Tiểu thuyết Vùng Mơ -chương 5: Độ sâu của tâm hồn, ở nơi mọi chiếc gương đều biến mất!

Tiểu thuyết Vùng Mơ -chương 5: Độ sâu của tâm hồn, ở nơi mọi chiếc gương đều biến mất!

Một đường thẳng kéo dài mãi về phía trước, không đó là một vòng tròn. Vòng tròn quá lớn nên có cảm giác như nó là một đường thẳng. Vòng tròn quá lớn hay điểm nhìn là quá thấp? Có bao giờ ta ở đủ cao để nhìn thấy bản chất của mọi thứ? Có bao giờ ta chắc chắn rằng mình đang thấy toàn cục? Hay cả đời ta chỉ mò mẫm trong cái mê cung mà chính mình tạo ra và tự huyễn hoặc bản thân rằng mình hiểu biết lắm?

Những vòng tròn đang xen với nhau, thế giới được cấu tạo bởi những vòng tròn đầy rối rắm, và ta, những sinh thể nhỏ bé, yếu ớt cứ chạy mãi trong cái vòng tròn đó cho đến khi cạn kiệt sức lực!

Căn phòng tối tăm, không cửa sổ, chỉ có một cánh cửa ra vào. Ở giữa phòng có một chiếc bàn bằng sắt được hàn dính với mặt đất, một chiếc ghế sắt cũng được hàn dính vào mặt đất. Trên ghế là tôi còn trên bàn là cái điện thoại di động. Tôi đứng lên, đi vòng quanh cái bàn, có cảm giác như mặt đất dưới chân mình đang dịch chuyển, thế giới đang chao đảo.

Điện thoại rung, tôi với tay cầm lấy, không có số điện thoại trên màn hình. Bắt máy, áp vào tai. Một tiếng bíp kéo dài.

– A lô.- tôi nói.

Chẳng có ai lên tiếng tất cả chỉ là một tiếng bíp kéo dài, dài, dài mãi…

Giống như tiếng của cái máy đo nhịp tim khi tim ngừng đập!

Tôi tắt máy.

Cánh cửa bật mở, kéo theo một tràng âm thanh não nề, buồn chán. Ánh sáng từ bên ngoài tràn vào, ánh sáng dữ dội và mãnh liệt của buổi sớm, nó như thiêu rụi đôi mắt tôi, nheo mắt lại tôi đi ra ngoài. Tôi thấy mình đang đứng ở một cái công viên nhỏ cho trẻ em, xa xa nơi cái xích đu có một người đàn ông và một cậu bé đang ngồi, cả hai đều quay lưng về phía tôi, chiếc xích đu đung đưa rất nhẹ. Đưa mắt nhìn xung quanh tôi chẳng thấy ai khác ngoài họ, đường phố vắng tanh không một bóng người, những ngôi nhà im lìm chẳng có lấy một tiếng động, không chim chóc, không chó sủa một sự tĩnh lặng hoàn toàn. Tĩnh lặng đến sởn gai ốc!

– Anh ơi!- tôi lên tiếng.

Dường như họ chẳng nghe thấy, cả hai vẫn không quay lại, chiếc xích đu vẫn đung đưa theo nhịp của nó.

Tôi tiến lên phía trước mặt họ, tôi giật mình. Đó là thằng bé không có mặt mà tôi đã gặp, thằng bé không có mặt và ngồi cạnh nó là một người đàn ông cũng không có mặt.

– Lời hứa là gì hả ba?

Tiếng nói của trẻ con vang lên, dĩ nhiên nó phát ra từ thằng bé, mặc dù nó không có miệng nhưng bằng cách nào đó tiếng nó vẫn vang lên trong trẻo, hồn nhiên!

– Lời hứa cũng giống như lá trên cây!- tiếng một người đàn ông vang lên, thì ra người đang ông và thằng nhóc này là hai cha con.- Hứa với một ai đó cũng giống như làm cho một chiếc lá trên cây mọc ra. Chiếc lá ban đầu mỏng manh giống như lời hứa lúc ban đầu non nớt, theo thời gian chiếc lá lớn lên và mạnh mẽ, lời hứa trưởng thành và sâu đậm hơn. Nhưng nếu không được nuôi dưỡng, nếu không được ai quan tâm, chiếc lá sẽ tàn; lời hứa mà không thực hiện thì cũng sẽ chết.

Người đàn ông thở dài.

– Lá tàn thì cây chết, nếu ta thất hứa thì lòng tin của người được hứa đối với ta cũng chết!

Cảnh này rất quen, cái công viên này, người đàn ông và thằng bé, lời hứa và lá, lòng tin và cây. Tôi đã thấy nó ở đâu rồi, chắc chắn vậy, nhưng tôi không nhớ rõ là ở đâu. Tôi lục lại trí nhớ, vạch sương mù, bước ra tôi cố bước vào vùng đươc chiếu sáng, nhưng vô ích, ánh sáng không nằm ở nơi đó, tất cả đều trống rỗng, bất tận và xa xôi.

Giấc mơ ẩn chứa những kí ức mà anh muốn quên!- tôi nhớ lại lời người đàn ông có những vết sẹo nói. Những kí ức mà tôi muốn quên, có lẽ đây là một trong số chúng, kí ức mà tôi đã chôn vùi nó xuống tận những tầng sâu nhất của tâm hồn. Một tâm hồn không có đáy, nơi tôi có thể vứt mọi thứ vào và chẳng bao giờ bận tâm về nó nữa.

Một tâm hồn không có đáy, nơi mà chẳng có thứ gì được nhìn thấy, chẳng có âm thanh nào có thể nghe được, chỉ có bóng tối, bóng tối dày đặc!

Khoan!

Đó chẳng phải là cái giếng ở cánh đồng sao?

Cái giếng, nó chính là tâm hồn tôi!

Tôi bật dậy, nằm trên giường trong phòng mình. Bình mình vừa mới lên, nắng vàng xuyên qua cửa sổ, căn phòng phủ đầy những hạt bụi vàng ươm ẩn hiện trong những tia nắng. Chỉ là một giấc mơ, tất cả, người đàn ông với những vết sẹo, cơn mưa, cánh đồng, cái giếng, đứa bé không có mặt. Tất cả chỉ là một giấc mơ.

Tôi thở dài, một giấc mơ rất thật. Tôi có cảm giác rằng nó còn thật hơn hiện tại mà tôi đang sống. Trong giấc mơ ấy tôi đã đau đớn, đã khóc, đã hy vọng và mệt mỏi.

Đứng lên, vươn vai, tôi đi ra cửa, chân vấp phải một cái gì đó. Tôi nhìn xuống, một quyển sách nằm dưới đất đang mở, tôi nhặt lên, cuốn “Nhảy, nhảy, nhảy” của Haruki Murakami. Trang sách đang mở là trang 16 và 17. Tôi đọc vài dòng, đó là đoạn nhân vật chính chôn con mèo của mình ở dưới gốc cây.

Một con mèo mà tác giả đã mô tả là không bao giờ được yêu thương cũng như chưa từng được yêu thương ai. Một con mèo đáng thương!

Để quyển sách lên giường tôi mở cửa ra và bước vào nhà vệ sinh, cái gương trên tường nhà vệ sinh đã biến mất, ở chỗ đáng lẻ ra là nó thì bây giờ là một khoảng tường trắng tinh tương phản hẳn với phần còn lại của bức tường.

– Em à!- tôi cất tiếng gọi nàng.- Cái gương trên tường nhà vệ sinh đâu mất rồi?- tôi nghe giọng chính mình vang vọng khắp các bức tường, khuếch đại, va vào nhau rồi biến mất trong khoảng không.

Chẳng có ai trả lời. Tôi bước xuống cầu thang, căn nhà im ắng không một bóng người.

Tiếng nhỏ giọt của vòi nước nghe như những nhát búa đóng thẳng vào tai. Tôi đi một vòng quanh nhà, chẳng thấy nàng ở đâu và những chiếc gương chúng cũng biến mất.

Gương phòng tắm, gương chiếu hậu, hồ cá, màn hình tivi, vi tính, điện thoại di động… Mọi thứ phản chiếu được gương mặt đều biến mất và nàng nữa, cũng như chúng nàng cũng biến mất như ban mai tan vào lúc bình minh.

Tôi mở cửa đi ra ngoài, đường phố không hề có chiếc xe nào, không bóng người, con đường trải dài ra mãi về phía trước, những dãi nhà cũng nối tiếp nhau dường như không kết thúc. Tôi nhìn lên bầu trời, mặt trời đã đi đâu mất để lại một khoảng trời trong xanh đến nhức mặt.

Nhắm mắt lại.

Tôi vẫn còn ở đó, tôi vẫn còn ở trong giấc mơ của mình!

– Hơi thất vọng đúng không?- giọng ai đó vang lên.

Mở mắt ra, đó là người đàn ông với những vết sẹo, anh ta đang đi về phía tôi.

– Sao?- tôi hỏi.

– Anh đã tưởng mình thoát ra được khỏi giấc mơ, nhưng hoá ra anh vẫn còn ở đó. Hơi thất vọng phải không?-anh ta dừng lại, sát bên tôi, mỉm cười.

– Cũng hơi hơi.- tôi thú nhận yếu ớt.

Cả hai chúng tôi đều im lặng, tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, đôi mắt sâu như muốn hút tôi vào, cái nhìn của anh ta làm tôi khó chịu. Tôi quay mặt đi tránh ánh mắt ây.

– Những cái gương đâu mất hết rồi?- tôi hỏi.

– À, tôi có đem theo một cái trong người đây, anh có muốn xem thử không?

Tôi quay lại, anh ta rút ra một cái gương nhỏ trong túi áo và đưa cho tôi.

Tôi cầm lấy và soi mặt mình.

Tôi hoảng hốt, tay run lên, chiếc gương rơi xuống chạm đất vỡ thành hàng ngàn mảnh.

Tôi không có mặt!

Ở chỗ đáng lẻ ra là khuôn mặt thì giờ lại là một khoảng trống kì dị…

Quang Vinh

Sources:

BÀI LIÊN QUAN