Truyện ngắn “Gió nghịch mùa”: Khi tình yêu chỉ là trò chơi…

Truyện ngắn “Gió nghịch mùa”: Khi tình yêu chỉ là trò chơi…

“Nếu như ngày hôm đó em không gặp anh, nếu như ngày hôm đó em không mãi chạy theo anh thì chắc chúng ta cũng chẳng xảy ra những chuyện đó”…

Truyện ngắn "Gió nghịch mùa": Khi tình yêu chỉ là trò chơi...

“Nếu như ngày hôm đó anh không gặp em, nếu như ngày hôm đó anh không cư xử dại dột như vậy thì chắc có lẽ chúng ta cũng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì”

5.00pm, Royant Caffee

– Chị ơi, đổi nhạc…!!

Lần này là lần thứ n Linh yêu cầu đổi nhạc rồi, Ngọc ngồi đối diện với cô dường như cũng hết chịu đựng được cái cảnh “ương ương dở dở” này lắm rồi, cô hét toáng lên:

– Thôi, nín đi… khóc làm gì nữa? Có được gì đâu?

Linh thút thít vừa khóc vừa nói:

– Nhưng tao ức lắm mày ơi! híc…

Ngọc tức tối:

– Ức thì mày có làm được gì thằng đó đâu. Chẳng lẽ mày sẽ đem tạt axit con nhỏ bồ mới của nó à?

– Nếu đủ can đảm làm chuyện đó thì tao cũng chẳng phải thê thảm như thế này rồi.

– Vậy thì tự trách bản thân không có con mắt nhìn trai đi, hổng dưng lại chọn một cái thằng con trai mang bộ mặc phản bội như thế làm gì, để giờ ngồi đây mà tức với chả giận.

Linh im lặng, cô vẫn tiếp tục khóc, nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má…

Một lúc sau Ngọc vội vàng đứng dậy kéo tay Linh giật giật mạnh:

– Thôi, dừng ngay cái màn “nước mắt ngắn dài” đó đi, đứng dậy theo tao!

– Đi đâu cơ chứ?

– Thì mày cứ đi theo tao đi.

– Nhưng mà đi đâu mới được chứ?

– Vậy thì mày định sẽ ăn mặc như thế này đến dự sinh nhật của tao sao? – Linh bực tức.

***

8.00pm Milky Way Bar

Địa điểm tổ chức sinh nhật Linh là do ý kiến của Phong – người yêu của cô. Linh đưa tay lên nhìn chiếc đồng hồ, rồi lẩm bẩm:

– Vừa đúng giờ!

Bổng tiếng xuýt xoa của nhỏ Ngọc bên cạnh cô vang lên, làm cô quay phắt lại:

– Chuyện gì thế mày?

– Còn chuyện gì nữa, chiếc vòng trên tay mày là thế nào vậy, còn định giấu tao nữa hả?

Linh đảo mắt xuống chiếc vòng trên tay của mình, đây là món quà sinh nhật đầu tiên mà cô được nhận từ Phong. Linh cười tinh quái, giọng đầy tự hào:

– Phong tặng đấy mày!

– Chu choa, gớm nhỉ, chả thông báo gì với bạn bè cả, làm bằng gì vậy?

– Vớ vẩn, tò mò?

Linh quay lưng bước đi trước, Ngọc gọi với rồi cũng theo chân Linh tiến về cửa ra vào.

Tiếng nhạc xập xình, ánh sáng mờ ảo, những tiếng la hét từ khắp căn phòng khiến cho Ngọc cảm thấy khó chịu. Cô nheo nheo mắt lần mò theo bước chân của Linh tiến về phía Phong và những người bạn của hai đứa. Câu lạc bộ đêm thật sự là không phù hợp với Linh nếu không muốn nói là cô chẳng có mấy cảm tình với nơi này.

Cô và Linh vừa đến nơi thì cả lũ bạn và Phong ồ vang lên, những tiếng vỗ tay, tiếng pháo nổ và những lời ca từ bài “Happy birthday” vang lên, những tiếng róng, tiếng hò hét vang lên như muốn ác đi những tạp âm từ xung quanh. Bổng dưng Ngọc lại cảm thấy mủi lòng, tự dưng cô lại cảm thấy xót thương cho chính mình. Trong suốt ba năm cô quen với Minh, chưa bao giờ anh tổ chức cho cô một bữa tiệc sinh nhật cho ra nghĩa của nó. Lúc thì anh báo bận, lúc thì anh phải đi công tác, lúc thì mẹ ốm… bao nhiêu là lý do được anh đưa ra để biện minh cho việc lãng quên đi sinh nhật của người yêu. Để rồi bây giờ anh bỏ cô để đi với người con gái khác. Có lẽ Linh nói đúng, đối với hạng con trai đó, cô nên quên anh đi càng nhanh càng tốt. Còn hơn là cô cứ giữ mãi trong lòng…

Ngọc ngồi xuống bên cạnh Linh. Cô đảo mắt một lượt quanh những người xung quanh, tất cả mọi người đều là bạn của cô và Linh từ hồi cấp ba đến giờ. Duy chỉ có một người cô cảm thấy lạ, đó chính là Nam. Cô đã nghe Linh kể nhiều về Nam và đôi lần chạm mặt trong các cuộc đi chơi. Cô ít tiếp xúc với Nam vì vẻ bề ngoài có đôi chút lạnh lùng và nghiêm nghị của anh. Nam yêu Linh từ rất lâu rồi, những mỗi tội Nam đến sau Phong và tình cảm của Linh dành cho Phong nhiều hơn là Nam. Nam biết thế, nhưng không hiểu tại sao anh lại không thể nào dứt ra khỏi cái vòng xoay tình yêu mà anh dành cho Linh.

Tình cảm đúng là thật khó hiểu, đôi lúc người ta chỉ yêu và yêu thôi chứ không hiểu tại sao lại yêu, và tình cảm dường như khiến cho người ta phải mù quán, ngu muội không thể tự chủ được những hành động của mình. Đôi lúc chính vì cái thứ tình cảm quá mảnh liệt đó của anh cũng đã làm cho Linh cảm thấy không được thoải mái, nhiều lần Linh đã cố tình tránh mặt Nam. Anh biết điều đó, nhưng làm sao được, anh đã yêu Linh, quá nồng nàn, không thể nào dứt ra được. Và hôm nay, sinh nhật của Linh, nhìn thấy cảnh Linh hạnh phúc bên vòng tay của Phong, anh không khỏi không chạnh lòng được.

Nam cứ thế chốc rượu vào mình. Anh uống, uống như chưa từng được uống. Anh đưa vào mình không biết bao nhiêu cơ mang nào là rượu, bia. Chốc chốc anh lại đưa tay lên miệng ngậm điếu thuốc, điên dại phả vào không trung cái làn khói mờ đục. Không ai nhìn thấy cái vẻ đau khổ đang ẩn hiện trên khuông mặt của anh. Linh không thấy, Phong không thấy và mọi người xung quanh đều không thấy, họ chỉ cứ cười đùa và chốc rượu cho nhau cho anh. Nhưng, Ngọc thì không, cô nhận thấy những đau khổ mà Nam đang chịu đựng. Cô hiểu. Dường như trong một khoảnh khắc nào đó, những người đau khổ và cô đơn cũng có cái mối giao hoà, giao cảm với nhau. Họ có thể cảm nhận thấy những nỗi đau của nhau. Cũng như Ngọc đang cảm nhận thấy những nỗi đau của Nam. Trong suốt buổi sinh nhật, cô không uống, cũng không nhảy, cô chỉ tập trung vào một hướng duy nhất, đó chính là Nam.

Tàn cuộc vui, ai đều về nhà người đó, mỗi người mỗi ngã, Linh theo xe Phong đưa về, chỉ còn Nam là không có ai đưa về cả, thảng hoặc Linh đề nghị:

– Ngọc, hay mày đưa Nam về nhé?

Ngọc bất ngờ, trong thoáng chốc đôi gò má cô đỏ ửng lên, mọi người đều không nhận ra, có lẽ họ nghĩ đó chẳng qua chỉ là do kích thích của men rượu mà thôi. Không ai biết rằng cô chẳng đả động gì đến một ngụm bia hay giọt rượu nào cả. Cô phảng kháng:

– Vớ vẩn… tao,… tao làm gì biết nhà anh ta đâu mà đưa về?

– Thì mày cứ hỏi ảnh, là ảnh trả lời cho, thế nhé, chào mày, tao về trước nghen!

– Ơ, nhỏ này,… tao…

Ngọc chưa nói hết câu thì chiếc xe của Linh và Phong đã lao nhanh trong dòng người hối hả. Mọi người cũng đã tan tác ai về nhà người ấy. Chỉ còn cô và Nam. Cô phân vân không biết làm thế nào, đành bạo dạng đến bên Nam, cất tiếng hỏi vang:

– Nam ơi, Nam… nhà anh ở đâu vậy, để tôi đưa anh về?

Đáp lại câu hỏi của Ngọc duy chỉ có những âm thanh ú ớ trong men rượu mà thôi. Cô lúng túng không biết phải làm thế nào. Trong phút chốc, không biết là do ai xuôi khiến, cô đánh liều đưa đến một quyết định bạo dạng là đưa anh vào nhà nghỉ. Ừ thì lúc này cô chẳng biết phải làm sao cả, chẳng lẽ lại bỏ mặc anh ta ở đây?

Cô vẫy taxi, vác cái thân hình nặng hàng tấn kí-lô của anh lên mình, cô bước đi xiêu vẹo, dường như để đưa anh lên xe thật phải bảo là cả một kì công của cô.

***

12.00pm nhà nghỉ Hoàng Mai

Cũng may là nhờ có tay bảo vệ đưa anh lên đến phòng, chứ còn không, cô mường tượng đến cái viễn cảnh phải khuâng vác anh lên thấu tầng ba của nhà nghỉ thật là… Cô ớn lạnh lắc đầu. Tháo giày và chỉnh sửa lại y phục cho anh. Ngọc quay lưng tiến về cửa phòng, định là sẽ quay về nhà, để tránh phải những đôi mắt nhòm ngó của mọi người trong khu nhà nghĩ. Thảng hoặc trong phút chốc, vô hình trung, Nam níu lấy tay của Ngọc, gọi với lên trong cái men rượu say nồng của mình: “Linh, đừng đi, ở lại với anh được không? Chỉ đêm nay thôi”. Giọng anh rề rề, chậm rãi. Từng câu từng chữ lọt thỏm vào trong hai màng nhĩ, quặng thắt nơi trái tim của cô. Cô cố vùng tay của mình ra khỏi những ngón tay bám chặt của anh. Nhưng hoàn toàn bất lực, cô không thể nào thoát ra khỏi vòng tay của anh. Anh giật mạnh tay, kéo cô ngã vào lòng anh. Vô hình trung, trong khoảnh khắc môi cô chạm vào môi anh, nhẹ nhàng, nồng cháy, rực lửa. Cô và anh trao nhau những nụ hôn đày đam mê và xúc cảm. Anh và cô nằm bên nhau, dường như lúc đó, hormone adrenaline của anh và hormone noadrenaline của cô đang tiết ra hết sức, họ bên nhau, dường như trong người có lửa. Cô điên dại say đắm bên anh, quên hết tất cả mọi chuyện về Minh, về Linh về tất cả, dường như tồn tại trên thế giới chỉ có mình Nam mà thôi. Cô trong vòng tay anh, im lặng, không nói gì. Ngày mai, rồi sẽ đến, mặc cho anh có cư xử như thế nào, mặc cho cô và anh có xảy ra chuyện gì đi nữa, thì trong khoảnh khắc này, chẳng có điều gì có thể ngăn cản giữa anh và cô…

Để rồi… anh tỉnh dậy và nói một câu duy nhất: “Tôi xin lỗi, đó chỉ là hành động trong cơn say không tự chủ được của tôi mà thôi”

Nước mắt cô lăn dài trên gò má, cô thỏ thẻ nói: “Anh đi đi, tôi sẽ không yêu cầu anh phải chịu trách nhiệm gì đâu. Trong chuyện này, lỗi hoàn toàn cũng thuộc về tôi thôi!”

Anh quay lưng bước đi, từng bước chân nặng nề. Anh bỏ mặc cô giữa căn phòng trống vắng. Cô gào thét lên giữa không trung tĩnh lặng, nước mắt ứa ra từ khoé mi không ngớt, sóng mủi cô cay xè…

Đêm hôm đó, tại nhà của Ngọc.

Tiếng chuông điện thoại của cô réo vang, rất lâu sau đó, cô nhấc máy, giọng của Nam:

– Chúng ta quen nhau đi! Từ đầu, như không có chuyện xảy ra đếm đó!

Tác giả: Momunona

Xem thêm: 5 truyện ngắn hay về tình yêu đầy cảm xúc mùa đông hạnh phúc

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN