Truyện ngắn: Chiều tù

Truyện ngắn: Chiều tù

Chiều đỏ quạch một màu như máu đông từ ráng mây đến lòng vịnh. Mặt trời gắt gay như khuôn mặt một gã phàm phu đang cơn tức tối. Du ngồi tựa đầu vào khung cửa sổ bằng gỗ đã mục phủ rêu xanh và bốc mùi hoai mốc. Cánh cửa gần long bản lề, cũ kỹ, trầm buồn. Du ngồi, cứ như thế dễ có đến cả chục năm nay. Cái ngồi tuy không mang đến cho cuộc đời Du điều gì đổi khác, nhưng Du cũng chẳng biết làm gì hơn. Du thậm chí còn chẳng biết mình có chờ đợi điều gì đó hay không?

Truyện ngắn: Chiều tù

Ảnh: Góc Báo.

Từ hồi Du còn trẻ, không! Du chưa già, phải nói là từ hồi Du còn nhỏ mới đúng. Du còn nhỏ và Du còn khao khát yêu thương. Du như một người giàu có đi ban phát ái tình làm vui cho thiên hạ, Du yêu nhiều lắm, gặp kẻ nào đâu Du cũng say mê. Du yêu bằng bất cứ loại tình ái nào bắt gặp trên đường đời. Du yêu cha mẹ Du, yêu anh chị em của Du, Du yêu hết thảy xung quanh, Du yêu cô thiếu nữ vừa dời gót tiên qua cổng ngõ, Du yêu em gái đang tíu tít gánh hàng rong đến buổi chợ chiểu, Du yêu quá khứ, yêu tương lai, yêu cả lá cỏ ven đường mà vô tình Du thấy được. Du như cụm thông mới lớn tung rải ti tỉ phấn vàng cho gió đến mang đi. Du yêu con người ta mà không nghĩ đến rồi lòng mình có mất hay còn. Du sống vì lý tưởng. Du như một tín đồ ngoan đạo của tình thương, hết lòng phụng sự tín ngưỡng của mình mà không cần biết người đời coi đó là thần tiên hay ác quỷ.

Thế rồi người ta chán với cái tình ái của Du, lâu dần người ta không còn chịu đựng nổi thứ tình ái không biết sinh lời và không làm nên phương tiện sống. Người ta bảo Du điên. Người ta bảo Du hão huyền. Người ta bảo người ta đến bực dọc với Du. Người ta lần lượt hất Du ra khỏi thế giới mà Du đã tưởng là Du là một phần trong đó. Người ta hất Du, người ta lấy cái lòng dạ của người ta để so đo với tâm tính của Du rồi mà cho rằng Du là một thứ bỏ đi, vô giá trị. Người ta hất Du đến cái thành phố biển quanh năm buồn tẻ này. Ở đây, Du sống nhờ những tiếng sóng quanh năm ầm ì đánh vào bờ đã đến vô tình, Du sống nhờ rặng liễu buồn thiu trên con đường rải sỏi bốn mùa xám ngoét, não nuột, Du sống nhờ những tiếng chim Hải Âu nghe như tiếng oán hờn của người con gái chết trẻ với nỗi oan muôn đời không tài nào gột rửa, Du sống với những con thuyền hàng ngày chỉ biết có đi xa, sống với cái vị mặn chát của nước biển muôn đời vẫn oán rằng mình kém mặn hơn vị nước mắt, sống với những con sóng từ lúc sinh ra cho đến giờ vẫn chỉ hát có duy nhất một bài tẻ nhạt. Ở đây, Du sống nhờ nỗi buồn tẻ, sống với nỗi buồn tẻ. Du lấy cái hiu quạnh, buồn bã nơi đây hòng quên đi niềm tuyệt vọng từ những tình yêu tan vỡ trong đời….

Chiều nay, mặt trời sao mà gay gắt, ánh chói chang màu kiến lửa đổ xuống mái nhà Du cái oi bức như hàng ngàn mũi kim đâm vào thịt da, Du bất giác nghĩ đến cảnh tra tấn thời xưa bằng cách lấy kim đâm vào người để gây đau đớn. Vết thương không rỉ máu nhưng người bị tra tấn thì cứ thế mà âm thầm chịu đựng. Du thấy bức bối trong người, Du muốn được đập phá cái gì đó hòng giải tỏa cảm giác này đi, nhưng trong nhà Du, có cái gì đâu để cho Du đập ngoài cái bàn gỗ cũ kĩ và cái giá vẽ chỏng chơ trong góc phòng, chẳng lẽ Du đập chúng đi? Ừ! Đúng! Du muốn đập chúng đi, đúng rồi! Chỉ tại chúng, chỉ tại chúng mà Du nên nông nỗi này. Tại chúng mà cái viển vông, cái huyễn hoặc của Du mới có cớ để tồn tại, để làm khổ Du. Du muốn đập chúng đi. Du nhìn chúng bằng con mắt như long lên vì tức tối, như uất hận, căm hờn. Du muốn đập ngay tức khắc! Du càng nhìn chúng lại càng thấy đầu mình nóng ran lên. Du toan đứng lên với tay lấy cái giá vẽ mà đập đi cho rồi…. Thế nhưng Du lại chẳng dám. Đây cũng chẳng phải lần đầu cái ý nghĩ ấy nảy ra trong đầu Du, lại càng không phải là lần đầu Du toan đứng lên rồi lại như con thú yếu đuối mệt mỏi kiệt sức ngồi vật xuống cái vũng máu của chính mình mà nhìn kẻ thù dương dương trước mặt như thế. Du chẳng dám đập. Du còn gì trong đời nữa đâu. Du chẳng còn gì ngoài cái mơ ước hão huyền ấy, đập nó đi rồi thì thân xác này của Du tồn tại phỏng có còn ý nghĩa gì nữa. Đã bao lần Du toan như thế, mà có lần nào Du dám đập đâu. Du vẫn chỉ ngồi thế thôi. Lơ đãng nhìn những cánh chim chiều!

Cái ráng chiều như đổ lửa càng ngày càng làm Du bức bối, hay cái tăm tối và bế tắc của cuộc đời Du càng ngày càng làm cho Du bức bối? Du cần một cái gì đó để giải thoát cho chính mình. Du hướng mắt về phía rặng liễu mới ban sáng còn non tơ nhảy múa trong gió. Còn xanh một màu trong vắt như con mắt của nàng Kiều. Còn nõn nà như những ngón tay thon dài của cô gái con nhà phố hàng ngày không biết đến việc gì ngoài với tay hái những nụ Ti-gôn còn đương sắc về làm của riêng mình. Mới sáng nay thôi, Du còn thấy chúng cười tươi roi rói. Thế mà bây giờ, ngay khi Du cầu đến cái xanh tươi của chúng nhất, ngay khi Du đưa mắt tìm kiếm cái màu xanh dìu dịu ấy để cứu rỗi linh hồn mình khỏi sợ tù túng đang chụp lấy cái ô cửa sổ chỗ Du ngồi này. Thì cả rặng liễu như chỉ còn là những bộ xương khô khốc, đau đớn oằn mình gánh trên lưng cả khối chiều đặc quánh. Cái đỏ của trời chiều dường như cũng nhuộm cả vào con mắt Du khiến cho Du nhìn đâu cũng chỉ thấy một màu đau đớn, tang thương. Du tưởng mình chết đi trong cái cảnh nặng nề và u uất. Du chợt nhớ đến những cánh chim hải âu sải dài ra phía biển. Du tìm, Du dõi mắt đi tìm. Lần này Du vội vàng lắm, Du sợ Du chậm thêm một chút là chiều cũng giết luôn những cánh Hải Âu của Du như giết rặng Liễu dưới con đường ngát xanh kia. Du như bay ra khỏi khuôn cửa sổ ẩm ướt và rêu phong của mình. Du như người sắp chết đuối thấy dấu chiếc cọc ngay gần tầm tay với của mình. Du dõi tìm những cánh chim. Du biết rồi! Du chờ một cơn bão, có lẽ, ở cái thành phố biển này, chỉ có những cánh chim Hải Âu là có thể mang về cho Du một cơn bão. Chỉ có những cánh chim Hải Âu mới đủ rộng để gánh về một cơn bão. Du tìm…! Những cánh chim Hải Âu gánh bão cuối mùa!

Bởi lẽ! Du biết Du chẳng thể đủ sức để đập vỡ dù chỉ là một hạt bụi trong thế giới chính của Du. Du đau khổ lắm khi niềm tin vào cuộc sống, niềm tin vào tương lai cứ dần vỡ vụn theo ngày tháng. Du đau khổ lắm khi tình yêu thương Du ban phát đến loài người chỉ mang lại cho Du những hụt hẫng, chông chênh. Du đã từng tin, đã từng yêu con người ta đến thế. Nhưng họ không yêu Du, họ không mảy may đoái hoài đến tình yêu của Du, họ không màng đến tình ái, họ sống vì những thứ đâu đâu. Du càng ngày càng thấy họ xa vời quá! Họ xa đến nỗi tình yêu của Du chỉ còn có thể là những làn khói mỏng, mờ ảo như sương vấn vít với khói chiều từ căn bếp vùng trung du thiếu hơi người mà thừa hơi lạnh lẽo. Mờ ảo và hư hao! Nhiều lúc Du đau đáu tự hỏi rằng cái sự xa cách ấy là do họ không hiểu nổi thế nào là tình yêu hay tại Du nhất quyết không chịu học theo họ rằng cuộc đời là những thứ mà Du đang nhìn thấy? Họ làm Du mất dần cái lòng nhiệt tình với cuộc sống này, đến thậm chí ngay cả cái thú đi ghét con người ta mà đến ra ghét cay ghét đắng Du cũng không còn có được. Du khổ lắm, nhưng Du không dám với tay ném bỏ cái khổ ấy ra ngoài đường. Du sợ cô độc, Du lại càng sợ hơn cái cảm giác hối hận vì chính mình mà mình trở nên cô độc. Du sợ ném chúng đi rồi Du sẽ cô đơn! Thế nên Du mới cầu một cơn bão, Du ngồi khẩn khoản nhìn những cánh chim Hải Âu trắng xóa kia sẽ mang về cho Du một cơn bão. Cơn bão cuốn bay cái gác thượng tăm tối này đi, cuốn bay cuộc đời Du đi, cuốn bay cái giá vẽ nhem nhuốc kia đi, cuốn bay giấc mơ của Du tung ra ngoài biển cả. Du chờ, như người ta chờ đợi sự ban ơn của một vị thánh sau khi đã làm lễ tế thần một cách thành tâm…

Du ngước mắt nhìn lên, khổ sở và lo lắng. Nhưng cũng chẳng kịp đón lấy cánh chim cuối cùng. Cơn bão có lẽ sẽ không bao giờ có thể đến từ những cánh chim Hải Âu. Cánh chim cuối cùng vừa bị chiều nuốt trôi vào vô tận…

Tác giả: Sỏi

Sources:

BÀI LIÊN QUAN