Tiểu thuyết Vùng Mơ -chương 8: Biển cạn tuổi thơ

Tiểu thuyết Vùng Mơ -chương 8: Biển cạn tuổi thơ

Tôi nhớ mình chẳng có được một tuổi thơ vui vẻ cho lắm. Tôi là con một trong một gia đình bình thường, cha mẹ đều là công chức, họ đều bận rôn với công việc của mình nhưng luôn dành thời gian quan tâm tới tôi. Sẽ chẳng có gì phàn nàn nếu mọi chuyện chỉ có vậy!

Nhưng có cái gì đó lạ thường trong cách cha mẹ đối xử với tôi, tình thương của họ dành cho tôi chưa bao giờ là không đủ, nhưng hình như nó vẫn thiếu cái gì đó. Một thứ quan trọng và cơ bản, tôi không thể gọi tên nó, nhưng tôi cảm thấy sự thiếu vắng của nó trong gia đình mình.

Đôi khi tôi bắt gặp ánh mặt mẹ nhìn mình xa xăm, rồi bà thở dài, khi tôi hỏi bà vì sao bà lại nhìn tôi như vậy thì bà chỉ ậm ừ rồi lảng qua chuyện khác; rồi đôi lức tôi bắt gặp cha mẹ thì thầm với nhau chuyện gì đó, khi thấy tôi đang đứng đó họ cố tỏ ra bình thường nhưng tôi vẫn thấy được sự bối rối trong đôi mắt họ.

Thật ra thì tôi không phải con ruột của cha mẹ, mẹ tôi đã bị sẩy thai và mất khả năng sinh sản và thế lạ họ nhận nuôi tôi.

Tôi biết được điều đó vào năm 13 tuổi, khi nghe lén cha mẹ nói chuyện.

Từ đó tôi nhận ra mình chỉ là một thứ để lấp đầy khoảng trống trong tim họ, cha mẹ yêu thương tôi, tình yêu thật lòng, tôi cũng yêu thương họ với một tình yêu tương tự. Nhưng trong lòng tôi chưa bao giờ thôi so sánh. Nếu mình là con ruột thì sao, mọi thứ có khác với bây giờ không hay là sẽ vẫn như vậy? Câu hỏi đó đã ám ảnh tuổi thơ tôi, hàng trăm ngàn chữ nếu, để rồi khi tôi nhận ra thì những ngày tháng tốt đẹp ấy của mình đã vụt trôi đi mất.
Sau này khi nghĩ về tuổi thơ của mình tôi chỉ thấy một cậu bé cô đơn, không có bạn, suốt ngày đắm mình trong những suy nghĩ không tên. Cậu bé ấy đã trót có một trái tim già quá sớm để rồi chẳng được gì từ nó ngoài nỗi đau.

Có lẽ cha mẹ cũng nhận ra tôi biết được điều gì đó nhưng họ chẳng bao giờ thừa nhận nó cả. Chắc cha mẹ sợ tôi bị tổn thương hay họ sợ chính mình bị tổn thương?

Tôi không biết, nhưng liệu có quan trọng không? Dù sao thì tất cả tình thương mà chúng tôi dành cho nhau cũng không hề giả dối, chỉ là, lâu lâu khi suy nghĩ về nó tôi lại cảm thấy đau.

Tới năm tôi 25 tuổi thì cha tôi mất, một cơn đau tim đột ngột, rồi hai năm sau mẹ tôi cũng đi theo. Ngày tang lễ của mẹ tôi nghe những tiếng xì xầm từ dòng họ, hình như họ đều đã biết chuyện tôi là con nuôi. Những lời đại loại như là không thể để dòng họ này rơi vào tay cái thằng đó được( cha tôi là con trưởng trong nhà).

Cái thằng đó, họ đã gọi tôi như vậy!

Tôi nhường lại ngôi nhà mà trong di chúc mẹ đã để lại cho mình cho ông chú rồi chuyển tới sống ở một phòng trọ nhỏ.

Tôi không chịu nổi những lời đó, tôi không chịu nổi khi có ai đó chà đạp lên tình thương của tôi dành cho cha mẹ mình. Rồi tôi lao vào công việc, lao vào làm ăn, tôi muốn chứng minh mình có thể sống được mà không cần số tài sản đó.

Những dịp giỗ của cha mẹ tôi chẳng bao giờ về, tôi cũng chẳng đi thăm mộ hai người, tôi chỉ gửi tiền và hoa cho đứa em họ nhờ nó chuyển dùm cho dòng họ. Tôi biết họ nói tôi là bất hiếu, nói tôi vô ơn; nhưng tôi sợ, tôi sợ những ánh mắt nhìn tôi hoài nghi, tôi sợ những ngày giỗ khi men rượu biến mọi người thành những kẻ thật lòng đến đau đớn.

Và trên hết tôi sợ tình thương của mình dành cho cha mẹ không lớn bằng sự ghét bỏ mà cả dòng họ dành cho tôi!

Có thể tôi không hiếu thảo nhưng tôi biết mình chưa bao giờ là kẻ vô ơn.

Kí úc ùa về trong tôi, tôi nhìn thấy những đồ vật nằm lăn lóc trên bãi cát, mọi thứ đều gợi cho tôi những kỉ niệm về tuổi thơ của mình, những món đồ chơi tôi từng chơi nằm rải rác dưới đất vài món còn nguyên vài món đã xiêu vẹo và phai màu, những cuốn tập viết có nét chữ của tôi giờ đã nhoè đi và nhạt màu năm tháng. Tôi nhặt chúng lên nhìn hồi lâu rồi thở dài đi tiếp, chỉ là những kỉ niệm rơi vãi nơi tâm hồn tôi mà sao lại đau đến vậy?

Tôi thấy phía xa thấp thoáng hình bóng một ngôi nhà quen thuộc, nó nằm im lìm dưới nắng, từ ngôi nhà toả ra một không khí đầy ấm áp. Tôi lai gần, ngôi nhà đã cũ, bức tường đầy những vết nứt sâu hoắm đèn ngòm, ngôi nhà vẫn giữ được chút dáng vẻ của lúc đầu nhưng phần lớn thì đã bị xiêu vẹo đi vì năm tháng bào mòn. Tôi đưa tay chạm vào một bức tường, cảm giác thật thân thuộc. Đây là ngôi nhà mà tôi đã từng ở lúc nhỏ, nhà của cha mẹ tôi.

Giờ thì nó đã không còn nữa, chú tôi đã đập ngôi nhà này và xây lên một ngôi nhà mới trên mảnh đất đó, nó chỉ còn tồn tại ở đây thôi, trong đáy sâu kí ức của tôi.

Tôi đứng nhìn nó rất lâu, tôi muốn đứng đây mãi, nhìn vào ngôi nhà đó mãi mãi. Tôi muốn tìm lại chút hơi ấm của tuổi thơ mà tôi đã chôn vùi sau bao nhiêu năm trời.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn phải bước đi, chẳng ai có thể sống trong kí ức cả, chúng ta có nó để chiêm ngiệm và nhớ đến.

Có cảm giác như mình đang gần tới biển, tôi cảm giác được hơi mặn trong không khí, những cơn gió mạnh thổi từ ngoài xa, làm những hạt cát bay vung vãi và những đồ vật nằm dưới đất lăn chầm chậm..

Nhưng tôi đi mãi chẳng thấy biển đâu, ngay cả một hạt nước còn không có, chỉ có cát vàng nối tiếp nhau đến mãi phía trước đến nơi màu vàng của cát và màu xanh của trời chạm nhau. Tôi quay lại nhìn, những chỗ tôi đã đi qua đều cao hơn chô tôi đang đứng và những chỗ tôi chưa đi tơi thì có vẻ như đều thắp hơn. Một cái gì đó vùi dưới cát bị những cơn gió làm lộ ra, tôi cuối xuống lấy tay hất cát qua hai bên, đó là một nhánh san hô.

Tôi chợt nhân ra, mình đã tới biển, nơi này chính là biển, chỉ có điều giờ đây nó đã cạn khô nước.

Một cái giếng cạn khô!

Tâm hồn tôi…

Nếu nơi này là tâm hồn tôi, thì toà nhà có cái cầu thang dẫn đến đây… Nó chắc là trái tim tôi và nó là một trái tim trống rỗng, chẳng có gì khác ngoài công việc, một trái tim rộng lớn và già nua, đúng rồi nó đã già dặn điều đó thể hiện qua kiến trúc của ngôi nhà nhìn từ bên ngoài. Trái tim tôi, đó là một nơi chẳng có chỗ dành cho tình thương, chỉ có công việc.

Tôi thấy ghê tởm về cái sự thật về bản thân mà mình mới vừa nhận ra. Tình yêu của tôi dành cho công việc, vì sao nó lớn lao tới vậy? Có nguyên nhân gì không?

Hay đơn giản là tôi vốn là một kẻ như vậy, một kẻ vô tâm cứ mãi tiến về phía trước mà chẳng nhìn xem có ai ở xung quanh mình không.

Trời đổ nắng dữ dội, mặt trời thoát ra khỏi những áng mây và toả cái nóng xuống vạn vật bên dưới. Tôi thấy thân thể mình như bị thiêu cháy, đưa mắt nhìn xung quanh, cố tìm một bóng râm để nghỉ chân. Rồi tôi thấy hai ngôi mộ nằm canh nhau, không như những vật khác ở đây, hai ngội mộ còn mới và dường như được bàn tay ai đó chăm sóc. Tôi lại gần, nhìn hình trên bia mộ, đó là mộ cha mẹ tôi.

Tôi chợt thấy vui, ít nhất ngôi mộ cũng không bị cũ nát như những thứ khác, điều đó có nghĩa là tôi vẫn luôn nhớ tới họ và trên bia mộ cha mẹ, cả hai gương mặt cũng không hề bị mất. Mẹ vẫn ở đó với nụ cười bình thản và cha vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm khắc. Tôi vẫn nhớ tới họ!

Đó là điều duy nhất an ủi tôi trong lúc này.

Tôi nằm xuống giữa hai ngôi mộ, để cho bóng mát của chúng che chở cho mình, cảm giác giống như lúc nhỏ nằm ngủ giữa cha và mẹ. Lúc ấy giấc ngủ lúc nào cũng ngọt ngào và êm đềm.

Ngay cả khi đã không còn nữa cha mẹ vẫn che bóng mát cho tôi, họ vẫn âm thầm che bóng mát cho tôi trong những giấc mơ. Tôi mỉm cười, tôi mỉm cười và nghe nước mắt mình đang lăn rất chậm trên má.

Rồi giấc ngủ cũng tới, giống như ngày xưa, nó êm đềm và ngọt ngào…

– Nè, dậy đi!- tôi cảm thấy ai đó đang lay vai mình.

Mở mắt ra đó là người đàn ông với những vết sẹo, anh ta đang đứng cạnh tôi, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi.

– Có chuyện gì?- tôi yếu ớt hỏi, đầu óc vẫn còn mơ màng trong giấc ngủ.

– À, không có gì, chỉ là tới lúc anh phải đi tiếp rồi!- anh ta chỉ tay về bên phải.- Chỉ cần đi khoảng năm trăm mét nữa anh sẽ thấy môt rừng cây, vào đó anh chỉ cần tìm đươc đúng cái cây của mình, làm đúng việc cần làm thì cái biển này sẽ đầy nước trở lại.

Tôi đứng dậy, lấy tay dụi mặt rồi văn người mấy cái. Tôi nhìn anh ta bằng đôi mắt nghi hoặc

– Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?

– Không.- tôi khẽ lắc đầu.- Chỉ là trước đây anh chưa bao giờ chỉ tôi về bất cứ chuyện gì nên tôi thấy hơi lạ thôi.

– Đúng là lẻ ra thì tôi không nên làm vậy, nhưng anh biết gì không?- anh ta khẽ nhăn mặt- Cái nóng ở đây làm tôi rất khó chịu, tôi chỉ mong anh làm nhanh nhanh lên để nơi này đầy nước trở lại thôi.

Tôi mỉm cười, rồi quay qua nhìn hai ngôi mộ của cha mẹ mình.

– Đừng lo, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra với họ đâu.- anh ta bình thản nói.- Anh không thể quên họ được, những người này đã cắm rễ rất sâu vào tiềm thức anh, đó là những kí ức sẽ theo anh cả đời.

– Cảm ơn.- tôi nói nhỏ, rồi quay lưng bước đi.

Đi được mấy bước thì anh ta đã chạy tới trước mặt tôi.

– À quên, tôi có cái này cho anh.- Anh ta dúi vào tay tôi một con bọ cạp.- Yên tâm, nó chết rồi!

Tôi nhìn anh ta ngạc nhiên.

– Cái này để làm gì?

– Anh không biết sao?- anh ta mỉm cười, nụ cười đầy bí ẩn.- Bọ cạp, đó là biểu tượng của sự phản bội.

Tôi cuối xuống nhìn con bọ cạp nằm im, lạnh ngắt trong lòng bàn tay mình. Khi tôi ngước lên thì anh ta đã biến mất.

Quang Vinh

Sources:

BÀI LIÊN QUAN