Truyện ngắn: Biển chiều nay đẹp quá phải không anh?

Truyện ngắn: Biển chiều nay đẹp quá phải không anh?

Hắn ngồi đó, mắt đăm đăm nhìn ra biển như nhìn vào cõi hư vô, điếu thuốc cứ thế cháy dần, cho đến khi tàn lửa chạm vào ngón tay, hắn vứt tàn thuốc và châm điếu khác, rít một hơi dài, đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn ra biển, điếu thuốc lại tiếp tục cháy… Biển chiều nay lặng sóng, từng làn sóng nhẹ nhàng vỗ vào gộp đá, mơn man… Xa xa, những con thuyền đánh cá đang gần như đứng yên trên biển cả…

– Biển chiều nay đẹp quá phải không anh?

– Ừ, biển đẹp quá em ạ…

Hắn giật mình bởi câu đối đáp của ai đó rất gần. Hắn quay lại tìm kiếm, một đôi trai gái đang ngồi cách hắn một gộp đá, cô gái đang tựa đầu vào vai chàng trai, cả hai đang nhìn ra biển, ánh mắt ngời lên niềm hạnh phúc… Hắn giật mình không phải vì đôi trai gái đã phá đi sự tĩnh lặng mà hắn đang trải nghiệm, hắn giật mình vì đã nghe lại chính câu hỏi mà cách đây gần 10 năm hắn đã từng nghe:

– Biển chiều nay đẹp quá phải không chú?

– Ừ, nhưng chú yêu rừng núi quê mình hơn!

Ngày ấy, tại chỗ này, chính nơi hắn đang ngồi, người con gái của hắn cũng tựa đầu vào vai hắn và hỏi hắn câu hỏi này, có khác chăng chỉ là cô gái kia gọi chàng trai bằng “anh”, còn người con gái của hắn thì gọi hắn bằng “chú” mà thôi.

Và cũng chính câu đối đáp của đôi trai gái đã đưa hắn trở về ký ức…

Biển chiều nay

***

– Chú ơi! cho con xem cái này…

– Cái này hả con… như thường lệ hắn đáp nhưng không nhìn vào cô gái, mà thuận tay lấy các món hàng theo cô gái yêu cầu, sau một lúc chọn lựa cô gái thanh toán tiền, hắn lại tiếp tục công việc của mình…

– Chú ơi! cho con hỏi…

Lúc này hắn mới nhìn kỹ cô gái trước mặt, “cô bé” (sau này hắn luôn thích gọi như vậy) còn rất trẻ, chắc chỉ bằng tuổi con trai hắn, nghĩa là khoảng 20-21 tuổi, thân hình mảnh dẻ, một bên má lúm đồng tiền trông rất ngộ, nếu không nói là xinh. Sau một lúc trao đổi, hắn biết cô bé đang cần việc làm và có ý nhờ hắn hỏi thăm giùm. Tuy không chắc lắm nhưng hắn cũng hứa là sẽ hỏi thăm giùm cô bé và cho cô bé số điện thoại để liên lạc…

Bẵng đi ba bốn hôm, khi mà hắn đã quên đi lời hứa, chuông diện thoại reo, hắn nghe máy…

– Thưa chú, con là H hôm trước con có nhờ chú tìm giùm việc làm…

– À! chú có hỏi thăm một vài nơi nhưng người ta nói chưa cần người con ạ! – hắn nói dối…

– Con cám ơn chú! Con đã tìm được việc rồi chú ạ, con điện để báo khỏi phiền chú…

– Thế à! chúc mừng con…

***

Thời gian trôi, hắn đã quên đi lời hứa và tấm lòng chân thật của cô gái… Khoảng hơn một tháng sau, hắn lại nhận được điện thoại của cô gái, lần này thì cô gái báo cho hắn biết cô đã nhận được tháng tiền công đầu tiên và có ý mời hắn đi uống nước để cám ơn…!!! Sau một lúc suy nghĩ, đắn đo mãi hắn mới nhận lời, bởi hắn có giúp được gì đâu…?

Gặp nhau, sau những câu hỏi thăm bỡ ngỡ, dần dần quen, cô gái ríu rít kể cho hắn nghe đủ thứ, cô gái có vẻ rất hài lòng với công việc đang làm là dạy kèm cho hai cậu học sinh lớp 7 của mình… sau lần uống nước đó hắn thường xuyên gặp cô gái hơn, qua từng câu chuyện hắn hiểu thêm về hoàn cảnh của cô gái và cảm thấy ở cô gái một cái gì đó dễ mến, nhất là tính cách vui vẻ, chân thật của một cô gái vừa mới rời thôn quê vào chốn thị thành để đi học, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn hắn, hắn chỉ coi cô gái như là con gái mình mà thôi…

***

Cho tới một ngày…

Hắn cùng cô bé ngồi trong một quán café, không gian trong quán rất trữ tình… sau những phút yên lặng bỗng dưng cô gái nép vào người hắn và nhỏ nhẹ:

– Chú à… con nhớ chú nhiều lắm…!

Hắn hơi giật mình, nhưng sau một lúc trấn tĩnh, hắn cười nhẹ.

– Sao chú lại cười…?

– Bé à… con bớt giỡn đi… chú chỉ xem con như con gái mình mà thôi…

– Không… con nhớ chú thiệt mà…!

Sau nhiều phút lặng thinh… không hiểu ma xui, quỷ khiến thế nào, hay cái bản tính đàn ông trong hắn đã trỗi dậy, hắn đặt một nụ hôn nhè nhẹ lên mái tóc của cô gái… cô gái yên lặng, ngất ngây trong hạnh phúc…

– Mình về đi…

– Dạ…

Hắn nhớm mình chuẩn bị đứng dậy đến quày thanh toán tiền, cô gái bỗng ôm lấy cổ hắn và đặt lên môi hắn một nụ hôn… hắn đón nhận một cách thụ động, thờ ơ… rồi tới quày thanh toán tiền ra về…

Đêm đó, hắn trằn trọc và suy nghĩ rất nhiều, lương tâm và cái thằng đàn ông trong hắn cứ co kéo nhau mãi để giành quyền sai khiến hắn nên làm như thế nào… rồi cuối cùng hắn cũng quyết định sẽ không gặp cô bé nữa…

Ngày hôm sau, chuông điện thoại của hắn đổ dồn liên tục, hắn quyết định không nghe máy… nhưng rồi ngày hôm sau nữa cũng lại như vậy.., hắn đã không cầm lòng và đã lặng yên khi nghe đầu dây bên kia cô bé nói chuyện với hắn trong nước mắt và xin được gặp hắn chỉ một lần thôi. Sau khi suy nghĩ, hắn đồng ý, bởi hắn cũng muốn gặp để giải thích với cô bé rằng tình cảm mà hắn dành cho cô bé không phải là tình yêu nam nữ mà như tình cảm một người cha dành cho con mà thôi…

Gặp nhau, cô bé khóc rất nhiều mặc cho hắn cố giải thích, cô bé cũng nhất định không chấp nhận cái tình cảm cảm của một người lớn mà hắn dành cho cô bé… Giải thích mãi rồi cô bé cũng chịu, nhưng lại xin được hắn chở ra biển để được cùng ngắm biển với hắn một lần thôi… để cô bé khỏi bị hụt hẫng, hắn đã đồng ý…

Và cũng tại nơi này, vào cái buổi chiều hôm đó, hắn và cô bé đã ngồi trước biển… Khi mà hai thân xác một nam, một nữ kề sát vào nhau, không còn khoảng cách về lứa tuổi, cái thằng đàn ông trong hắn đã trỗi dậy… Khi mà cô bé đã hoàn toàn lọt vào lòng hắn, hoàn toàn dâng hiến… Khi mà cái khoảng cách tội lỗi không còn gì che chắn, thì từ trong sâu thẳm lý trí của hắn, lương tâm hắn bừng tỉnh… hắn đẩy cô bé ra xa… Bị từ chối… cô bé đã khóc nức nở, mặc cho hắn đã dùng hết khả năng để an ủi cô bé… Rồi cuối cùng cô bé cũng nhận ra được sai lầm của mình và lí nhí cám ơn hắn… Để cô bé có đủ thời gian trấn tĩnh trở lại, hắn đưa cô bé trở về… Rồi cũng từ cái buổi chiều hôm đó hắn đã thay số điện thoại và không bao giờ gặp lại cô bé lần nào nữa…

***

biển chiều nay

Ảnh minh họa: baogiaothong.vn

Chiều nay, cũng như bao buổi chiều khác, mỗi khi căng thẳng hay có chuyện không vui, hắn lại ra đây, chính nơi mà hắn và cô bé đã có những giây phút bên nhau thật tuyệt vời và cũng để lại trong lòng hắn một kỷ niệm thật sâu sắc. Cái kỷ niệm đó làm cho hắn mỗi khi nhớ lại, hắn lại tự hỏi lòng mình: tại sạo lại như vậy…? Hắn đã cư xử đúng hay sai, rằng hắn có yêu cô bé không? Không yêu sao lại nhớ? Rồi cuối cùng hắn cũng tìm được câu trả lời: Hắn đã kịp chiến thắng bản năng để cư xử đúng… Nỗi nhớ nhung chỉ là một miền ký ức mà thôi… Giờ đây ngồi trước biển, hắn luôn cầu mong cho cô bé được hạnh phúc…

Biển vẫn mơn man, rì rào sóng vỗ, những con thuyền đã lên đèn, trước mặt hắn là cả một mặt biển long lanh với những ánh đèn xa tít tắp…

Đặng Trung Sinh

Xem thêm:

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN