Truyện ngắn: Chiếc ô màu xanh lá

Truyện ngắn: Chiếc ô màu xanh lá

– Mình thử làm bạn đi anh!

– Nhảm nhí!

– Mình thử đi. Trong vòng 10 ngày thôi, không nhiều đâu. Nha anh!

– Không là không. Tự dưng đang làm người yêu của anh giờ lại muốn làm bạn anh, em thật là…

Người yêu bé phụng phịu, vẫu môi hờn trách. Anh rung rinh cười ôm người yêu bé vào lòng: “Anh yêu em”

Này anh, em có lẽ còn quá bé để hiểu thế nào là tình yêu. Em cần cách xa anh một tí để yêu anh. Khi mình là bạn, em sẽ hiểu em không được anh cưng chiều nhất, không được anh quan tâm nhất, không được nghe anh nói “Anh yêu em” và không được… nói “Em ghen”

“…

1.

– Cô ấy thích màu gì hở anh?

– Xanh lá

– Thích gì nữa anh?

– Mưa, socola và nhạc Trịnh.

– Lần đầu tiên gặp cô ấy điều gì làm anh ấn tượng nhất? Kiểu như không bao giờ quên được ấy.

– Đôi mắt. Một đôi mắt buồn. Em tin không? Khi cô ấy cười đôi mắt ấy vẫn buồn rười rượi.

– Còn mắt em?

– Trong veo – anh khẽ cười, vuốt má người yêu bé.

Người yêu bé mím môi:

– Tại sao 2 người chia tay hở anh?

– Vì anh không bắt kịp được cô ấy. Bọn anh rong ruổi rượt bắt nhau, mà phải nói là anh rượt bắt cô ấy. Giống như một cuộc chạy marathon không cân sức. Anh thua cuộc như một lẽ tất nhiên…

Anh nén tiếng thở dài mỉm cười kéo người yêu bé vào lòng:

– Em cứ như đang hỏi cung anh ấy.

– Anh có yêu cô ấy không?

– Anh yêu em, ngốc ạ!

Này anh, em nghe tiếng thở dài của anh đấy. Em cảm nhận được vòng tay run rẩy của anh nữa đấy. Em soi gương và nhe răng cười, hình như… hình như… mắt em cũng buồn đây này.

Màu em yêu là gì nhỉ?

Màu xanh lá.

Huế mưa, Chiếc ô màu xanh lá

2.

– Anh! Một chiếc ô kìa. Ngộ quá!

– Ô thì có gì mà ngộ với lạ.

– Em chưa thấy chiếc ô nào màu xanh lá cả.

Anh nhoài người ra phía cửa sổ, với tay đóng cửa lại.

– Anh chẳng thấy gì cả. Em đừng có ngồi đó nghịch mưa nữa. Mai lại cảm.

Người yêu bé co người lại, vòng tay ôm 2 đầu gối.

– Ô của cây là tán lá đó anh! Chiếc ô to thật to. Màu xanh lá.

– Đó là chiếc ô lúc nãy em nói đấy hử?

Người yêu bé nheo mắt di di ngón tay lên bàn:

– Anh đoán xem!

Này anh, anh đã ngó ngay ra ngoài cửa sổ khi em nói về chiếc ô màu xanh lá. Có phải đó là điều anh chờ đợi? Như bao lần ngồi với em trong những cơn mưa dài anh luôn để mắt mình lạc ra ngoài cửa sổ!!! Hôm nay, có lẽ người-dưới-ô bước quá nhanh đến nỗi anh không kịp nhìn thấy, trừ em. Hay anh đã nhìn thấy nhưng lại không muốn nhìn tiếp nữa? Hay đó chỉ là ảo tưởng như bao đêm những cuộc rượt đuổi len vào giấc mơ của em?…

Truyện ngắn: Love is Green - Lang Thành

3.

Kiss the rain. Kem socola. Và mưa.

– Em muốn làm Người Mưa. Còn anh, anh sẽ là Người Kem.

– Kem mà Kiss the rain thì tan chảy hết còn gì.

– Em thích thế.

– Thích anh biến mất hả?

– Không. Thích anh tan chảy…

Người yêu bé nhét đầy kem vào mồm rồi hà hơi ra ngoài, người yêu bé thích thú quờ mấy ngón tay vào làn khói mỏng vừa chui ra từ miệng.

– …khi anh thật sự yêu em

Anh chồm tới, sát lại gần môi người yêu bé.

– Không! Không! – người yêu bé giãy nẩy đẩy anh ra – miệng em đầy kem!

Này anh, nếu như em ngồi vào chỗ của anh, và anh, dĩ nhiên, anh ngồi vào chỗ của em. Thì liệu anh có hôn em không nhỉ? Chắc là không. Miệng em đâu có đầy kem. Chỉ có mắt em đầy màu xanh lá. Phía sau anh. Nếu anh chịu quay lại. Anh sẽ thấy Người có chiếc ô màu xanh lá với đôi mắt buồn ngay cả khi cười…

Miệng em đâu có đầy kem. Chỉ có mắt em đầy nước…

…”

– Em phải đi.

– Tại sao?

– Vì em thua cuộc. Em không đuổi kịp anh…

Người yêu bé nhón bước xoay nhẹ chiếc ô trong tay. Ô màu lá úa:

– Anh, em và… cô ấy. Một vòng tròn.

Chẳng cần 10 ngày làm bạn. Em cũng hiểu. Thế nào là tình yêu?

Tình yêu của anh là màu xanh lá.

Tình yêu của em cũng là màu xanh lá.

Bởi vì tình yêu của em là… anh.

Người-dưới-ô-màu-xanh-lá:

Tôi luôn dõi theo anh. Tôi luôn ở phía sau anh. Có lẽ vì vậy nên anh nghĩ anh chẳng bao giờ đuổi kịp tôi…

Vẫn là anh. Vẫn nơi ấy – màu xanh vĩnh cửu. Với mưa. Với kem socola. Nhưng đã là Yiruma với Kiss the rain. Không phải Tuấn Ngọc với Một cõi đi về.

Tôi đã từng nghĩ cô bé là chiếc bóng của tôi. Chiếc bóng mà anh cố tình gán ghép kỉ niệm xưa cũ giữa anh và tôi. Nhưng. Tôi cũng như cô bé ấy. Chúng tôi đều lầm tưởng. Lầm tưởng anh luôn yêu tôi…

Cô bé ra đi. Tôi kịp hiểu anh đã không còn thuộc về tôi. Cô bé quay đi. Quá nhanh để không kịp nghe thấy tiếng anh thì thào: “Anh đang tan chảy…”

Anh yêu cô bé ấy. Cô bé có đôi mắt trong veo.

Viết vào một ngày trời không hửng nắng, có chiếc ô trên phố…

20.07.09, Lang Thành

Xem thêm: 

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN