Truyện ngắn: Chị Chấn

Truyện ngắn: Chị Chấn

Không thể đoán được chị bao nhiêu tuổi. Gọi “chị” cho chị vừa lòng thế thôi. Thú thực gặp ông chồng quá năm mươi tuổi của chị lần đầu tôi cứ tưởng là con giai chị. Người chị mỏng tang. Đội nón vá, bịt mặt bằng khăn mùi xoa. Chị hay ngồi lẩm bẩm về những đứa con. Ngoài tôi, chẳng ai đủ nhẫn nại nghe chị lẩm bẩm. Có lẽ vì thế chị quý tôi hơn. Những đứa con chị đang học đại học. Với một người đàn bà cả ngày phơi mình trên phố như chị, những đứa con ấy là phạm trù thiêng liêng chẳng dễ gì nói cho ai hiểu. Tôi hiểu. Tôi hiểu tấm lòng và ước nguyện của chị chứ không phải hiểu những điều chị lẩm bẩm.

 Ảnh minh họa

Một mảnh tường đổ làm bàn. Mấy viên gạch bê tông nhẹ chụp tấm giấy báo làm ghế. Dưới cái điểm dừng xe buýt cả ngày mù mịt bụi, bên cạnh một hố ga thiếu nắp, cách ông chồng hộ pháp chạy xe ôm mươi mét, trước những ánh mắt có khi thương hại, có khi dè bỉu hoặc cảnh giác của khách đi xe, chị Chấn kiên gan ngồi đó với tất cả nắng, tất cả mưa, với trần gian nhọc nhằn bán từ nước chè, thuốc lá, sữa tươi cho đến túi bóng để nôn. Từ khi tôi biết chị đã 6 năm rồi. 6 năm, chị và cái quán đã thành huyền thoại trong lòng tôi. 6 năm, lũ trẻ nhà chị từ học sinh cấp 3, đứa đỗ trường Cảnh sát, đứa vào trường Ngân hàng. Học xong lại hùng hục thi tiếp học tiếp. Con gái chị đã có hai bằng, năm nay nó lại học bằng thứ ba. Dường như với nó học bao nhiêu cũng không đủ.

Chị Chấn vẫn miệt mài bên cạnh nắp hố ga, miệt mài lẩm bẩm và hạnh phúc. Đôi khi thương chị quá, tôi nghi ngờ cái hạnh phúc sáng rỡ trên góc mặt hở ra ngoài khăn mùi xoa kia. Vẻ hạnh phúc ấy thật, thật và viên mãn quá. Tôi không thể minh xác được mối nghi nào.

Câu hỏi khiến tôi ấm ức nhất, ấm ức vì không trả lời nổi là: “Nếu các con chị Chấn đi làm, kiếm thật nhiều tiền để mẹ chúng không đi bán nước nữa, liệu chị Chấn có còn vẻ hạnh phúc ấy không?”.

(Đầu đường đôi dẫn vào khu đô thị Mỗ Lao – Hà Đông, có một điểm dừng xe buýt, chị Chấn bán hàng ở đó)

Hải Nâu

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN