Thơ: Rượu buồn ta uống

Thơ: Rượu buồn ta uống

Rót chìm nỗi buồn xuống tận đáy ly
Rượu uống hết mà buồn sao chưa cạn?
Bao cay đắng vẫn nồng trong sâu thẳm
Cõi lòng người lữ khách tha phương.

Ôi, buồn ơi, cớ chi cứ vấn vương
Đeo đuổi mãi tâm hồn cô độc
Thôi, hãy bay đi theo hương nồng phảng phất
Chút rượu sầu từ khóe môi ai

Rượu buồn ta uống

Ảnh: winestore1977.com

Ta muốn say nên cứ uống hoài
Men rượu ấy cứ làm ta tỉnh lại
Tỉnh rồi say, say rồi tỉnh mãi
Nên nỗi buồn đâu thế tàn phai

Một mình, một bóng một đêm dài
Uống đi tôi ơi, cho hết niềm cay đắng
Chén rượu đắng  hay chính lòng ta đắng?
Hết rượu rồi, buồn vẫn mãi quanh đây.

Trời vẫn mưa, ta vẫn uống suốt đêm nay
Nhìn nỗi buồn mà lòng khắc khoải
Thôi đuổi làm chi, nó cũng như ta vậy
Cô đơn hoài nên tìm bạn cùng say.

Kìa, nỗi buồn dâng tràn ly đắng cay!
Ta bật cười nghẹn ngào tiếng nấc
Một hồn ngây, một nỗi buồn cô độc
Thức trắng đêm dài trong say, tỉnh hơi men.

Ồ, cuộc đời vừa dâng tràn trong chén của em
Uống, uống hết những trái ngang trần thế
Uống đi em, uống cho tàn mộng mị
Uống cạn cuộc đời mà chất ngất gió trăng.

Thơ tình anh và nỗi nhớ

Hãy uống hết những giọt buồn cay đắng cõi lòng
Đem hơi nồng trả bát ngát thinh không
Ném trả trần gian bao cay đắng, bất công
Em đã nhận những tháng ngày nơi trần thế

Em cứ uống và lặng yên như thế
Để đêm dài không tỉnh giấc nghe em
Uống, uống đi và tắm kĩ hơi men
Men say đời, men tình người của chính em, em nhé!

Tác giả (d.m.h)

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN