Truyện ngắn: Khúc giao mùa cho tình yêu

Truyện ngắn: Khúc giao mùa cho tình yêu

Quen nhau trong một chuyến đi tình nguyện vùng cao, nhưng phải mất một năm anh mới được cô bé đáp lại tình cảm. Tưởng trái tìm phụ nữ khó hiểu, nhưng không, chẳng là cô bé có nỗi buồn không nói lên lời… Cùng đọc Truyện ngắn: Khúc giao mùa cho tình yêu để thấy quá trình làm tan chảy trái tim của một cô gái…

khúc giao mùa tình yêu

Ảnh: CafeBiz.vn

1. Tiếng piano du dương cất lên ru lòng người trong những miền cảm xúc dịu êm. Con bé mơ màng nhìn xa xăm qua khung cửa, ngón tay di chuyển trên mặt bàn như đang đánh piano. Đó là thói quen của nó từ nhỏ mỗi khi tiếng dương cầm vút lên những bản nhạc không lời.

Hắn lén nhìn con bé. Mỉm cười. Con bé dễ thương hơn mình nghĩ, nhưng mắt nó buồn quá. Cái buồn đến khắc khoải.

Hắn gặp con bé lần đầu trong một chuyến tình nguyện vùng cao. Hắn là phóng viên đi tác nghiệp, theo tỉnh đoàn lên thăm đoàn tình nguyện nơi trường con bé đóng quân.

Lúc ấy con bé là một trong những sinh viên được cử đại diện đi tặng quà cho các gia đình chính sách. Để chứng tỏ mình là một tên con trai “chính hãng” hắn lao ngay tới xách đồ giúp con bé khi thấy nàng đang loay hoay với thùng sách vở to đùng, gương mặt đảo quanh tìm kiếm sự giúp đỡ nhìn đến tội nghiệp.

Đương nhiên con bé rất vui khi được giúp sức, và không quên tặng hắn một nụ cười “tươi rói” cùng lời cảm ơn rối rít. Vì thời gian gấp rút nên hắn và con bé chẳng ai kịp để ý đến ai, cũng không ai để ấn tượng gì lại cho nhau nhiều, ngay cả tên cũng chưa kịp biết.

Xong việc, hắn trở lại thành phố. Con bé tiếp tục ở lại thêm 3 ngày cho đến khi đợt tình nguyện kết thúc.

2. Lần thứ hai hắn gặp con bé là 3 tháng sau đó, tại một buổi họp mặt những người yêu ghi ta của thành phố. Hôm đó là lần đầu tiên con bé đến, cùng với một người bạn. Hắn với con bé thoáng nhận ra nhau, cả hai cùng mỉm cười gật đầu.

Ấn tượng đầu tiên của hắn với con bé cũng không có gì nhiều ngoài hai từ “trầm tính”. Suốt buổi gặp mặt, con bé chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, lắng nghe những người xung quanh nói và miên man khi tiếng ghi ta của một thành viên trong nhóm cất lên.

Hắn là một tay ghi ta cừ khôi của nhóm. Với hắn, đam mê không chỉ có đi mà còn là việc được trải lòng với ghi ta.

Sau vài buổi gặp mặt, cùng tham gia một chương trình biểu diễn ghi ta tự do dành tặng cho sinh viên các trường đại học trong thành phố kéo dài 7 ngày. Hắn mới biết tên con bé là Lê Hoàng Thảo Uyên. Con bé biết tên hắn là Nguyễn Phan Bảo.

Cho đến buổi liên hoan tổng kết hoạt động, hắn được mọi người trong hội ủy thác đưa con bé về nhà. Con bé có vẻ không hào hứng với những nơi ồn ào, muốn tan tiệc sớm.

Trời đã về khuya, mùi hoa sữa nồng nàn tình tự với gió đông ngào ngạt xốn xang dăng đầy ngõ phố…

– Có lạnh không Uyên, nếu lạnh thì cứ nói để anh chạy chậm lại nhé.

– Dạ không sao. Cám ơn anh Bảo nhiều. Uyên thấy ổn ạ!

Chiếc xe chầm chậm trôi qua những con đường. Hắn kể cho con bé nghe rất nhiều chuyện. Về cuộc sống và ước mơ của hắn. Hắn cũng không hiểu sao đột nhiên hắn lại kể với con bé nhiều chuyện như thế?

Hắn khuyên con bé đủ điều, nhắc nhở con bé không nên đi về khuya trừ trường hợp cần thiết và căn dặn con bé phải biết cách tự bảo vệ bản thân.

Con bé im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời những câu hỏi của hắn. Lần đầu tiên con bé đi với một người chưa gọi là quen biết nhiều nhưng không hề cảm thấy xa lạ. Mỗi câu hắn nói ra con bé đều cảm nhận được sự chín chắn và giàu kinh nghiệm ở trong đó. Một con người từng trải, dù hơn con bé có một tuổi những hắn đã biết cách sống tự lập từ khi mới chỉ là sinh viên năm 2, không phải ai cũng làm được điều đó.

Hắn đưa con bé về tận ngõ, đợi con bé vào nhà an toàn mới chịu quay xe trở về. Một cảm giác nao nao đến lạ lùng dâng lên trong lòng hắn…

Con bé mở cửa phòng, nằm vật lên giường, bao nhiêu mệt mỏi những ngày qua đè nén lấy con bé, khiến nó muốn ngủ một giấc thật say. Nhưng nó ngồi phắt dậy. Ngày mai còn có bài thuyết trình ở lớp. Còn phần tổng hợp nữa mới hoàn thành. Con bé sực nhớ ra và tự nhủ không thể lãng phí thời gian được. Màn hình máy tính rực sáng, con bé loay hoay với bài thuyết trình cho đến khi tiếng rao bán hàng rong đêm khuya lẫn khuất dần trong khoảng không vô định. Đồng hồ điểm 0h. Hôm nay con bé chưa check mail và facebook, thói quen hằng ngày và cũng là phương thức giải trí, liên hệ của nó với thế giới ngoài kia.

Trong số những người add facebook con bé hôm nay, nhận ra có hắn. Không do dự con bé kích chuột vào ô chấp nhận. Trả lời và câu hỏi của bạn bè về bài tập và các kế hoạch của lớp mà bạn bè để lại trong inbox xong. Con bé chuẩn bị tắt máy đi ngủ. Tin nhắn đến:

– Thảo Uyên. Làm bài rồi ngủ sớm đi em, muộn rồi đó – Là tin nhắn của hắn.

– Cám ơn anh Phan Bảo rất nhiều vì đã đưa em về. Thấy anh ngồi đây là em yên tâm rồi.

– Không có gì. Mà sao chưa đi ngủ vậy em?

– Dạ là thói quen rồi anh ạ. Lúc nào cũng phải qua 1h sáng em mới ngủ được. Anh cũng vậy còn gì, giờ này mà vẫn chưa ngủ?

– Thói quen đó không tốt cho sức khỏe đâu. Con gái không nên thức khuya, tập dần lại cho quen em à.

– Vâng. Cám ơn anh nhiều, ai cũng khuyên nên vẫn đang cố gắng đây ạ.

Hôm nào hắn cũng mở facebook mong ngóng nick con bé sáng lên. Con bé thường online rất muộn, biết vậy nhưng hắn vẫn đợi. Dù đôi lúc buồn ngủ gục đầu ở trên bàn… hắn vẫn đợi. Tim hắn rộn ràng mỗi khi facebook con bé sáng đèn. Hắn nhận ra khi online nói chuyện, con bé bộc lộ được tính cách của mình nhiều hơn. Và với hắn, được nói chuyện với con bé là một niềm vui.

Với con bé, những lời khuyên, những dòng tâm sự của hắn làm con bé quên hết những mỏi mệt sau một ngày học và làm việc căng thẳng. Cứ thế 2 đứa trở nên thân thiết. Hắn rủ con bé ra ngoài nhiều lần nhưng hầu như đều bị từ chối. Không biết cô bé bận thật hay là không muốn gặp mình nhỉ? Đó luôn là những câu hỏi làm hắn băn khoăn không ngủ được.

3. Hôm nay nó mới thu xếp cho hắn được 1 cái lịch hẹn. Hắn đưa con bé đi nghe piano, góc quán mà nó thích nhất trong cái thành phố nhỏ bé này.

– Uyên đang nghĩ gì vậy? Ngoài cửa sổ anh có thấy gì đâu. Sao em nhìn hoài vậy?

– Mùa đông sắp qua… – Mắt vẫn nhìn xa xăm qua khung cửa, con bé trả lời.

Câu trả lời của con bé khiến hắn giật mình. Ừ đúng là đất trời đã là cuối đông. Đôi khi hắn thấy mình vô tâm đến lạ lùng với những thứ đang diễn ra xung quanh.

Con người hắn thích đi, thích tự do, cảm giác như đôi chân không thể đứng yên một chỗ, không muốn trói buộc vào bất cứ thứ gì. Có lẽ vậy nên từ trước đến nay hắn không hề quan tâm hay để ý đến bất kỳ một người con gái nào.

Vậy mà với hắn con bé lại trở nên đặc biệt.

Đặc biệt từ cách nói chuyện, suy nghĩ đến hành động. Trong mắt hắn, con bé không xinh đẹp, không có gì đặc biệt về ngoại hình so với những người mà hắn đã gặp nhưng cái lôi cuốn hắn chính là tâm hồn. Một tâm hồn đa cảm mà ấm áp, hồn hậu mà chín chắn, nhẹ nhàng mà tinh tế, dù còn trẻ những lại hiểu đời, hiểu người sâu sắc.

Lúc mới gặp chưa bao giờ hắn nghĩ mình sẽ giành tình cảm cho con bé, vậy mà khi nhìn vào đôi mắt con bé lúc này, hắn như nghe được nhịp tim của mình. Lần đầu tiên hắn có cảm giác lạ như thế khi ở cạnh một người con gái. Đôi mắt tròn, đen láy. Đôi mắt cơ hồ như đang ấp ôm một nỗi buồn sâu thẳm mà người khác khó lòng chạm đến, dung chứa những bí ẩn. Hắn thấy thương cảm lạ lùng, như thấy nỗi buồn độc bước của mình cũng đang hiện hữu ở trong đó. Hắn muốn làm vơi đi nỗi buồn của đôi mắt ấy.

Hắn không bao giờ biết rằng đôi mắt ấy phải mang trong mình những thương tổn kéo lê suốt cả cuộc đời.

4. Một email vừa mới được gửi đến trong hộp thư của hắn sáng nay. Là Thảo Uyên… 

Ngày hôm nay của 1 tháng trước anh xuất hiện khi em mở đôi mắt mệt mỏi như chưa bao giờ mệt như thế, cảm giác như ai đó bắt em đừng thở nữa. Đến giờ em vẫn nhớ cái cảm giác ấy. Em kiệt sức vì áp lực, vì tất cả mọi thứ xung quanh. Em muốn một giấc ngủ vĩnh viễn để không phải chịu đựng những mệt mỏi này. Muốn giết chết đi những cô đơn trong cõi lòng. Ngay từ lúc sinh ra em đã là một con người cô đơn. Tại sao bố mẹ lại vứt bỏ mẹ em? Tuy em may mắn được làm con nuôi trong một gia đình giàu có. Bố mẹ cho em một cuộc sống đủ đầy nhưng điều em muốn là tình cảm ấm áp của một gia đình thực sự. Họ lao đầu với những chiến lược kinh doanh, với những bon chen trên thương trường, bỏ mặc em với những bữa cơm lạnh ngắt. Vào đại học, mỗi lần nhìn bạn bè háo hức về quê để được ăn cơm nhà, em lại thấy chạnh lòng.

Em khát khao muốn được biết về nguồn gốc của mình, nhưng điều đó là hoàn toàn vô vọng. Cảm giác như mọi thứ đều quay lưng với em. Không ai hiểu được suy nghĩ của em, và ngay cả em cũng không thể nào hiểu được bản thân. Vậy mà anh lại hiểu em hơn chính em. Em hạnh phúc khi có người nhớ chính xác mỗi lời em nói, đọc được suy nghĩ của em dù cho đôi lúc em không hề nói bất cứ điều gì. Chưa ai quan tâm em nhiều như anh, tặng em những niềm vui nhiều như anh.

Anh biết không, trong lúc người nửa tỉnh, nửa mê, đầu óc em vẫn đang hiện lên cái ý nghĩ: “làm sao đây? Em chưa trả lời tin nhắn của anh, anh sẽ lo lắm. Em muốn nói nhưng không được, và điều em sợ là anh biết em vào viện. Em không muốn anh nhìn thấy em trong tình trạng ấy.

Thế nhưng… lúc tỉnh dậy nhìn thấy anh bên cạnh, sự xuất hiện bất ngờ của anh làm em bật khóc. (Mãi sau này em mới biết, vì không thấy em hồi âm tin nhắn. Anh gọi và nhận được tin từ cô bạn cùng phòng rằng em ốm nặng phải đi cấp cứu. Anh đã hốt hoảng chạy ngay đến bệnh viện tìm em).

Trước đó em đã nói những lời tổn thương anh, đẩy anh xa khỏi em. Vì em sợ mình sẽ lại bị bỏ rơi. Sợ em sẽ gục ngã trước những bão giông của cuộc đời. Nhìn bao bạn bè đau khổ vì cái gọi là “tình yêu”, em càng có quyết tâm với những nghĩ suy của mình. Ấy vậy mà khi bắt gặp ánh mắt thảng thốt đầy lo lắng của anh, em lại muốn mình thật tỉnh, muốn chạy ra khỏi phòng cấp cứu, cảm thấy nặng nề vô cùng vì em biết mình đang làm khổ anh, làm khổ những người xung quanh… Và lúc ấy, hơn bao giờ hết em muốn chạy trốn cái cảm giác khi em biết anh có ý nghĩa như thế nào với em. Phải… khi con người ta ở vào những hoàn cảnh như thế thì mới ngộ ra được nhiều điều, rằng hãy trân trọng thực tại, hãy sống thật với lòng mình.

Lúc này đây khi anh và em đã chính thức bắt đầu một mối quan hệ. Em vẫn muốn nói lời cám ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em. Em tin anh, tin chính mình, tin vào duyên số. 

Mắt hắn nhòa đi lúc nào không hay. Mất 1 năm để con bé nhận lời yêu hắn. Trong suốt một năm trời ấy hắn luôn cố gắng tìm kiếm câu trả lời, nhưng đến giờ hắn mới hiểu được nguyên nhân thẳm sâu trong đôi mắt buồn neo giữ trái tim của hắn.

Trước đây hắn đã từng đánh bạo hỏi con bé:

– Điều gì làm em cảm thấy buồn nhất từ khi sinh ra đến giờ?

– Mỗi người đều có những nỗi niềm riêng. Điều mà em thấy buồn nhất em sẽ để dành sau này kể cho người em yêu thương và tin tưởng nhất.

Lúc này, hắn hạnh phúc vì là người con bé tin tưởng. Hắn thấy thương con bé nhiều hơn khi thấu hiểu những chuyện mà con bé đã một mình trải qua. Hắn tự hứa với lòng mình sẽ chẳng bao giờ để con bé phải buồn. Đã 0h30 phút, hắn muốn chạy ngay đến chỗ con bé, ôm lấy nó mà hét lên cho cả nhân gian này biết rằng nó yêu con bé đến nhường nào. Nhưng lí trí đã kịp ngăn hắn lại, nhắc nhở hắn rằng: ngày mai con bé có bài kiểm tra cuối kì – khép lại kỳ thi cuối của đời sinh viên. Ra Tết con bé sẽ đi thực tập và sau đó tiến hành bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Vậy nên, hắn đã khuyên con bé đi ngủ từ sớm. Hắn vội vã với những suy nghĩ và con chữ bên màn hình máy tính như sợ mọi thứ sẽ vụt qua nếu đợi đến ngày mai.

Anh vừa đọc được thư em.

Tất cả những gì mà muốn làm lúc này đây là đến bên cạnh và ôm em thật chặt. Cám ơn em vì đã cho anh hiểu thêm về em. Nhưng em à, đừng tự ti và nhìn mãi về quá khứ đau buồn của mình. Thời gian sẽ làm đúng nhiệm vụ của nó… Với anh, cuộc sống thực tại là quan trọng nhất. Đương nhiên, anh biết một điều, rằng đường đời còn quá xa. Anh không phải là thần tiên để tiên đoán

Tác giả: Nguyễn Kim Hảo

Xem thêm:

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN