Truyện ngắn: Mùi hương

Truyện ngắn: Mùi hương

Cô ấy để lại cho tôi một mùi hương đã mất và giai điệu dập dàn như sóng vỗ vào bờ đê cảm xúc, lúc rút đi khiến tôi không khỏi tiếc nuối và hụt hẫng…

tàu hỏa

Ảnh: Flickr.com

Tôi bắt chuyến tàu điện ngầm lúc 7h sáng để đến chỗ làm. 7h không phải quá sớm, nhiều người phải đi từ 5,6h, ấy là những người ở tỉnh khác lên thành phố làm việc. Tôi vốn nghĩ những chuyến tàu từ 7h đến 8h đông hơn, nhưng hóa ra những chuyến sớm hơn mới mang phần lớn những người lao động cả trí thức và chân tay đến với thành phố.

Sự phát triển của thành phố này được xây đắp hầu hết từ đôi bàn tay cống hiến của những con người lớn lên bằng nguồn nước khác. Đôi khi chợn nghĩ, nếu dòng chảy đó đổ về đúng nơi mà nó bắt nguồn, liệu tất cả những gì đã xây đắp có sụp đổ khi mà nền móng đã không còn giữ được? Liệu đó có phải là sự phân phối đồng đều và cân bằng? Hay cán cân cứ phải giằng dứ bên cao bên thấp mới là lẽ tất nhiên?

Chẹp! Tôi chẳng muốn nghĩ đến chuyện này nữa. Chẳng có cái nếu nào cả, và tôi, và họ vẫn phải ngày ngày hòa vào dòng chảy vun vút của thời gian và cuộc sống. Đồng tiền chúng tôi nhận về cho bản thân để duy trì sự cân bằng cho riêng mình tuy chỉ sớt lớt bằng những giọt nước văng ra nhưng dòng chảy đó còn tiếp diễn, còn hướng đến và duy trì được cảm giác cân bằng thì chúng tôi còn cân bằng. Vậy đó!

Sân ga đông đúc người, mỗi cá thể chia nhau một ô nhỏ, lặng lẽ đứng chờ tàu, hoặc rầm rì với người đi cùng. Chẳng ai gây ồn ào ở những nơi như thế này. Hoặc đúng hơn thì ở những nơi bình – thường như thế này hiếm có thể dung nạp những người muốn – không – bình – thường.

Tôi cũng tần ngần đứng đó, nhìn những lượt người lên xuống, trong số đó, có những người đi cùng hướng với nhau, có những người ngược hướng nhau, nhưng điểm đến thực sự chẳng ai giống nhau cả. Từ một con tàu, từ một sân ga, họ – chúng tôi tỏa ra muôn hướng như đổ cốc nước xuống mặt đất, nước vô định hình và mỗi dòng nước tóe ra là những ngẫu nhiên chẳng ai ngờ. Họ – chúng tôi cầm vé trên tay, chờ cùng một chuyến tàu, hoặc chuyến tàu khác sau nữa, mỗi người đều có một tấm giấy thông hành không – đảm – bảo và đầy – ngẫu – hứng.

Tàu đến. Tôi lên tàu, đằng sau ùn đẩy, đằng trước xô xuống, chơi vơi ở giữa muốn nghẹt thở. Tôi không thạo việc chen lấn cho lắm nên hay phải đứng. Hôm nay là một ngày may mắn, tôi kiếm được cho mình một chỗ trong góc. Thỉnh thoảng cũng có thể trông chờ vào sự nhường nhịn hay chuyển giao thứ thừa thãi, không được cần, không được muốn?

Trên tàu, trong một không gian khép kín hạn hẹp như thế, âm thanh vẫn không được tăng chỉnh và chẳng rõ ràng hơn chút nào. Tiếng rì rầm trò chuyện, tiếng lật tờ tạp chí, tiếng nhai bánh mỳ lạo rạo, tiếng ho, tiếng hắt hơi, … tạo nên một bản hợp âm buồn bã. Sự ngột thở bức bối đôi khi khiến tôi nghĩ họ là những tín đồ tôn giáo đang lầm rầm cầu nguyện trong nhà thờ, và đức tin là sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Mỗi người nhận lấy một không gian nhỏ – rất nhỏ – được chia ra một cách cẩu thả từ cái không gian nhỏ hẹp của khoang tàu. Âm thanh mỗi người phát ra đập vào màn không khí vô hình ngăn cách với hộp không gian của người khác rồi dội lại. Đôi khi vì sự chia cắt không cẩn thận kia (mà cũng khó có thể chia khéo léo hơn được nữa, dù sao cũng không vụn vỡ và xéo nát), vài luồng âm thanh va vào nhau, rồi lại hững hờ tản đi, chẳng thèm từ biệt.

Ngồi cạnh tôi là hai mẹ con, bà mẹ miệng vừa mắng đứa con tầm 6,7 tuổi ăn bánh ngọt vãi vụn lên quần áo, vừa lấy giấy lau miệng cho con, phẩy vụn xuống nền. Chẳng biết đứa nhỏ có được học ở trường rằng không được làm bẩn nơi công cộng hay không. Dù sao thì ai cũng nghĩ đến cái lợi nhỏ cho mình, còn cái lợi to nghĩ chắc chẳng được hưởng nên thây kệ. Đằng kia là hai ông bà già run run nắm chặt tay nhau, đằng kia là một cậu học sinh cấp 3 đeo earphone thỉnh thoảng hát vài câu theo nhạc hơi to khiến mọi người liếc mắt nhìn, đằng kia là một anh chàng đóng bộ âu phục đang cầm tờ giấy lẩm nhẩm học thuộc – có lẽ là chuẩn bị phỏng vấn hay thuyết trình, đằng kia là một cô sinh viên tựa đầu vào cửa sổ tranh thủ ngủ trước giờ lên lớp … muôn người muôn vẻ.

Còn đằng này là tôi, tôi 26 tuổi, đã đi làm được 3 năm tại một văn phòng nhà đất, công việc hàng ngày là tiếp nhận, quảng cáo thông tin nhà đất và tư vấn khách hàng. Công việc không quá căng thẳng nhưng cần cẩn thận và chút khôn khéo, nhanh nhạy. Đôi khi buổi tối đi làm về, tôi vẫn mang tài liệu từ văn phòng về sắp xếp, chỉnh lý, đôi khi có hẹn với một vài khách hàng VIP, vẫn có thời gian nghỉ ngơi để đọc sách thư giãn.

Tôi không chắc mình có thích công việc này hay không, cũng không cân nhắc xem liệu mình có phù hợp với nó, chỉ cảm thấy khi đã làm việc gì thì cố gắng chu toàn và nghiêm túc. Thiết nghĩ, “phù hợp” thực ra không phải cảm tính, cũng không phải đam mê, mà là cẩn trọng và trách nhiệm thì ắt sẽ ổn cả. Thế nên tôi cũng không lấy làm buồn, cũng chẳng băn khoăn, có lúc nhìn những người quanh mình lại thấy “thích” lắm khi làm khổ chính mình.

Tàu dừng ở trạm đầu tiên, một số người xuống bớt, đám người đứng trước mắt cũng quang đãng hơn. Rời mắt khỏi trang sách đang đọc một lúc, làm giãn lỏng các dây thần kinh, xúc giác bỗng run rẩy như cảm giác trời cuối thu chớm lạnh. Mùi hương! Vừa tinh tế, vừa dịu lắng, vừa thanh se, không nồng cay như bạc hà, cũng không nhàn nhạt như hoa nhài, không ngọt ngào như hồng thắm.

Chà! Nói thế nào nhỉ, như đặt cạnh gối một bó hoa cỏ dại, rồi từ từ khép mắt mê man. Tôi đảo mắt nhìn quanh tìm mùi hương đó. Mấy người đứng che trước mặt hơi dịch chuyển vị trí, tôi thấy cô ấy, chắc chắn là mùi hương của cô ấy, hoặc cô ấy là một dạng thức hiện diện dưới dạng vật chất của mùi hương. Khuôn mặt khá nhỏ nhắn, nước da trắng hơi xanh, mắt nâu và sâu thăm thẳm như đáy hồ nuốt đầy bí mật, làn môi mỏng manh hơi cong nhướn lên.

Không xinh đặc biệt nhưng khá dễ nhìn, trông vừa hiền hiền, vừa thương tội, vừa hơi lạnh lùng thờ ơ. Dáng người cũng mảnh khảnh, mong manh. Chiếc váy trắng liền thân, chân váy rũ xuống trên đầu gối năm phân càng làm cô ấy trông thêm mỏng manh yếu ớt. Nhưng nhìn sâu vào ánh mắt cô ấy, tôi lại tin cô ấy kiên cường hơn vẻ ngoài. Có thể cái hồ đó chứa rất nhiều nỗi bâng khuâng, tiếc nghẹn, hoài vọng nhưng mặt nước căng tràn lắng đẩy tất cả xuống đáy sâu, nơi có một cái hộp trong suốt (nó có thể tạm gọi tên là Pandora chăng?) phong ấn chúng lại, và giọt nước mặt sớt lớt thảng hoặc chính là chiếc chìa khóa hoen rỉ để khai trừ phong ấn.

Tôi thích đôi mắt ấy, đôi mắt nhìn nghiêng như sắp khóc. Tôi thích khóe môi nhếch lên lãnh đạm, hơi buồn gượng kia. Tôi thích cả đôi bàn tay và đôi chân của cô ấy. Tay cô ấy không đẹp, ngón tay không quá dài nhưng nhỏ xương, nổi mấy đường gân xanh. Đôi bàn tay ấy không phải của một nàng tiểu thư đỏng đảnh nũng nịu, chẳng biết làm gì, cũng không phải đôi bàn tay lam lũ khổ sở của người lao động tay chân.

Đôi bàn tay ấy biết cầm bút nắn nót từng dòng chữ đẹp, biết cầm đũa, cầm chảo nấu cơm, biết ngắt những chiếc lá úa trên cây và tưới nước cho vườn tược. Đôi bàn tay gieo cho tôi niềm tin rằng cô gái ấy có thể cầm lấy đôi bàn tay nào đó, giữ chặt vừa đủ, chăm sóc, ấp iu, nhưng cũng biết buông ra khi không còn cảm nhận được hơi ấm chân thành.

Đôi chân cũng không to thô, săn chắc mà bắp chân trắng trẻo, vừa phải, vẫn cảm nhận được nét mềm mại, duyên dáng. Đôi bàn chân ấy người ngoài nhìn tưởng bước đi nhẹ nhàng lững lờ như bay, nhưng thực chất lại bấm từng đốt ngón chân chặt xuống đất, hơi khẩn thiết vội vàng mà vẫn thận trọng.

Đôi chân ấy có thể lừng chừng dừng lại ở một vài ngã rẽ, ngẩn ngơ mấy câu thơ, vu vơ một bài hát, nhưng cũng dứt khoát đi ngay khỏi con đường thiếu an toàn, mơ hồ hay rối ren. Trong cái tiết trời mát mẻ này, tôi chỉ muốn nắm lấy tay cô ấy bước xuống tàu, không phải trốn chạy ráo riết như đám thanh niên bốc đồng, cũng không phải đưa cô ấy đến một đồng cỏ nào để tỏ tình. Ấy là tôi muốn và đang tưởng tượng chúng tôi đóng vai chính trong bài “Ob-la-di Ob-la-da”.

“Desmond says to Molly – girl “I like your face” and Molly says this as she takes him by the hand … Desmond takes a trolly to the jeweller stores, buys a twenty carat golden ring, takes it back to Molly waiting at the door. And as he gives it to her, she begins to sing. In a couple of years they have built a home sweet home with a couple of kids running in the yard of Desmond and Molly Jones. Happy ever after in the market place, Desmond lets the children lend a hand. Molly stays at home and does her pretty face”

Chà! Bạn có thể nghĩ tôi thật là vớ vẩn hết sức, từng này tuổi rồi cũng khó có thể bị sét đánh, ấy vậy mà tôi muốn, tôi ước ao được cùng cô ấy ghép thành một mái nhà thế đó. Tưởng tượng làm tâm hồn tôi reo vui như gã trai say sưa bên vại bia trong quán bar bình dân, tôi vui vẻ huýt sáo theo điệu nhạc.

“Ob-la-di ob-la-da life goes on bra. Lala how the life goes on. Ob-la-di Ob-la-da life goes on bra. Lala how the life goes on”.

Mọi người quay lại nhìn tôi, cô ấy cũng ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách đang đọc, liếc nhìn tôi, không có biểu hiện gì cả, trong khi mấy cô cậu bé học sinh gần đó tủm tỉm rúc rích cười với nhau. Ôi kệ đi, tôi còn lưu luyến chưa kịp nắm bắt ánh nhìn đó. Nếu nó kết thành một thể dạng, tôi sẽ đúc đẹo, gọt giũa nó thành viên ngọc đính trên nhẫn cầu hôn, và nói với cô ấy: “Này em! Lấy anh nhé!”.

Cô ấy là giai điệu tươi vui còn khuyết của tôi, thật đấy! Nếu được bên cô ấy, cuộc đời vẫn miệt mài trôi, tôi vẫn ngày ngày xách cặp đến văn phòng, nhưng mỗi tối lại vội vã về nhà, đeo tạp dề cùng cô ấy làm bếp, chúng tôi sẽ cùng nhau vừa nấu ăn vừa nhún nhảy “Ob-la-di ob-la-da bra…” như tham dự vũ hội tại gia. Mái nhà của chúng tôi sẽ càng vui nhộn khi có thêm những đứa trẻ, chúng tôi mặt dính bột mỳ đáp vào nhau, nắm đuôi áo nhau tu tu xình xịch thành đoàn tàu du hành vũ trụ. Mái nhà đó sẽ là tiểu hành tinh đáng yêu nhất mà tôi biết.

Hình như ánh mắt tôi nhìn lộ liễu quá nên cô gái ngồi cạnh cô ấy, có lẽ là bạn, huých nhẹ cô ấy một cái, dí dí liếc xéo về phía tôi. Cô bạn đó đẹp phết, thân hình bốc lửa, đường cong chữ S quyến rũ, đầm công sở màu đỏ trên đầu gối để lộ đôi chân dài thẳng tắp. Đặt hai người cạnh nhau, tôi nghĩ không ra sao họ có thể kết bạn với nhau, có vẻ thân thiết nữa.

Cô ấy lại liếc nhìn tôi một lần nữa, quay sang cười trừ với cô bạn, cô bạn cười cười có vẻ hơi cao ngạo, chắc cô nàng tưởng tôi ngắm cô nàng đây mà. Bình thường thì chắc đúng thế, một người đẹp nóng bỏng thế cơ mà. Nhưng bí mật hôm nay chắc cả cô ấy và người bạn kia chẳng thể nào đoán ra, tôi đã bị mùi hương mà như chẳng phải hương của cô ấy mê hoặc mất rồi. Ánh nắng ban ngày rực rỡ thật đó, nhưng tôi vẫn gắn bó với ánh đèn điện cần thiết cho cuộc sống của mình hơn.

Tôi cứ ngắm cô ấy thế thôi, có lúc cố gắng tập trung đọc sách nhưng không vào, lại liếc trộm cô ấy. Tôi không nghĩ cô ấy có vẻ đẹp hút mắt ai ngay, nhưng tôi vẫn nơm nớp lo sợ một gã khùng nào đó (như tôi chăng) bỗng nhiên mang mùi hương đó đi mất. Tôi thấy mình như gã thích khách, đang cố đánh cắp mùi hương kia giữ cho riêng mình. “Này em, vì em, anh hóa thành thích khách” – dòng suy nghĩ của tôi len lỏi ra khỏi khe hẹp giữa các tiểu thế giới, không biết chắc nó có chạm được vào mùi hương của cô ấy không.

Tàu dừng ở trạm kế tiếp, cô ấy xuống ở trạm tiếp sau nữa. Lúc cô ấy và cô bạn đi ra cửa, cô nàng kia còn liếc nhìn tôi lần nữa. Tôi không để ý, còn tần ngần muốn đưa tay ra nắm lấy vạt hương sắp bay đi mất. Thế là, cô ấy đi mất rồi. Mùi hương chảng vảng bâng lâng cuốn theo bước chân, tôi còn cảm nhận nó được một lúc, hít hà cho đã, rồi tan biến.

Cô ấy để lại cho tôi một mùi hương đã mất và giai điệu dập dàn như sóng vỗ vào bờ đê cảm xúc, lúc rút đi khiến tôi không khỏi tiếc nuối và hụt hẫng.

“I left you by the house of fun. I don’t know why I didn’t come … Out across the endless sea, I would die in ecstasy. But I’ll be a bag of bones driving down the road alone … Something has to make you run. I don’t know why I didn’t come”.

Tôi khe khẽ huýt sáo mặc kệ ánh nhìn của mọi người. Và chờ đợi xuống ở trạm dừng quen thuộc.

Little_Wind 

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN