỏ vô minh sẽ được tường minh
Sẽ thấy đâu là điều chân thực
Càn khôn Pháp chính ở trong mình

Đăng An

Trăng hẹn 

Nhạc tấu khúc lòng nhạc ánh thơ
Đường trăng thơ thẩn khách ơ hờ
Níu hồn hương lại tay tao phím
Thả ý tình thân gió lững lờ..

Thác đổ reo ngàn tiếng ngẩn ngơ
Ô kìa sơn nữ áo dường tơ
Phiêu bồng lũng gió trăng khoe núi
Lảy điệu du ca dạ hững hờ.

Thu lãng hoàng hoa mộng níu thơ
Dệt ảnh hình nhân động ảnh mờ
Nguyệt hẹn rong chơi ngoài biển lộng
Núi tình reo gió đứng bơ vơ

Tấu khúc Nam ai điệu giã từ
Màn trời vương đọng ảnh tà dư?*
Vớt vầng trăng cũ soi hư ảo
Ai mất trăng lòng nuốt lệ dư…

Hoài vọng phôi phai những đợi chờ
Hẹn gì cung nhạc với đường thơ
Xao xác sương hờn thu lãng tránh
Trăng tàn heo hút gió vu vơ…

Văn Cát Tiên

(*) ý của bạn thơ Khúc Niệm Từ

Trăng mơ

Xoãi hết chân tay
giữa sân thượng nhìn mây.
Trời nhợt nhạt,
Có tí gì như mưa phùn gió bấc?

Vèn vẹn một quầng trăng trắng đỏ,
Bóng trăng lu,
Trăng sần sùi như nắp sò,
He hé mở…

Giọt ngọc trai cựa quậy,
Sóng trên bờ…

Ta trở mình, gượng thân muốn dậy,
Giấc Trang Chu chao cánh bướm bao giờ?
Những kỷ niệm ào về thác lũ,
Như La Giang ăm ắp nước bờ đê,
Giữa dòng trôi chóng mặt bộn bề …

Chưa kịp gặp ta của ngày thơ bé,
Ta lại đến,
Ta lại đi,
Nhiều Ta thế …

Vừa men ra suối,
Để lại muôn khe róc rách bóng trăm hoa,
Vừa nhìn đàn cá ngược dòng đen trui trũi,
Trước mặt kia, là sông nước sáng lòa…

Vừa ngắm rừng thông, nghe chim gáy xa xa,
Đã tuồn tuột ngoái sông La,
Xa mờ Hồng Lĩnh.
Cánh buồm ai thấp thoáng?…

Trăng bỗng lu,
Lịm câu hát hai bờ,
Một ví dặm,
Một Đò Đưa,

Một bàn chân quẫy sóng
Tan một vùng trăng mơ…

Kỷ niệm cứ ngập đầy ,
Chất chồng từ muôn thửa,
Một đời ngờm ngợp,
Nghìn kiếp lưa thưa…

Vũ trụ trong thân ta,
Chứa biết mấy cho vừa?

Chợt giật mình,
Một chấm lưa thưa,
Cơn mưa gần đổ,
Ngàn giấc mộng vùi ta trong đó,

Bỗng biến tan,
Con thuyền rời bến đỗ…

Bỏ hết ngoại thân,
Bỏ hết những hư vô,
Ngọc Trai Trăng đã ngậm hết Đại Dương,
Ngậm hết màu xanh,
Ngậm ngàn sóng vỗ…

Thuyền ta đã ra khơi,
Gió trăng nào căng buồm hộ?
Triệu cánh buồm kia,
Có rời ánh trăng lu?

La Vinh

Trăng ngơ ngác

Chen trong làn mưa rả rích
Tiếng côn trùng nghèn nghẹn
Khúc thì thầm tê lạnh
Đêm hè

Quẩn quanh làn gió nóng
Vơ vẩn điệp khúc ve
Hầm hập mùi sân gạch
Bước về

Trăng ngơ ngác
Bên dòng mơ mảnh mai u tối
Giấc hẹn chờ vắng nhạt vành môi
Hằng trông

E ấp một đóa hồng
Ẩn mình đầy khao khát
Giọt đêm hoan dào dạt
Bềnh bồng…

Nguyên Trân

Rượu và trăng

Độ trước thích rượu và trăng
Thường hay ví là ba kẻ tri âm
Lâu rồi tu luyện rượu không uống
Mấy năm bận rộn không nhìn trăng

Hôm muộn qua cầu bất giác thấy
Trăng trong gieo bóng xuống lòng sông
Cảnh đẹp dừng chân, mê mải ngắm
Biết đâu bên đó là người quen.

Lòng giờ dửng dưng không lưu luyến
Mới hay con người thật vô tình
Sóng dưới chân cuồn cuộn ra biển
Không dữ dội bằng dòng người trên cầu

Cuốn người ta theo năm tháng mê mờ hết
Còn ai nhớ đến lời thề ước năm nào
Chợt thấy muốn dừng lại mãi khoảnh khắc ấy
Mà tiếc nuối thời gian ở nhân gian.

Lên xe chạy nhanh kịp thêm việc
Không còn ủy mị với bồi hồi
Năm tháng cuốn đi như dòng nước
Con thuyền nhỏ nhoi một kiếp người

Ai còn mãi ở trong đời!
Chẳng còn muốn vui thú nhàn tản
Dốc sức vì đại nghĩa, không thôi.
Định viết một bài thơ đoạn tuyệt cố nhân tình.

Mà nhiều việc lòng phiền loạn không viết nổi.
Đành viết theo điệu nhạc trong lòng,
Hình như là thứ vang vọng từ ngàn xưa.

Vạn Lý Khách

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN