Truyện ngắn: Một cặp trời sinh

Truyện ngắn: Một cặp trời sinh

“Một cặp trời sinh” là một truyện ngắn xúc động về tình chị em, tình gia đình. Gia đình mãi mãi là nơi trở về sau những chuyến đi, một nơi trọn vẹn bình an để tựa mình sau bao mỏi mệt, ngả nghiêng bởi sóng gió cuộc đời…

hai chị em

Ảnh: Zing.

 “ Đây là Mun, từ nay sẽ là em gái con…”

“… Mun chào chị Mon đi con.”

 Trong chiều thu se se lạnh, ánh mặt trời đã khuất hẳn chỉ còn vài tia nắng vẫn cố le lói vùng lên sau những đám mây hững hờ dạo chơi theo nhịp thổi của gió, hai cô bé tám tuổi khẽ liếc qua nhau, hệt như những đám mây kia, không quan tâm bất cứ điều gì.

 Gió khẽ lướt qua khiến váy tung bay, hai mái tóc đen dài bay bay khẽ quyện vào nhau, vuốt ve nhau, yêu thương.

 Mon hơn Mun hai tháng, hai cô gái với hai nỗi đau khác nhau, không cùng huyết thống nhưng lại có nét giống nhau – hững hờ.

 Bố Mon là phi công. Ông mất do tai nạn máy bay, hoặc giả là người ta nghĩ vậy.

 Mẹ Mun mất do bệnh tim tái phát. Là do bị shock thì đúng hơn.

Hai cô bé tám tuổi có thêm người thân mới là sự thật đã được đoán trước. Có chăng bất ngờ là được khuyến mãi thêm người chị, người em nữa mà thôi.

 “ Chào em!”

 “ Chào chị!”

 Hai bàn tay khẽ nắm lấy nhau, rất nhanh, rất nhẹ, nhưng đủ để biết bàn tay ấy thật ấm, thật ấm.

***

 Tám năm sau.

 “ Nếu không muốn bị bắt nạt thì phải học cách tự bảo vệ bản thân.”

 Mon đưa cho Mun chiếc khăn trắng tinh rồi bước đi, bỏ lại sau lưng câu nói lạnh tanh và cô em gái đang cố gắng đứng lên. Trên người Mun đầy vết bầm tím, khuôn mặt xinh đẹp có chút máu dính nơi khóe miệng nhưng tuyệt nhiên không hề thấy cô nhăn nhó. Dường như mấy vết bầm tím ấy không thể làm cô đau được, hoặc giả đã quá quen thuộc, tới nỗi đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô.

 Cố gắng bước kịp Mon tỏ ra thờ ơ nhưng lại đi rất chậm để chờ cô, Mun khẽ lên tiếng.

 “ Mon, em muốn học không thủ đạo.”

 Mon hơi dừng bước, khẽ nghiêng đầu nhìn Mun. Mun khẽ nở nụ cười với cô, hững hờ để khăn thấm máu khóe miệng do cười mà trào ra.

 “ Chuyện đó thì không cần thông báo với chị.”

“Chị sẽ dạy em.”

 Mun nói rồi bước qua Mon, tập tễnh về nhà trên con đường quen thuộc. Mon nhìn theo bóng dáng cô bé xinh xắn phía trước, khẽ mỉm cười. Mun à, ở đây phải dùng câu hỏi chứ không phải là khẳng định, biết chưa.

 “ Không có lý do gì để chị phải dạy em cả.”

 Mon nói với Mun rồi khẽ mở cổng.

  “ Chị định lần nào cũng làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

 Mon khẽ lắc đầu, hai cô gái nhìn nhau cười rồi bước vào nhà.

 “ Hai đứu mau rửa chân tay rồi ăn cơm nhé. Hôm nay bố về nhà sớm.”

 Mẹ vui vẻ mở cửa rồi vội quay vào bếp trong chiếc tạp dề hồng hơi trẻ con. Nhìn mẹ bận rộn, hạnh phúc với vai trò người phụ nữ của gia đình, lòng Mon khẽ động đậy.

 Mun đưa mắt qua bố đang ngồi đọc báo bên bàn, ánh mắt khẽ mỉm cười nhìn mẹ khi mẹ nhắc tới, gọng kính nhẹ khuếch tán ánh nắng qua cửa sổ len vào khiến bố thật mờ ảo.

 Ngồi trước bàn ăn, dù cố giấu vẫn bị mẹ phát hiện ra viết tím khóe miệng. Trước sự lo lắng của mẹ, ánh nhìn chăm chú của bố, Mun  nhìn mẹ mỉm cười, khẽ khàng lên tiếng:

 “ Con không sao đâu mẹ, không cẩn thận bị cây quệt vào thôi. Ngày mai sẽ hết.” Khóe mắt chạm qua bố.

 Mon vẫn từ tốn gắp đồ ăn, như thể đây hoàn toàn là việc không ảnh hưởng gì tới cô, nhưng đáy mắt theo đĩa thức ăn vẫn thấy sự quan tâm quá mức của mẹ, lòng khẽ thắt lại.

 “ Mon, sao con không bảo vệ em?”

 Mẹ khẽ đưa tay xem vết xước trên mặt Mun, rồi nghiêm khắc nhìn Mon lên tiếng. Khóa miệng khẽ nhếch, cô ngẩng đầu nhìn mẹ:

 “ Con không có trách nhiệm ấy.”

 Khi con bị người ta đánh bầm dập khắp người mẹ có biết không? Khi con tập võ bị thương tới mức không dùng nổi tay mấy ngày mẹ có quan tâm không?

 “ Nhưng con biết võ mà?” Mẹ trừng mắt nhìn cô.

 “ Đấy là để bảo vệ chính mình thôi… Con ăn no rồi, mọi người cứ tiếp tục.”

 Mon nhấc khăn lau miệng rồi đứng lên về phòng. Mun ngẩng đầu nhìn theo dấu chân cô.

 Bỏ lại sau lưng ánh nhìn của bố, sự tức giận của mẹ.

 Mẹ à, mẹ có biết vì sao con học võ không?

***

 “Đứng lên đi.”

 Mon kéo Mun đứng dậy. Hai cô gái mồ hôi đầm đìa ngồi xuống sàn phòng tập, thở hổn hển.

 “ Đau lắm không?” Mon đưa cho Mun chai nước, mở nắp một chai khác rồi lên tiếng.

 Mun uống một ngụm nước cho cổ họng bớt khô, khẽ lắc đầu.

 “ Em tin trên thế giới này không có gì là dễ dàng có được cả. Nhưng có trả giá thì thành công mới đáng quý.”

 Mon mỉm cười khẽ gật đầu.

 “ Không định nói với mẹ em bị đánh sao?”

 Mun chống hai tay ra sau, hơi ngửa đầu nhìn trần nhà cao vời vợi.

 “ Vậy khi mẹ hỏi tại sao em bị đánh, em nên nói sao?”

 Mon cũng nằm ra sàn, nhìn theo hứng Mun nhìn.

 “ Thì bọn họ ghen tỵ với sắc đẹp và gia thế của em.”

 Mun quay mặt nhìn Mon, khẽ nháy mắt.

“ Hóa ra đây là lý do trước kia chị bị bọn họ đánh.”

 Mon cũng nhìn Mun, cười duyên dáng.

“ Chị sẽ coi đây là lời khen.”

***

 Mười tám năm sau.

 “ Mẹ vừa gọi chúng ta về nhà ăn cơm.”

 Mun bước vào phòng tổng giám đốc, đặt tập tài liệu xuống rồi khẽ lên tiếng.

 Mon rời mắt khỏi tập tài liệu, liếc nhìn cô em gái, lơ đễnh nhìn bức ảnh bốn người cười rất tươi trên bàn, suy nghĩ trôi về miền xa xôi.

 Trên bàn ăn.

 “ Công ty không có chuyện gì chứ?”

 Bố khẽ xiên miếng bít tết vừa cắt, dường như vô tình lên tiếng.

 Mon ngừng động tác cắt dở, đưa mắt nhìn biểu hiện trên mặt ông.

“ Mọi việc vẫn bình thường,… nhưng nếu không yên tâm bố có thể đến công ty xem thử.”

 Bố cũng nhìn sâu vào mắt cô, cố tìm ra nét gợn sóng trong đôi mắt tĩnh lặng ấy.

 “ Không cần. Bố tin vào con mắt nhìn người của mình.”

 Mon mỉm cười với ông, nhưng ánh mắt lại không lấp lánh niềm vui. Bố nói tin vào con mắt nhìn người của ông chứ không phải là tin vào năng lực của cô.

 Năm ngoái, khi Mon và Mun vừa về nước sau khi lấy xong bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh, bố đã giao lại công ty cho Mon, về tận hưởng tuổi già với mẹ tại biệt thự dưới chân núi.

 Mun làm trợ lý tổng giám đốc, giúp cô giải quyết mọi việc. Mẹ rất ngạc nhiên, vui mừng hiện rõ trên nét mặt. Chỉ có Mon là nhìn sâu vào đôi mắt cương nghị, đen hun hút của bố, khẽ gật đầu.

 Mun vẫn thờ ơ gắp đồ ăn, dường như ai làm tổng giám đốc với cô cũng không quan trọng, mặc dù đấy là sản nghiệp của bố ruột cô.

 Trong lòng Mon vẫn luôn khúc mắc, ông có thật là muốn giao công ty cho cô, hay là không muốn Mun phải vất vả?

 Dường như, cô không hề muốn biết câu trả lời.

 “ Hai đứa cũng đến tuổi lấy chồng rồi. Đã có người yêu chưa?”

 Lần này thì Mon không lên tiếng, trong lòng cô cho rằng, câu hỏi này là dành cho Mun.

 Mun khẽ liếc nhìn khuôn mặt bình lặng của Mon.

 “ Đây là chuyện riêng của tụi con mà bố.”

 Bố khẽ liếc mẹ, ý muốn bà lên tiếng.

“ Nhưng hai đứa cũng phải để ý tìm đi chứ. Con gái cũng không thể quá chú trọng công việc được. Đợi hai đứa lấy chồng, rồi lo việc chồng con, đừng quan tâm công ty nữa, để đấy cho chồng làm.”

 Khuôn miệng sau ly rượu vang của Mon khẽ nhếch một đường cong nhạt.

 “ Nếu hai đứa bận quá không có thời gian, mẹ có thể tìm đối tượng cho, các con chỉ cần đi gặp mặt họ, rồi thấy ưng ai thì tìm hiểu tiếp, được không?”

 Mẹ nhìn hai cô gái, ánh mắt mong chờ.

 Mon và Mun đưa mắt qua nhau, cuối cùng vẫn là Mon lên tiếng, dù gì đây vẫn là mẹ ruột của cô.

 “ Nếu muốn lấy chồng, con sẽ tự tìm. Mẹ không cần lo lắng, mẹ chỉ cần an hưởng tuổi già, hằng ngày sống vui vẻ là được rồi.”

 Nói đoạn đứng dậy xin phép lên phòng, không cho ai có cơ hội phản đối.

***

 Một năm sau.

Sau khi đọc báo sáng, Mon và Mun được gọi về nhà, không cần đến công ty nữa. Lần này là bố trực tiếp gọi chứ không thông qua mẹ, đủ thấy sự tức giận của ông lớn tới đâu.

 Hai cô gái vừa mới bước vào cửa đã cảm nhận được không khí căng thẳng bao chùm. Hẳn là, chiến tranh bay giờ mới thật sự bùng nổ.

 “Tại sao hai đứa lại làm vậy?”

 Mẹ không đợi cho các cô kịp thay dép đi trong nhà, vào thẳng vấn đề.

 Mon khẽ nhìn mẹ, lướt qua hình ảnh bố phía sau, rồi lấy đôi dép đi vào, bước tới ghế salon. Mun cũng thay dép, rồi khẽ mỉm cười ôm mẹ.

 “ Mẹ bình tĩnh đã ạ.” Cô kéo mẹ lại ghế salon ngồi xuống.

 Cuộc chiến bỗng dưng im lặng, hình thành hai thái cực, một bên là bố và mẹ, ánh mắt chứa đựng sự tức giận âm ỉ, một bên là Mon và Mun, điềm tĩnh chống chọi lại.

 “ Bố muốn hai đứa cho bố biết một việc.”

 “Những gì báo chí viết là sự thật sao?”

 Mon nhìn sâu vào đôi mắt đen bí ẩn của bố, thật lâu sau đó, cô khẽ gật đầu. Mẹ lấy tay vuốt ngực để lưu thông không khí. Trong thoáng chốc, Mon thấy mình hiển nhiên là một đứa con hư.

 Cô đỡ lấy mẹ, quay lại nhìn bố và Mun.

 “ Con đưa mẹ lên phòng, con muốn nói chuyện riêng với mẹ.”

 Khi cách cửa phòng vừa khép lại, mẹ tránh cánh tay đang đỡ bà của Mon, đi đến ngồi bên giường.

 Mon nhìn theo bóng dáng đã bị tháng năm mài mòn của bà, khẽ thở dài rồi đi rót cho bà cốc nước.

 “Không phải mẹ vẫn luôn muốn con lấy chồng sao?”

 Mon lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn vào ly nước cô đưa ra mà không có người nhận, khẽ mỉm cười đặt xuống bàn.

 “Nhưng không phải là lấy một lão già đáng tuổi cha chú con.”

 “Có sao chứ? Ông ấy có thể cấp vốn cho công ty, giúp cho công ty không phá sản là được rồi.”

 Khi nói những lời này, mắt Mon khẽ nhìn khung ảnh người bố đã mất hai chục năm, nụ cười ấy rạng rỡ biết bao.

 “Bốp.”

 Mon không ngạc nhiên lắm, làm gì có người mẹ nào có thể bình tĩnh khi con gái mình nói về hôn nhân như thế chứ. Và tất nhiên, mẹ cô cũng vẫn là một người mẹ, sau khi đã làm tròn vai trò một người vợ.

 “Mẹ biết không, ngày bố mất, con cứ ngỡ bố chỉ đi xa con một thời gian thôi, rồi bố sẽ quay về, như những chuyến bay trước ấy.

  Vậy nên, con vẫn trốn vào tủ quần áo của bố, đợi bố về tìm con gái khắp nơi dù biết thừa con trốn trong đó, rồi sau đó giả vờ vô tình tìm ra con.

 Nhưng con chờ mãi, chờ mãi, lâu tới nỗi con ngủ quên trong tủ quần áo, tỉnh dậy màn đêm đã phủ kín cả bầu trời, nhưng bố vẫn không về.

 Rồi con chấp nhận sự thật rằng bố sẽ không về nữa. Chấp nhận cả những tiếng xì xào của bạn bè sau lưng con, rằng bố con đã hại chết rất nhiều người, những người cùng chuyến bay ấy. Chấp nhận cả sự bắt nạt của mấy đứa du côn cùng trường, chấp nhận cả những trận đòn.

 Con không khóc, vì con biết, con không có bố bảo vệ như những đứa trẻ khác, nên không có quyền yếu đuối.

 Nhưng mẹ có biết không? Hằng đêm con đã không ngủ trong phòng mình, mà quận tròn trong tủ của bố để ngủ, chỉ có ở đó, giấc ngủ mới tròn trịa, không mộng mị, bất an.

 Và hiển nhiên, con không đủ quan trọng để mẹ nhận ra sự biến mất mỗi đêm ấy.

 Mẹ từng hỏi con, con trở nên lì lợm từ khi nào?

 Giờ con nói cho mẹ biết, con bắt đầu thay đổi, từ giây phút con nhìn thấy ảnh mẹ với bố của Mon ôm nhau trong túi áo khoác của bố, tấm ảnh được gửi tới trước ngày bố xảy ra tai nạn một ngày.

 Mẹ có hiểu cảm giác của một đứa trẻ tám tuổi không?

 Con đã ghét mẹ rất lâu, con hỏi cả bố có nên tha thứ cho mẹ không?

 Nhìn ánh mắt lấp lánh hạnh phúc của bố, con đã hứa sẽ tha thứ cho mẹ, nhưng ngày mẹ mang Mun với bố em ấy đến, con hình như nhận ra, việc ấy khó hơn con tưởng.”

 Mon bước ra cửa phòng trong tiếng nấc nghẹn ngào và ánh mắt không thể tin của mẹ.

 “Con không tin có tình yêu thì hôn nhân mới bền vững đâu mẹ. Như bố và mẹ vậy…”

 Cánh cửa khép lại, trên khung hình, bố vẫn cười rạng rỡ như thế.

***

 Trong một căn phòng khác.

 “Mun! Con từ khi nào biết quyết định mà không hỏi ý bố thế?”

 Mun nhìn nết nhăn hằn lên trên khuôn mặt đã từng rất anh tuấn của bố, hình như bố đã già thật rồi.

“ Bố, hôn nhân của con con quyết định thì có gì sai?”

 “Nhưng không phải là với cái thằng suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm ấy?”

 “Bố à, với con việc đó không quan trọng.”

 “Bốp.”

 “Thế thì việc gì với cô mới là quan trọng?”

 Mun lấy tay khẽ quyệt vết máu do răng va vào môi, miệng khẽ nhếch.

 “Làm thế nào để công sức cả đời bố không mất hết, với con, đó mới quan trọng.”

 Bố trừng mắt nhìn cô:

 “Bố không cần!”

 “Nhưng con cần.”

 Lần đầu tiên Mun to tiếng cãi lại bố, sự xúc động dồn lên khóe mắt, khẽ trào ra.

 “Mẹ con trước khi mất đã nói với con, phải yêu thương và chăm sóc bố. Thật nực cười, đứa bé tám tuổi như con thì làm được gì chứ?

 Con mới là người cần được yêu thương và chăm sóc. Vậy mà đến lúc qua đời, với bà ấy, bố vẫn là quan trọng nhất.

 Bố thừa biết mẹ bị bệnh tim, vậy mà bố vẫn biết cách giết mẹ thật nhanh.

 Khi mẹ cầm bức ảnh bố với mẹ Mun trên tay và lên cơn đau tim, con ở ngay bên mẹ, nhìn khuôn mặt mẹ tái dần, tái dần và hơi thở trở nên gấp gáp, khó nhọc. Bức ảnh bị bàn tay xanh gầy của mẹ vò nát, nhưng hai khuôn mặt ấy vẫn xuất hiện trước mặt con, một khuôn mặt rất đỗi quen thuộc.

 Vậy mà trong cơn đau đớn ấy, mẹ lại dặn con chăm sóc bố, người đã cướp đi hạnh phúc, sinh mạng của mẹ.

 Tình yêu của mẹ mù quáng đến vậy. Nhưng đổi lại được gì chứ?

 Con xin lỗi! Nhưng con không tin tình yêu đâu bố, bắt đầu từ ngày một khuôn mặt xa lạ khác trở nên thân thuộc.”

 Mun khẽ gạt giọt nước mắt không chịu nghe lời lăn dài trên má, lướt qua bố ra cửa.

 Bàn tay nắm xoay cửa khẽ dừng lại.

 “Con chỉ cố bảo vệ công ty như đã hứa với mẹ thôi, …. Nên bố đừng hiểu lầm.”

 Cánh cửa khép lại, mang theo một cơn gió nhè nhẹ, nhưng thật lạnh.

***

 Ngày cưới hai cô gái, phóng viên, giới thượng lưu tới rất nhiều. Người cảm thông, chua xót cũng có. Kẻ tới xem chuyện vui, cười nhạo cũng nhiều.

 Bước song song trên lễ đường, Mon và Mun mang khuôn mặt tĩnh lặng như không quan tâm gì thế giới xung quanh. Có ai biết, trái tim hai cô gái cũng đang gợn sóng. Có chắc, lựa chọn này là đúng đắn?

  “Con có đồng ý không?”

 Câu hỏi của cha sứ rất lâu không có câu trả lời, lâu tới nỗi hai chú rể bắt đầu thiếu kiên nhận, khách khứa bắt đầu xì xào.

 Ngay khi hai cô gái chuẩn bị mở miệng, cách cửa lễ đường mở ra.

 Ánh dương ngoài kia chiếu một đường thẳng tới hai cô, chói chăng.

“ Mon, Mun, bố mẹ xin lỗi.

 Thật sự bố mẹ đã không biết mọi việc lại tồi tệ tới vậy.

 Khi đó, bố mẹ chỉ muốn tìm một bờ vai nương tựa sau cú shock, và cũng mong cho hai đứa một gia đình đầy đủ mà không quan tâm đến cảm nhận của các con.  Bố mẹ đã suy nghĩ đơn giản quá phải không?”

 “Mon, con hãy tin mẹ. Khi đó, mẹ hoàn toàn chỉ có một mình bố con, với mẹ gia đình ta là quan trọng nhất. Còn bức ảnh đó, … là lần họp lớp cũ, mẹ với bố Mun gặp lại nhau, chúng ta chỉ là ôm xã giao bạn cũ mà thôi.” Ánh mắt mẹ đỏ hoa, ánh lên hi vọng nhìn Mun, tay đưa ra.

 “Mun, bố thật sự không biết, khi đó con đã phải chứng kiến những chuyện đó. Bố chỉ mải lo công việc, không quan tâm đến con đầy đủ. Thật sự, là lỗi của bố. Nhưng bố có thể khẳng định, bố không hề làm gì có lỗi với mẹ con. Tin bố một lần, con nhé?”

 Tay ông đưa ra, hướng về phía Mun. Mun lấy tay che nước mắt, ánh mắt hướng về phía bàn tay đã nhăn nheo của ông.

 “ Với bố, công ty sao có thể sánh bằng các con. Nghèo cũng được, gia đình là sẽ cùng nhau vượt qua, chỉ cần các con hạnh phúc. Đấy mới là mong muốn lớn nhất của bố mẹ. Hãy theo bố mẹ nhé?”

Bố hướng ánh mắt lần lượt qua hai người, mẹ cũng gật đầu. Hai cô gái, ngoảnh mặt nhìn nhau, rồi nhìn ánh mắt bố mẹ, khẽ mỉm cười đưa tay ra.

Tác giả: hoonzuco

Lời bình: Đôi khi những hiểu lầm cũng ảnh hưởng rất lớn trong cuộc sống….cùng chia sẻ để mọi người có thể hiểu nhau hơn…..Tình cảm gia đình giữa cha mẹ và con cái rất quan trọng, trân trọng những gì mình đang có những người thân yêu xung quanh mình, vì khi mất đi rồi khó mà tìm lại được.

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN