Truyện ngắn: Công chúa nhầm lẫn

Truyện ngắn: Công chúa nhầm lẫn

Có thể cuộc sống cuốn ta đi vội vã, không biết trước. Có thể ta bỏ lỡ nhiều điều quan trọng trong hành trình đi về phía trước. Nhưng tự hứa với bản thân mình, sẽ không bao giờ buông tay khi em tìm thấy người quan trọng trong trái tim mình. Tặng một người không quen nhưng ta quen nhau trong ánh mắt. Mắt Nhỏ…

thiếu nữ

Ảnh: Vietnamnet.vn

Hạ Vy

Hạ vy đứng lặng yên trên sân thượng của tòa chung cư. Gió lạnh xối xả ùa vào người cuốn đi những vệt nước loang lổ nơi khóe mi. Nó hét thật to cho mọi nỗi buồn ấp ủ trong lòng bung ra tan theo cơn gió đông này. Đầu óc nặng trĩu cũng được xoa dịu lại. Có những điều chỉ làm được một lần, nếu lần đầu không tốt thì không thể làm lại lần thứ hai. Nó biết, biết chứ nhưng lại không thể thay đổi một vài điều. Có lẽ cái biệt danh công chúa nhầm lẫn sẽ chưa thể thoát khỏi người nó…

Văn phòng khoa

Đặng Trần Hạ Vy: điểm em rất may mắn đủ qua môn này!!!

Giọng nói trầm bổng của thầy Mắt Nhỏ, cố tình nhấm mạnh vào chữ may mắn làm cho nó cảm thấy chua xót. Có cái gì đó nghẹn đắng trong cổ họng không thể phát ra. Nó cúi gằm, yên lặng ổn định lại mớ cảm xúc đang lẫn lộn trong lòng. Biết trước kết quả mà vẫn cố gắng lặn lội lên tận đây chỉ để đính chính lại thông tin. Vậy mà kết quả nó nhận được là thứ nó không hề mong đợi. Không gian rơi vào trạng thái tĩnh lặng.

“ Tôi nghĩ em cũng không cần phải xem lại bài đâu, tôi đã chấm rất kỹ, sai ngay từ việc thay số đơn giản nhất, cũng không ngoài dự đoán của tôi, thậm chí tôi còn hơi bất ngờ!”  thầy tiếp tục nó phá tan không khí nặng nhọc mà cô bé như nó vô tình tạo ra. Bình thường con gái lớp nó vẫn trầm trồ giọng nói êm dịu của thầy, trầm trầm lên xuống nhịp nhàng có pha một chút hơi tây vì thầy vốn đi du học ở Anh lâu năm. Còn bây giờ, từng nốt ngân trong câu nói như xoáy vào tâm can nó, như nỗi buồn bao năm trở về dày vò.

“ Em cảm ơn”

Thốt lên được ba chữ, nó nhẹ nhõm chạy biến đi, chiếc cặp trên vai nặng trĩu. Chiếc xe địa hình lao như bay trên đường, nó guồng mình lên đạp, tim dường như bị bóp nghẹt lại, đập liên hồi. Từng đợt gió lạnh, rát ào ạt thổi tới tấp. Cả người nó nóng rực lên. Khóe mi vương bụi, chợt ướt. Chả mấy nó cũng đến khu chung cư yêu dấu. Chạy vội lên tầng thượng………

Kí ức      

Người ta luôn nói rằng, kí ức luôn tồn tại trong lòng mỗi con người. Thi thoảng nó chập chờn lởn vởn về quanh đầu óc ta. Những kí ức vui sẽ nuôi dưỡng tâm hồn những lúc khó khăn, nhưng kí ức đau buồn lại ám ảnh ta, dày vò ta trên những chặng đường sau này… không quên….

Năm lớp 3

Trong lớp học nhỏ bé, những đôi mắt tròn xoe, trong veo im lặng ngồi trong lớp. Tiếng cô giáo đều đều văng vẳng khắp sân trường. Trên bục giảng, cô bé mặc chiếc váy màu hồng , hai bím tóc lúc lắc theo từng di chuyển của viên phấn trắng đang hăng hái làm bài. Chiếc bảng đen dần được lấp kín bởi những con chữ nhỏ xinh, tròn trịa, ngắn tũn. Có đôi bụi phấn vẩn vương trên mái tóc đen óng ả. Cả lớp chăm chú nhìn lên bài giải trước mắt. Áo dài của cô lướt thướt chuyển động. Bất chợt có tiếng cười rộn lên vang vọng cả một khoảng trời. Mấy chú chim nhỏ khẽ giật mình bay đi, liếc vội qua khe cửa sổ ngập nắng. Có cô bé đang đứng dậy trả lời bài, ánh mắt nhỏ hướng xuống, đôi chân đi đôi giày búp bê  di di trên nền đất, hai má phúng phính ửng đỏ. Lời nói của cô giáo vừa đủ mấy chú chim kịp nghe thấy:

“ Hạ Vy, bài này là cho em sữa lại lỗi của bài kiểm tra trước đấy. Sao vẫn có lỗi sai vậy: 100: 10= 10 chứ em”

Cả lớp tiếp tục một tràng cười. Bê Mập mồm vẫn còn lén ăn viên kẹo ngậm đỏ chót, vừa cười vừa nói với mấy đứa bên cạnh

“ Hạ Vy công chúa nhầm lẫn”

“ Sao cậu lại gọi bạn ấy là công chúa?” đám trẻ trong lớp nhao nhao.

“ Vì bạn ấy mặc váy hồng giống công chúa trong truyện cổ tích mẹ tớ buổi tối hay kể!” Bê Mập đẩy viên kẹo va vào răng, cười lớn.

“ Hạ Vy công chúa nhầm lẫn”  cả hội học sinh nhắc lại giọng của Bê Mập thích thú. Cô giáo gõ nhẹ vào bàn, tiếng ồn ào cũng giảm đi dần. Không khí lại trở lại vẻ tĩnh lặng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Năm lớp 9

Dưới tán phượng vỹ đỏ rực của mùa hè, hai cô bé ôm nhau trên chiếc ghế đá. Tiếng khóc thút thít  lạc trong tiếng ve kêu râm ran, rồi bị nuốt gọn.

Cô bé Tóc Xù đưa tay vỗ bạn “ Hạ Vy đừng khóc, dù sao cũng thi rồi mà”

Từng giọt nước mắt vẫn đua nhau chảy không ngừng, giọng cô bé nghèn nghẹn cãi lại:

“ Tớ ngốc nhất, sao có thể nhầm đề là phân tích tác phẩm “ Lặng lẽ Sapa” thành phân tích hình tượng anh thanh niên trong tác phẩm chứ”

“ Ai cũng có lúc nhầm, cậu có thể tự tha thứ cho mình” Tóc Xù vẫn tiếp tục khuyên nhủ, hai vai áo trắng đã ướt đẫm nước.

“  Học toán làm sai, giờ học văn cũng nhầm, vỗn dĩ tớ vẫn chỉ là một người nhẫm lẫn. Liệu có phải mẹ tớ có sai sót gì khi sinh tớ ra không?” Hạ Vy than thở

“ Công chúa nhầm lẫn” Tóc Xù phá lên cười dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của cô bé ngồi bên cạnh. Hạ Vy không nghĩ cô bạn thân lại có thể trêu mình ngay lúc này.

Tầng thượng khu chung cư

Dòng kí ức ùa về làm tân hồn nó thêm mệt mỏi. Chỉ là một vài kí ức nhỏ nhặt trong một đống kí ức hình thành nên cái biệt danh đó. Nhiều khi, nó đã cố gắng hết sức, cẩn thận từng chút một. Vậy mà vẫn ngã, rất đau. Vô số vết sẹo được hình thành, chưa kịp mờ đã có những lớp mới. Nó đôi lúc tự hỏi có phải mình là kẻ không may mắn không. Nhưng có một điều mà không bao giờ nó từ bỏ là tự đứng dậy, sau mỗi lần nó đối mặt với vấp ngã càng bình thản hơn. Chiếc điện thoại rung lên liên hồi kéo nó khỏi dòng suy tưởng

“ Chỗ này lạnh thế vẫn không làm em thoải mái hơn?”

Là tin nhắn của thầy Mắt Nhỏ. Nó chợt nhìn sang phía tòa nhà đối diện. Thầy đang đứng trầm ngâm nhìn nó. Vẫn bộ quần áo ban nãy lúc nó gặp ở văn phòng khoa, chắc thầy mới về. Nhìn dáng vẻ của thầy, nó thầm trách mình số phận của mình. Trước đó sao nó lại hâm mộ ánh mắt nhỏ xíu của thầy vậy, sao họ lại cùng ở trong một dãy chung cư, mỗi sáng thứ năm lên lớp là y như rằng nó bước chân ra ngõ đã gặp thầy. Ngày trước còn vui mừng vì sự tình cờ và vì vô cớ khu chung cư xuất hiện một giảng viên đại học trẻ tuổi đẹp trai mới đi du học về, còn giờ thì nó thấy bức bối. Cái giọng điệu châm biếm của thầy có thể khiến tim vô số sinh viên non nớt như nó chợt vỡ vụn. Trên lớp có tiết của thầy nó còn vinh dự được sai khiến đi giặt giẻ lau bảng. Cuộc đời mỗi người đều sống, đều hít thở, sao có một số người có đặc quyền khác nhau vậy.

“ Chúc thầy buổi tối mát mẻ” tin nhắn của nó nhanh chóng gửi đi. Nó dơ tay vẫy vẫy tạm biệt về phía Mắt Nhỏ, lẳng lặng xuống cầu thang, nhanh chóng chuồn về phòng.Trên chiếc giường êm ái, Hạ Vy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chiếc điện thoại được tắt nguồn nằm chỏng chơ dưới sàn nhà. Trong giấc ngủ, nó mơ thấy thầy Mắt Nhỏ cười trìu mến với nó, ánh mắt nhỏ xíu, hàng my thưa thớt nhưng cong vút ám ảnh nó từ lần gặp đầu tiên. Có thể đối với fan hâm mộ của thầy đó là một khiếm khuyết, nhưng với nó, mỗi lần gặp thầy, nó không khỏi kiềm chế để nhìn vào đôi mắt đấy ít đi một chút. Nó thích cách đôi mắt ấy cong lên nhìn mọi vật, thích mỗi khi thấy đôi mắt đen láy của mình in bóng trong đó……

Câu truyện của Mắt Nhỏ.

Tôi vô tình gặp em trên con đường nhỏ trong khu chung cư. Làn tóc dài đen óng bay nhẹ trong gió. Xa nơi đây đã lâu, khi trở về chợt nhìn thấy bóng dáng Việt Nam trong em, tôi mới biết đây đã là quê hương mình. Cơn mưa phùn ập đến hối hả, tôi chưa kịp tận hưởng thì đã được em kéo vào chiếc ô. Một bàn tay nhỏ bé, ấm áp cầm chặt lấy tay áo tôi. Em đã nói với tôi

“ Mưa kìa chú!” Tôi ước chừng chỉ hơn em vài tuổi, thật không xứng làm chú của em. Tôi bật cười. Ánh mắt ngô nghê của em nhìn tôi như dò hỏi

“ Có thể gọi là anh, tôi nghĩ tôi không hơn em nhiều tuổi đâu”

Em lắc đầu “ Gọi anh phải là người cháu cảm thấy gần gũi và thân thuộc”

Tôi thật chưa gặp ai như em nữa. Cứ nghĩ đó là lần gặp gỡ em duy nhất. Nhưng đúng là cuộc đời, có những điều bất ngờ người ta không thể đoán trước. Tiết giảng đầu tiên của tôi trên trường đại học, trong một lớp có gần một trăm sinh viên, tôi vô tình thấy em. Chiếc váy màu ngọc làm em không bị hòa vào lớp học đông đúc. Có lẽ vì vậy mà trong kí ức của tôi đã mặc định: em là một người đáng lưu tên, nhớ mặt. Các buổi dạy sau, tôi vẫn gặp em trong con ngõ nhỏ. Em luôn cúi đầu chào nhanh rồi lướt qua tôi. Một cô bé mặc chiếc váy dịu dàng nhưng  đi chiếc xe đạp địa hình. Liệu có phải người em có quá nhiều mâu thuẫn. Không biết có phải cố ý, những kí ức về em ngày một nhiều lên trong đầu tôi.

Hôm nay, trong lúc quay lại trường lấy tài liệu. Tôi chợt nghe được tiếng nấc nghẹn. Đứng trên tầng hai nhìn xuống chiếc ghế đá ở phía trước giảng đường. Tôi thấy em thẫn thờ, than thở với cô bé bên cạnh về điều khiến em u buồn. Hóa ra chỉ là một lỗi trong bài thi, nhưng câu cuối cùng tôi nghe được từ em làm tôi hoàn toàn thấy tò mò “ Công chúa nhầm lẫn chắc sẽ gắn mãi với cái tên Hạ Vy của tớ mất”

Tôi không nghĩ một người được phép nhầm lẫn quá nhiều. Không hiểu biệt danh của em tại sao lại có. Quay trở lại văn phòng khoa. Tôi lục tung đán bài kiểm tra những môn mà em đã học. Một số được phúc khảo lại nhưng vẫn không lên điểm, còn lại các bài đều sai một hai phần ở những câu tinh toán đơn giản. Lòng thầm cười em: Liệu em vào được ngôi trường danh giá này cũng phải do sự may mắn quá lớn đem lại. Lúc em chạy cuống cuồng tìm tôi trên văn phòng khoa khi biết điểm. Tôi đoán em sẽ buồn. Nhưng không ngờ em lại buồn nhiều như vậy. Đáng lẽ tôi không nên đem quá khứ ra dằn vặt em thêm nữa, để ánh mắt đèn tròn chợt cụp xuống. Lúc đó em dời khỏi văn phòng, tôi chợt thấy tim mình trùng xuống. Xách xe về chung cư, tôi đi thang máy thẳng lên tầng thượng. Bắt gặp ánh mắt em nhìn xa xôi, vẫn còn vương nước. Tôi cảm giác muốn được che trở cho người con gái trước mặt.

Ta trở về bên nhau

Tôi cầm chiếc điện thoại lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng nhắn lại cho em một tin

“ Tối đông hôm nay rất nóng, tôi muốn đi ăn kem”

Đã lâu lắm tôi cũng chưa ăn kem, tôi sợ mình đã quên mất mùi vị kem nổi tiếng nơi  đây. Em ở bên tôi trong một chiều mưa phùn Hà Nội, trên tay là chiếc kem ốc quế đang bốc hơi lạnh nghi ngút

“ Thầy cũng thích ăn kem ạ? ” em nhìn tôi tò mò

“ Ai đó chúc tôi tối mát mẻ?”

Em phì cười, ánh mắt vẫn nhìn tôi chăm chú khiến trái tim tôi rung lên từng đợt. Bàn tay lạnh cóng chợt muốn soạn một tin nhắn. Một giây sau, nhìn ánh mắt em lướt chậm chạp qua từng chứ trên màn hình điện thoại, tôi thấy mặt em dần dần đỏ lên. Chưa kịp để em suy nghĩ, tôi cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang lạnh cóng của em kéo đi. Mưa lạnh, nhưng em đi bên tôi, bước thật chậm để biết yêu thương thật nhiều.

“ Công chúa, em có thể nhầm lẫn trong nhiều chuyện. Nhưng đừng nhầm người em yêu trong dòng đời tấp nập kia nhé!”

Tác giả: Zazi

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN