Truyện ngắn: Nhỏ gia sư – Lang Thành

Truyện ngắn: Nhỏ gia sư – Lang Thành

“Cám ơn em. Phương Nam – nhóc gia sư của anh. Người đã truyền cảm hứng cho anh được vẽ bằng chính cảm xúc của mình. Em có giận anh hôn nếu anh nói để anh mãi là cậu học trò bướng bỉnh của em nhé!…”

1.

– Con gái gì mà tên Nam, giật hết cả mình!

– Eo … Nam…a…a…á. Tụi mày có nhầm hôn?

– Đâu vậy ta? Nam đâu? Cô nàng hot girl thủ khoa í hả…

Uhm! Cái tên bỗng chốc bị xào nấu thành một món lẩu thập cẩm. Rồi chuyện đỗ đầu một lúc hai lớp Toán, Văn thuộc trường chuyên đình đám nhất của thành phố. Người ta bảo tôi là cô gái của cái đẹp và trí tuệ. Anh chị khóa trên nháo nhào, bạn bè cùng lứa đưa tôi ra làm chuẩn mực. Từng kẽ tơ chân tóc bị xăm soi, chuyện bé tị tì ti như con kiến cũng dễ chừng hóa voi. May thay, tôi -vẫn -ổn! Với cái tuổi mười sáu, tôi học được cách bình tĩnh trước mọi tình huống và biết cách để chọn ra giải pháp tối ưu nhất. Tôi thừa hưởng cái gen bác học từ cô giáo dạy toán là má, cái máu lãng mạn từ thầy giáo dạy văn là ba. Và tôi- một đứa con gái cao lồng ngồng lều nghều- rất lấy làm tự hào về điều đó. Một tờ báo mạng từng giật tít “ chân càng dài thì trí thông mình càng…ngắn? ” . Phù! Thở phào một cách nhẹ nhõm. Dẫu sao tôi cũng không “bị” liệt vào hàng mà người ta so sánh đánh đồng. Tự nhiên thấy lòng vui vui!

Là học sinh ưu tú, nhà trường ưu ái cho tôi một quyển kỷ yếu mới coong mà không phải học sinh nào cũng nhận được. Đập vào mắt tôi là anh chàng khóa trên đang chễm chệ hẳn trên trang sách vẫn còn nguyên mùi thơm giấy mới.Trong số ít người được nêu tên, tôi chỉ ấn tượng mỗi anh. Không chỉ bởi cặp mắt rất ư “ lừa tình” , thành tích “hơi khủng” mà vì ở anh ấy còn có chút gì đó quen quen. Tôi bắt đầu tìm kiếm “ người lạ” nhưng kết quả vẫn là con số không. Hình như tôi đã gặp anh ở đâu đó. Lúc này để nhớ lại thì khó quá, quả là rất khó!

Truyện ngắn: Nhỏ gia sư

2.

– “ Phong này, má muốn con gặp một người bạn. Con đồng ý chứ? Sắp xếp cho má vào cuối tuần này nghen! ”

Sực nhớ ra buổi nói chuyện từ hôm thứ năm với má, tôi sém đã quên mất cuộc hẹn lúc ba rưỡi chiều, ngay chính tại căn phòng này, căn phòng của tôi. Sau vụ tai nạn hồi mùa thu năm ngoái, tôi “ giao quyền” phụ trách nhóm MC của trường lại cho một bạn khác trong nhóm. Thay vì qua nhà tôi “ tụ họp đàn đúm” , giờ chúng tôi chỉ trao đổi đơn thuần qua mail hoặc facebook. Diện mạo căn phòng cũng vì thế mà đổi khác. Nó được tôi thu xếp, tân trang thành một cái phòng hoàn toàn mới. Phòng tranh. Đúng hơn là phòng chép tranh. Cover lại một bức tranh nổi tiếng đối với tôi chẳng khó khăn gì cả nhưng để tự sáng tạo ra một bức vẽ của mình thì tôi… bất lực. Cứ nghĩ đến việc tự vẽ thì ý tưởng trong tôi bỗng đóng băng lại, các ngón tay cứng đờ…

Kim đồng hồ điểm đúng ba giờ.

Vơ vội những bản chép chưa thật sự vừa ý, tôi nhanh chóng dồn chúng vào một cái thùng các tông cũ đặt ở góc phòng. Đã gần một năm tôi mới có cảm giác bài trí phòng ở thật đẹp để đón khách. Vị khách kém tôi hai tuổi, mà theo lời kể của má và sự “ điều tra” khéo léo trên diễn đàn trường qua sự hỗ trợ của mấy đứa bạn thân cạ cứng thì nhỏ này “ không- “ đơn giản” – chút – nào” .

Mất đến gần ba mươi phút tôi mới chuẩn bị xong. Nghe chuông, tôi phi vội xuống nhà ngăn má ra cổng mở cửa. Chưa bao giờ tôi lại háo hức đến thế. Tôi muốn tận mắt gặp nhỏ ngoài đời- bằng xương bằng thịt.

Từ đợt tai nạn, tôi gặp phải hội chứng hiếm thấy nên phải chữa chạy khắp nơi. Y học hiện đại vẻ như cũng bó tay. May có ba là bác sĩ giỏi nên ông không từ bỏ để nhìn con trai mình như vậy. Ông lao vào nghiên cứu và có hẳn cho tôi những phương pháp trị liệu lạ hoắc lạ hơ. Tôi cũng thấy rõ những tác dụng của nó nên không ngừng làm theo. Nhà trường tạo điều kiện cho tôi bằng việc tiếp cận những giáo án điện tử. Tôi tự học ở nhà theo một “ đặc ân” mà không một ai có được. Nhưng “ không thầy đố mày làm nên” , chứng “ rối loạn kiến thức căn bản” cản trở tôi rất nhiều. Ba má cũng không toàn tâm dành hết thời gian cho tôi được. Nhỏ gia sư chính là đáp án hay nhất mà má tôi đã tìm ra trong tình huống này.

Nhỏ đến và đang đứng ngoài cổng kia nhưng sao cảm giác khác biệt thế này. Phải chăng tôi đã rung rinh trước những bức hình của nhỏ mà tôi xem qua mạng. Gạt qua một bên những hồ nghi, tôi phải mời nhỏ vô nhà đã.

3.

Học về, tôi chào má cùng vị “ khách lạ” . Một phụ nữ cũng trạc tuổi má. Tôi nhanh chóng nhận ra đó là bác Linh- bạn học cũ của ba má tôi hồi đại học- vẫn thường ghé qua nhà chơi lúc tôi còn bé (qua những gọi ý của má với bác). Từ câu chuyện của bác và những “manh mối” tôi có được về “ người lạ”- tôi tìm ra đáp số của mình. Và cơ hội đến thì càng phải nắm bắt. Nhận lời bác Linh và được sự cho phép của má tôi sẽ tiếp quản “ cậu học trò” với cương vị là một “ cô giáo”. À, gia sư chứ nhỉ? !

Đứng trước thềm cổng nhà anh, trong chút nắng lung linh, ngọn gió heo may thổi bùng tâm hồn của một cô gái đang lớn. Là tôi- Đào Phương Nam.

– Chào em.

Tôi giật mình khi có một tiếng nói rất ấm lọt qua tai. Đang bối rối trước anh chàng mà tôi mong ước gặp gỡ bấy lâu nay sừng sững trước mặt, chưa kịp lên tiếng giới thiệu anh kéo tay tôi vô nhà. Bất ngờ trước cái chạm tay, tôi giật lại trong vô thức.

– Em là…

– Ừ, anh biết. Mình vô nhà thôi em.

4.

Cho đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ buổi giáp mặt đầu tiên của chúng ta ngày hôm ấy. Quả thực em luôn là một ẩn số chứa đựng nhiều bất ngờ thú vị. Nó làm anh chết đứ đừ từ ánh nhìn và cái chạm tay táo bạo của anh với em- Phương Nam ạ!

– Đầu óc anh đang bỏ ở phương nào mau kéo về đây nhanh!

Mơ mơ, màng màng tôi bị kéo về thực tại với câu gọi xẹt tai kèm cái “ cốc cốc” ngộ nghĩnh của nhỏ.

Như để nhấn mạnh lại lời nói và hành động của mình, nhỏ tiếp:

– Anh- có- nghe- em- nói- gì- không- dzậy?

– Ui dza. Anh chỉ đang… Tôi vờ chống chế.

– Đang gì cơ?

– Đang … đang… đ…a..ng…

Thui mình học tiếp nghen?

À mà chỗ nào ấy nhở!

Giả bộ lật qua lật lại trang sách, tôi lúng túng lộ rõ. Anh chàng MC của tôi ơi? Mày mà cũng có lúc “ thảm” thế này hả?

Phương Nam vẫn đều đặn kèm cặp cho tôi các buổi chiều: ba, năm, bảy. Nhiều hôm xế chiều, đường tan tầm đông nghịt má đề nghị nhỏ ở lại dùng cơm cùng gia đình tôi. Những bữa tối có nhỏ, không khí ấm cúng biết bao. Nhỏ gần như là một thành viên trong gia đình tôi. Những hôm vắng mặt nhỏ, tôi lại thấy thiêu thiếu. Sau bữa tối tôi vào vai chàng “ cận vệ” giữ trọng trách hộ tống “ công chúa” về dinh an toàn.

Ba đi công tác ở tít Cao Bằng mang về một thùng bánh khảo và hạt dẻ. Mỗi lần ba đi xa về thì nhà tôi lại tràn đầy đặc sản. Toàn là những thứ rất ngon mà không phải hễ cứ vào siêu thị là có. Tôi gói một ít cho vào túi giấy và không quên dúi vào tay nhỏ trước lúc tiễn “ công chúa” mà hoàn thành nhiệm vụ.

– Tuần sau anh “ nhập trường” . Để kỷ niệm sự kiện trọng đại này, em làm bạn đồng hành của anh ha?

– Hai bác biết chưa ạ? Không trả lời nhưng tôi ngầm hiểu nhỏ đã đồng ý. Qua cách quan tâm theo kiểu Phương Nam đối với tôi chắc chỉ có một.

– Lát về anh sẽ thưa chuyện ba má. Chắc là OK thui à! Vậy nghen!

Anh về đây.

5.

Thứ hai, trường tôi học cả ngày. Giờ nghỉ trưa tôi cùng anh nán lại trong căng tin trường. Chúng tôi chọn một cái bàn trong góc cho yên tĩnh, tránh sự dò xét …vân vân và vân vân. Ra chừng để ngăn cản được trí tò mò của mọi người là điều không thể. Đảo mắt một vòng quanh, khỏi phải hỏi cũng biết tỏng chủ đề rôm rả trong căng tin rồi. Việc một hotboy như anh “ tái xuất” đã đành. Đằng này bên cạnh anh í lại còn kè kè một cô nàng “ nhiều tiếng” như tôi.

– Mặc kệ anh à nha, nhìn mọi người “ đánh mắt hội đồng” về phía chúng ta kìa.

Tôi vờ giận dỗi.

– Em thấy sức mạnh của anh chưa?

– Hứ! Hổng thèm.

Chúng tôi vẫn hay “đấu khẩu” như thế mà quên mất có một làn sóng không tên dữ dội đang mỗi lúc một gia tăng. Anh bỗng lôi tuột tôi đi bỏ lại đằng sau những ánh nhìn dáo dác kèm cả những topic dở dang mang tên “Phương Nam- Tuấn Phong”

Truyện ngắn: Cậu cũng thích tớ phải không?

6.

Dần dà rồi mọi người cũng quen khi thấy chúng tôi luôn xuất hiện cùng nhau ở trường. Anh Phong không quá khó để theo kịp bạn bè và lấy lại phong độ “ đỉnh của đỉnh” một thời. “Học giỏi, đẹp trai, tài năng, ga lăng- tốt bụng…ở anh hội đủ hết.” – Đấy là theo lời khen của mấy bạn lớp mười cùng khóa với tôi. Ấy vậy mà trước mặt tôi thì anh í khù khờ đến lạ. Haizz. Thật đúng là….

Trên Facebook còn có hẳn cả một Fanpage cho tôi và anh í để chia sẻ, giải đáp tất thảy có thể với mọi người. Như thế nào nhỉ? À! Lúc đầu còn là “ Hội những người hâm mộ Tuấn Phong và Phương Nam ” nhưng sau này khi biết câu chuyện “ gia sư ngược” thì Admin trang này đổi hẳn thành “ Hội những người phát cuồng vì nhóc gia sư Phương Nam ” !!! Vừa đặt xong status lên wall “ Ái chà, dám gọi mình là nhóc cơ đấy! Hừm!!! ” thì lượng like và comment ào ạt dội xuống như mưa trút nước. Đến cái PC đơ hẳn một vài phút. Hì hì.

Ba anh Phong đi công tác thường xuyên hơn. Anh lại đang bận tối mặt cho cuộc thi Én Vàng nên vắng nhà dăm ba hôm. Chỉ còn bác Linh ở nhà một mình. Có cu Bi ở nhà cùng ba má nên tôi qua bầu bạn với bác Linh vài bữa. Dĩ nhiên là anh đã nhờ vả tôi kèm theo một lời hứa chắc nịch là một món quà tặng tôi sau khi cả hai “ hoàn thành nhiệm vụ” .

****

Mở món quà tôi thực sự xúc động. Một bức tranh vẽ tôi chăm chú bên cuốn sách trong thư viện. Tựa như có một tấm ảnh được cho ra lò từ khoảnh khắc đó ấy. Trong hộp còn một cái thiệp handmade trông có vẻ hơi vụng về nhưng những câu chữ lại quá đỗi ngọt ngào.

“ Cám ơn em. Phương Nam – nhóc gia sư của anh. Người đã truyền cảm hứng cho anh được vẽ bằng chính cảm xúc của mình. Em có giận anh hôn nếu anh nói để anh mãi là cậu học trò bướng bỉnh của em nhé! I LOVE YOU!-TuấnPhong”

7.

Tôi đã không tham dự cuộc thi Én Vàng như đã nói với Phương Nam. Bởi với tôi còn rất nhiều cơ hội khác. Suốt hai hôm không có mặt ở nhà, tôi đến Đại sứ quán để hủy mọi thủ tục cho vấn đề du học. Tôi không đủ dũng khí để xa Phương Nam thêm một lần nữa. Với tôi, tuột tay cô bé Nam Phương trong trại hè năm lớp 9 đã là quá đủ !

Xem thêm:

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN