Truyện ngắn: Nỗi buồn của bậc Đế Vương

Truyện ngắn: Nỗi buồn của bậc Đế Vương

Truyện ngắn: “Nỗi buồn của bậc Đế Vương” là câu chuyện tình yêu “xuyên không” đan xen giữa quá khứ và thực tại của nhân vật “Đế Vương” trong quá khứ và là một chàng trang bình thường thời hiện đại. 

Đế vương

Ảnh minh họa.

Họ xưng tụng ta là đế vương là vào năm hai mươi mốt tuổi.

Trước khi bước lên bậc thang cao nhất của vũ đài lịch sử, ta không thể nào ngờ mình lại có thể dành hết tâm tư cho một người con gái. Ý nghĩ về nàng ám ảnh ta gần như cả một đời. Cho đến khi sắp tan thành cát bụi, ta vẫn giữ hi vọng mong manh rằng ở một nơi nào đó, nàng có thể đang nhớ về ta.

Khi căn bệnh diễn biến ngày càng khó lường, thái y cấm cản không cho ta phê duyệt tấu chương về đêm nữa. Đều đặn mỗi ngày, họ đem đến những chén yến nhạt nhẽo, vô vị, cùng với lời chúc “ Bệ hạ vô cương”. Ta mỉm cười, bình thản đổ nó vào gốc cây sau giường.

Nàng xuất hiện trong giấc mơ của ta vào những ngày đầu hạ, mưa giăng trắng khắp hoàng cung. Mải gấp một con hạc đình hồng, nàng không hề nghe thấy tiếng thị vệ loan báo rằng ta đến. Giữa đám gia nhân cúi đầu nghênh đón, chỉ có nàng vẫn đứng trơ trơ như khúc gỗ. Ta bèn giở giọng trêu đùa “ Nếu đưa ta con hạc ngươi định tặng chồng chưa cưới, ta sẽ tha cho ngươi  tội khi quân”. Đôi mắt xếch đẹp kì lạ của nàng ngước nhìn ta, khuôn miệng không hề run sợ: “ Tâm tư tình cảm với chàng, thần đã dồn tất cả vào kỉ vật này, nếu ngài nhất quyết lấy thì nó sẽ chỉ còn là con hạc vô hồn.”.

“ Vậy nếu ta yêu cầu ngươi gấp lại con hạc thứ hai thì sao?” – Ta mỉm cười hỏi tiếp “ Ngươi có chắc sẽ coi trọng đế vương hơn tên lính bình thường đó không?”

Lúc ấy, ta không thể tìm kiếm câu trả lời trong đôi mắt nàng.

Những ngày sau đó, nàng kín đáo đưa con hạc đình hồng trao cho thị vệ đến tay ta đúng như lời hứa. Nó luôn nằm trong vạt áo của ta, thỉnh thoảng ta cho phép mình ngắm nghía con hạc trong khoảng thời gian khá dài sau mỗi lần làm việc đêm khuya. Không có một liều thuốc nào bổ dưỡng hơn thế. Liều thuốc mà ta biết lần đầu vào năm hai mươi bảy tuổi.

Tình yêu, đó là khái niệm mà đế vương vừa mới khám phá ra, ngay trong lần gặp gỡ người phụ nữ chuẩn bị xuất cung. Nó gần như là cảm giác kì bí, khó lý giải, như thể đây là người ta đã mong nhớ từ lâu lắm.Ta điều tra thông tin về nàng nhiều hơn bất cứ người nào khác. Có chồng chưa cưới, phục vụ trong quân ngũ được hai năm. Lương bổng của hắn chẳng có bao nhiêu cả, một con người cực kì tầm thường. Điều quan trọng là nếu nàng muốn, ta có thể cho nàng mọi thứ, mọi quyền lợi mà ngay cả hoàng hậu cũng không thể có được. Những món quà ta đích thân mua tặng nàng, lần lượt được quân lính mang đến nơi ở đều đặn mỗi ngày. Chuỗi vòng ngọc trai, vòng đá cẩm thạch, ta không thể tưởng tượng chúng sẽ đẹp đến thế nào khi ngự trị trên cổ của nàng.

Liên tiếp trong vòng một tháng, họ đến báo với ta. Tất cả những gì đem đến, nàng từ chối không nhận.

***

– Cậu có tin có kiếp trước không?

Hắn hỏi, giọng nghiêm túc thực sự. Người bạn ngồi cùng bàn ăn, dĩ nhiên cũng trả lời rất nghiêm túc:

– Bị nhiễm hiệu ứng truyện Mac Levi rồi à?

– Không, nghiêm túc đấy. – Hắn tỏ vẻ khá nôn nóng, khác xa với phong cách điềm tĩnh trước đây. – Có một người mà như đã gặp từ lâu lắm, không nhớ rõ khi nào và ở đâu. Chỉ biết khi lần đầu bắt tay nhau, bỗng nhiên có một luồng điện từ đâu xuyên ngang óc, tâm trí mình như bật lên một câu “ Đúng là người mình đang tìm kiếm. Đúng là người ấy”.

– Người đó là ai? – Anh bạn bên cạnh không giấu nổi tò mò.

Hắn định nói tiếp, nhưng ánh nhìn đột nhiên thất thần khi thấy một người từ từ tiến tới. Cô đi ngang qua dãy bàn ăn, lạnh lùng đưa đôi mắt xếch về phía hắn. Tự nhiên hắn thấy bủn rủn tay chân, còn tệ hơn những hôm stress vì phòng A.C làm ăn thất bát. Cố giữ vẻ mặt bình thản, hắn đằng hắng, gắp đũa ăn như không có gì xảy ra.

– Đây là bản vẽ thiết kế tháng 11 của tôi, mong sếp cho ý kiến. – Cô ấy mang nguyên bộ mặt hậm hực khi đối diện với hắn.Sẽ là nói dối khi “người chúi đầu vào bát cơm” cảm thấy khó chịu, bực tức trong lòng.

– Cô có thể mang lên phòng ngay sau giờ ăn trưa. Quy tắc lịch sự nên học lại đi nhé, thế mới có thể thăng tiến trong sự nghiệp được.

– Vâng, chừng nào còn dưới quyền của sếp, tôi cũng khó ngóc đầu lên được. – Cô ta lẩm bà lẩm bẩm trong miệng. Nếu không vì miếng cơm đang ăn dở và thể diện của mình, hắn đã ôm bụng cười ngặt nghẽo nãy giờ rồi.

Khi cô vừa đi khỏi, người bạn cùng bàn ăn nãy giờ mới được dịp lên tiếng. “ Này, nhìn có vẻ hận thù cậu lắm thì phải?” Hắn nhếch mép, buông một câu khó hiểu trước khi tu hết chai nước “ Đó là người tớ chưa gặp bao giờ, nhưng cảm giác như “đã từng gặp”. Trước cả khi tớ sinh ra.”.

Hắn tỉnh dậy sau một giấc ngủ khó vào ban trưa. Mơ và thực lẫn lộn. Thực và mơ chỉ cách nhau một ranh giới khá nhỏ. Tách trà đắng nghét không thề giúp hắn tỉnh táo, càng không thể giúp hắn ngừng nhớ về cô gái ấy. Bỗng nhiên có một ngày, bạn nhận ra cuộc sống bận rộn của mình bỗng dưng bị đảo lộn, bạn hoang mang không biết làm thế nào để sự việc đi lại về quỹ đạo của nó. Đối với hắn, đó còn hơn là một thảm họa. Khi mở mắt ra và nhắm mắt lại, đầu óc chỉ tràn ngập ý nghĩ về cô ấy.

Hết lòng vì công việc, khái niệm đó chi phối gần như toàn bộ thời gian của hắn. Hai mươi bốn tuổi, trở thành sếp sòng trong công ty địa ốc có tiếng chỉ sau 2 tháng làm việc. Bằng tốt nghiệp loại ưu, khả năng bắn 3 ngoại ngữ như gió,dường như hắn sinh ra để trở thành thủ lĩnh. Khí chất đó luôn khiến tất cả mọi người trong công ty, dù ở độ tuổi nào cũng phải ngưỡng mộ, kiêng dè. Cộng với vẻ ngoài điển trai sáng chói, hắn không làm phật lòng bất cứ cô gái nào khi giao việc chồng chất cho họ. Những đồng nghiệp nữ thường rất thích qua lại phòng làm việc của sếp, hoặc rảnh rỗi hơn là ngắm hắn làm việc. “ Mặt tôi hôm nay dính nhọ à?”, Hắn hỏi, câu trả lời nhận được chỉ là cái cười bẽn lẽn của các cô gái.

Cuối cùng, ngày chủ nhật định mệnh. Cô ấy xuất hiện với tập hồ sơ trên tay từ sáng sớm, nói sếp nên giao việc gì trước hết đây. Khuôn mặt tươi tỉnh và tràn đầy năng lượng.

Đó là lần đầu tiên trong đời, hắn biết đến thế nào là tim nhảy ra ngoài lồng ngực. Hắn vội vàng nhặt nó nhét vô, cố không biểu hiện ra bên ngoài. Những sự việc chưa từng xảy ra, bỗng hiện rõ trong đầu  như thể một đoạn phim quay chậm. Cô ấy là ai? Tại sao lại bước vào cuộc đời mình có dự báo trước như vậy?

– Bản phác thảo này do cô vẽ? – Giữ thái độ bỡn cợt, hắn hỏi.

– Vâng, tôi đã thức cả đêm hoàn thành. Chị quản lý nói trình lên cho anh xem, hy vọng được anh cho lời nhận xét.

Hắn lãnh đạm liếc qua bản phác thảo, rồi đặt cạch xuống bàn.

– Có rất nhiều bản không thực sự xuất sắc nhưng đã được tôi thông qua trước đó. Cô là người mới đến nên chưa hiểu chuyện nhỉ?. Muốn được quan tâm hơn đến công trình của mình thì phải có sự đánh đổi chút ít, nhất là với những người có thế lực trong công ty. Ví dụ như lân la làm quen với họ chẳng hạn…

Mắt cô ta mở khá to trước thái độ khác thường của hắn. Chính người vừa nói ra những điều như thế cũng chẳng hiểu nổi mình. Dường như có một lực đẩy thôi thúc vô hình,một giọng nói thầm thì trong đầu hắn:

“ Tấn công cô ấy đi, mày đã chờ từ rất lâu rồi”

Từ rất lâu?

Tiếng của cô gái bỗng dưng cắt đứt mạch suy nghĩ trong hắn. Cô quyết định thu lại bản phác thảo, thể hiện rõ ràng thái độ chống đối.

– Nếu anh không thể cho nhận xét thì tôi cũng đành chịu. Cứ nghĩ mình có thể học hỏi kinh nghiệm từ những người nổi trội trong lĩnh vực này, thật thất vọng!

– Đó là tôi chỉ dạy cô về những nhân tố đã giúp tôi lên làm sếp thôi. – Hắn vẫn giữ thái độ bình thản – Còn nếu đã muốn làm quen với tôi, tôi sẽ không ngại giúp đỡ tất cả mọi điều.

Cô ấy càng cảm thấy khó hiểu hơn khi hắn rút ra từ trong túi áo chiếc vé mời của nhà hàng.“ Đi ăn cùng tôi”, hắn nói, vẻ mặt đẹp trai đến ngỡ ngàng.

– Nếu tôi nói không thì sao? – Cô tiếp lời, trước khi đóng sập cửa phòng hắn lại.

***

Ta cảm thấy dường như là một sự xúc phạm.

Sự kiên trì cuối cùng cũng đi hết giới hạn của nó. Những món quà của ta đều được gửi trả về tận chính điện. Vào những ngày mưa tầm tã, ta lần đầu quyết định bước tới nơi ở của nàng. Căn phòng hẹp và ẩm thấp, có lẽ mùi gián và thức ăn thiu tồn đọng ở đây từ khá lâu rồi.

Nàng rất thích cắt dán và thực sự cắt dán rất đẹp. Ta chăm chú nhìn những sản phẩm hoàn thành, đa phần đều đề tên dành tặng người chồng chưa cưới. Một sự ganh ghét vô tình bùng lên trong ta. Tình cảm dành cho tên lính vô danh kia quả mãnh liệt hơn ta nghĩ rất- rất nhiều lần.

– Người là ai? – Tiếng nàng vang lên ngoài cửa. Ta quay mặt ra, vẫn là đôi mắt xếch gây ám ảnh nhất từng gặp.

– Lâu quá không gặp. – Ta bình tĩnh trả lời – Hoàng đế đến lục lọi phòng của dân thường, chẳng lẽ không được ư?

Nàng giấu vẻ khó chịu bên trong khuôn mặt không cảm xúc. Ở phía cánh tay phải có vài vệt xước khá dài. Ta hỏi, nàng chỉ trả lời là bị té. Cả khuôn mặt cũng gầy và hốc hác đi, còn nơi ở? Hoàng cung của ta cũng có những nơi tệ hại như thế này sao?

– Ta đến đây để nghe lời giải thích từ nàng. Tại sao ba lần bảy lượt từ chối những món quà được ban thưởng? Ta thưởng cho công lao của người làm ra con hạc đình hồng, vì gần đây ăn ngon ngủ tốt, nó giống như lá bùa phù hộ cho ta vậy.

Một cách thành thực, ta chưa bao giờ thấy cách lý giải nào ngắn gọn, hợp tình hợp lý như câu nói vừa rồi.

Nàng cúi đầu xuống, cổ lộ hẳn xương quai xanh hốc hác. Nhưng trong giọng nói vẫn có sự mạnh mẽ như thường:

– Xin hoàng thượng đừng ban thưởng, cũng đừng đến đây nữa. Một kẻ như thần không đáng để thiên tử bận tâm như vậy.

– Thật kì lạ. Người khác chỉ cần một cái nhìn lưu tâm của ta cũng là diễm phúc của 3 đời dòng họ. Ngươi coi ta là cái gai trong mắt hay sao mà hết lần này đến lần khác từ chối?.

Ta cảm giác như mình đang trút hết bực dọc trong một tháng qua vào đôi tai nàng. Nhưng câu trả lời nhận được chỉ là điệp khúc “ Thần đã có chồng rồi”. Điều mà ta ghét nhất là nàng liên tục xoáy sâu vào luân thường đạo lý của đất nước. Nàng muốn bảo vệ tính mạng của gã binh lính ấy, muốn giữ gìn hạnh phúc cho cả hai. Thật đáng tiếc, những điều ta muốn chắc chắn phải thực hiện được. Và điều khao khát nhất chính là chìa khóa vào trái tim nàng.

Sắc mặt người con gái bỗng nhiên xanh xao hẳn. Nàng ngã quỵ xuống nền đất, nhưng nhất quyết không cần ta nâng đỡ. “ Bị thương sao?”, cảm giác nghi ngờ, ta ngay lập tức vạch tay áo nàng ra.

– Tôi… bị.. té.  – Hơi thở nàng lướt nhẹ trên cổ ta.

– Nói dối. –Ta bất giác gằn lên thành tiếng, thật sự hãi hùng khi thấy chi chít toàn vết thương. Ở đâu có da thịt, ở đó chúng đang xâm lấn và tạo thành những vệt dài.

Lần đầu tiên, ta cảm thấy mình thực sự bất lực trước sự im lặng của nàng. Không hề nói rõ nguyên nhân vì sao  phải đón nhận vết thương âm thầm như vậy.

– Chắc chắn là do đám cung nữ kia gây chuyện rồi. Chúng đã tống ngươi vào cái nơi bẩn thỉu này, rồi dùng roi đánh vào tay nữa, chắc chắn là như thế! – Cơn giận ta đã lên đến cực điểm, khi nàng bất ngờ bíu lấy vạt áo ta, mắt mở to.

Thì ra, ta đã đoán đúng.

– Xin hoàng thượng, đó không phải là lỗi của bọn họ. Tôi không nhận quà của người, là do tôi quá ngạo mạn. Bọn họ chỉ muốn trừng trị, không hề có ý gì khác.

– Sự hiền lành đến ngu ngốc của ngươi đã huỷ hoại con người ngươi rồi, biết không? Ngay cả khi đã gặp mặt ta mà vẫn không than trách một lời, còn xin cho lũ vô nhân tính đó nữa? Đến khi nào ngươi mới cảm động trước tấm chân tình của ta đây?

Nụ cười của nàng nhạt thếch như cơn mưa chiều. Ta ngắm người con gái ấy rất lâu, để rồi ghi nhớ những lời nói sau cùng của nàng. Có lẽ, từ đây cho đến cuối đời.

– Hoàng thượng một ngày nào đó sẽ tỉnh lại khỏi giấc mộng này. Ngài đang nhầm lẫn với cái không có được và cái để yêu thương. Tôi chỉ là người mà ngài khao khát chiếm hữu, không phải là người ngài yêu thương thật lòng. Từ trước tới giờ, tôi chưa từng tin vào tình yêu của đế vương.

Chưa bao giờ.

***

Khi hắn tỉnh dậy, đồng hồ đã điểm  11h trưa.

Kỉ lục ngủ ngày chắc chắn được hắn xác lập vào khung giờ thế này. Tối hôm qua là một đêm khó ngủ, hắn liên tục nốc cà phê để giải toả căng thẳng công việc. Khi lăn vào giường, chẳng hiểu sao những giấc mơ không liền mạch lại được dịp phá rối. “Chúng ta đang sống trong thời đại nào mà còn có những vấn đề liên quan đến cổ tích như thế? “. Hắn nghĩ vậy, khi hồi tưởng lại giấc mơ mang hơi hướng thần thoại kia.Đáng tiếc là  khi tỉnh dậy, quên sạch. Mà đôi khi quên hết lại là điều tốt.

Hắn rảo bước dọc hành lang công ty như thường lệ, đưa mắt về phía dãy ghế có người ngồi. Chỉ mình cô ấy. Trông đơn độc và nhỏ bé một cách kì lạ. Mới tuần trước, cô ấy đã xin chuyển đến phòng khác làm việc với lý do giỏi về mặt đồ hoạ hơn. Hắn thừa biết nguyên nhân chính nằm ở phía mình. Sự thật là cô không hề ưa hắn. Đáp ứng nguyện vọng trên, hắn chấp nhận cho cô chuyển công tác, kèm theo lời nhắn “ Chúc mừng, được giải thoát rồi nhé”.

Xem ra, cô không thanh thản là mấy, đúng như dự tính.

– Một tuần qua có vẻ không ổn với cô nhỉ? – Hắn đưa lon cà phê về phía tay cô. Đôi mắt thật buồn nhưng không hề ngấn nước.

– Cảm ơn – Cô ấy không ngần ngại khui nắp, uống liền một hơi – Anh cho tôi đi, rồi thông báo với tất cả mọi người phòng khác tẩy chay hoàn toàn những bản thiết kế của tôi.

– Cô thấy khổ sở lắm sao, tôi đã nói chỉ có tôi mới giúp đỡ được cô thôi. – Hắn đưa mắt nhìn xuống dãy nhà cao tầng qua ô kính – Bọn họ không thể nào nhìn thấy tài năng của cô. Chỉ tiếc cho cô, ba lần bảy lượt từ chối tôi.

Hắn không hề bất ngờ khi cô ấy quay sang, đăm đăm nhìn thẳng vào khuôn mặt tỉnh bơ của mình. Ngay lúc này đây, hắn vẫn không cảm thấy đê hèn khi tự biến mình thành cây tầm gửi chính hiệu như thế. Bình sinh có tài lãnh đạo người khác, không cho phép ai có quyền vượt lên trên và từ chối tất thảy sự quan tâm của mình. Sự xúc phạm tăng dần lên khi ánh nhìn của cô giành cho hắn chỉ như với loài sâu loài gián.

– Tại sao cô không muốn làm việc chung với tôi? Tại sao cô lại ghét tôi đến thế? –  Câu hỏi bật ra từ miệng hắn, bâng quơ và bất chợt.

Hắn chân thành nhìn sâu vào mắt cô, dường như không gian lắng đọng và lặng im đến kinh ngạc. Có cảm giác như một mảnh ghép quan trọng mà hắn tìm kiếm rất lâu trong trái tim đã được hiển hiện dưới hình hài cô gái này. Trong khoảnh khắc ấy, hắn biết mình không thể vuột mất cô một giây phút nào nữa, cho dù sau đó có thể là sự từ chối, hoặc thù ghét.

– Tôi ghét sự ngạo mạn, những ai luôn coi mình là cái rốn vũ trụ – Cô ấy thẳng thắn nói, sắc mặt vẫn không thay đổi – Thực ra tôi đã biết anh từ lâu, khi đang là thực tập sinh trong công ty địa ốc trước đây. Có lẽ anh sẽ không biết, bạn thân của tôi từng yêu anh nhiều lắm. Nhưng khi giành được hợp đồng lớn với doanh nghiệp khác xong, anh tại buông tay vứt bỏ cô ấy, kết thúc việc lợi dụng năng lực người yêu thành công tốt đẹp. Anh luôn là thế, tất cả những điều anh nói đều không thật lòng. Lần này lại là tôi. Tôi không muốn như cô bạn mình, trở thành công cụ đế anh thao túng.

– Nếu tôi thật lòng với cô thì sao? – Một sự buồn bã vô tình bùng lên trong hắn. Câu nói đã nghe từ rất lâu, xa xôi vọng về trong tiềm thức.

Tại sao lúc nào ngươi cũng vậy, lúc nào ngươi cũng khộng tin vào tình yêu của ta?

Trời lại mưa.

Hắn quyết định ở lại công ty cả đêm, chẳng thể có liều thuốc giải toả tâm lý nào hơn công việc. Hắn ước có thể chết trên chiếc bàn này, thà không ngủ còn hơn mơ những giấc mơ quái quỷ đó. Tại sao lại có cảm giác thân quen trong mọi câu nói của người con gái đó? Tại sao hắn lại yêu, tại sao cô ta lại hận? Tại sao tất cả những sự việc đã qua như một cuốn phim thu lại từ rất xa xưa?

Tại sao? Tại sao? Và tại sao?

Mưa không có dấu hiệu dừng lại vào những ngày cuối tháng 6. Hắn mang tâm trạng nặng trĩu khi biết người yêu cô trở về từ Âu Châu xa xôi. Thỉnh thoảng, hắn vẫn dành một khoảng thời gian nhất định tiến về dãy hành lang công ty. Lẳng lặng ngồi xuống, khui nắp uống cà phê lon một mình. Thật khó để bảo tâm trí mình ngừng yêu một ai đó khi trái tim vẫn còn yêu, còn thổn thức. Hắn tự dành cho mình một điệu cười nhạt đặc trưng, trước khi trở lại với hình tượng con quỷ ham việc trong công ty.

Cô rất mạnh mẽ. Chẳng bao giờ than phiền bất cứ điều gì khi bị khiển trách. Cô chỉ khóc khi ở trong vòng tay của gã du học sinh kia, còn trước mặt hắn thì luôn tỏ ra là người bất khả chiến bại. Hắn vẫn giữ thói quen ngắm nhìn và quan sát cô từ khoảng cách rất xa, còn xa hơn cả quan hệ đồng nghiệp trong công ty. Mỗi người có thể chọn cho mình một cách sống, riêng hắn muốn biến thành cái bóng cả đời đứng đằng sau cô. Dường như dự cảm về mối tình không có kết quả đã khiến hắn mất hết niềm tin. Mỗi lần thấy cô đi ăn thân mật với người yêu, cảm giác nhói lòng lại quay về, đau đến quặn thắt. Hắn không sai, từ ngàn đời nay, hắn chưa bao giờ tin mình đã sai.

Một khi đã yêu cô…

Tháng 7.

Lần thứ hai cô bước vào văn phòng hắn trong cuộc gặp mặt chỉ có 2 người. Sau một tuần đi công tác nước ngoài, hắn nhận ra cô có sự thay đổi lớn trong tính cách. Khi yêu người phụ nữ nào cũng dịu dàng, và cô là một ví dụ điển hình. Hắn cẩn thận đưa chiếc vòng đeo tay ra từ một chiếc bọc nhỏ, dự định sẽ tặng cô làm quà. Nhưng cô cũng kịp rút ra từ túi xách một thứ. Hắn như người nửa mê nửa tỉnh, khi biết đó là một chiếc thiệp mời màu đỏ rất bắt mắt. Giọng cô bình thản, ngược hẳn với thái độ ngỡ ngàng của hắn:

– Tuần sau là đám cưới của tôi. Chúng tôi rất vui nếu anh đến tham dự lễ thành hôn.

Và, hắn đã làm rơi chiếc vòng tay xuống đất.

***

Mùa đông năm đó, ta bị ám sát, nhưng may mắn không chết.

Vết thương sâu hoắm, chỉ nhìn thôi cũng khiến nhiều bậc danh y phải ái ngại. Nàng làm theo chỉ thị chăm sóc ta, dù trong lòng vẫn còn rối bời. Ta mỉm cười nhìn nàng, người con gái không hề sợ máu như bất cứ nữ nhi bình thường nào khác. Nàng cẩn thận băng bó cho ta, và lẳng lặng rời đi khi trời vừa rạng. Trong cơn mộng mỵ, ta nhớ đã nắm chặt lấy tay nàng, dường như sức mạnh tinh thần vô hình ấy khiến ta có nghị lực để sống tiếp. Ta xuất hiện với bộ dạng vô cùng khoẻ khoắn, đập tan hy vọng của bè lũ phản đế.

Tôi chưa từng tin vào tình yêu của đế vương.

– Nhưng nếu  ta có thể chứng minh cho nàng thấy thì sao?

Người chồng chưa cưới cuả nàng đứng trước mặt ta, không dám ngẩng đầu lên. Đó là một binh sĩ có vóc dáng nhỏ thó, da ngăm đen, thua xa ta về mọi mặt. Bù lại gã khá thành thật và được nàng yêu thương. Chuyện gì đang xảy ra trong tâm trạng ta vậy? Ta thực sự đã ghen tỵ với hai con người họ, khi gã nói về vợ với tấm lòng tràn đầy tràn đầy tin tưởng lẫn biết ơn. Khi ta hỏi ngươi nghĩ lương bổng này có thể giúp vợ chồng an nhàn không, gã lắc đầu không đáp. Ta đưa ra gợi ý có tính toán từ trước, rằng gã hãy đứng trong đội quân tiên phong đi đến miền cực Bắc đất nước. “Trở về và có được cái danh, khi đó không những ngươi mà vợ cũng không phải lo nghĩ và làm việc suốt năm nữa. Hãy nghĩ đến bàn tay thô ráp của vợ ngươi và cố gắng!”. Tên lính ấy đã mất đến hai ngày để đưa ra quyết định cuối cùng. Gã bằng lòng đi tìm một chức vị mới đến hỏi cưới nàng.

Nàng khóc, lại là một hành trình của sự chờ đợi mà người làm nên nó không ai khác chính là ta. Ngày 15 đầu tháng, tin báo cả đoàn quân tử trận đã tức tốc báo về kinh thành. Tất cả đều hy sinh, và binh sĩ nhỏ thó ấy cũng không nằm ngoài danh sách. Sức khoẻ của nàng dường như suy kiệt, thường xuyên đi một mình ra vườn như người mộng du. Cũng giống như ta yêu nàng, sự sâu sắc trong tình cảm với gã làm trầm trọng thêm căn bệnh của nàng. Nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy hối hận khi đẩy tên lính vô danh kia vào đường tử đã vạch sẵn. Dù chỉ còn là thể xác và tâm hồn đã héo hon, nhưng ta luôn tin rằng thời gian sẽ hàn gắn tất cả. Hạnh phúc vốn dĩ ở trong tay đế vương, đế vương có quyền làm tất cả để đạt được mục đích. Ta nghĩ vậy, hàng ngày khi đến thăm bệnh nàng.

– Đã 5 năm qua đi, đừng nên vướng bận chuyện quá khứ nữa. Lúc nào ta cũng ngồi chờ ở đây, chờ nàng hiểu được tấm chân tình cùa ta.

– Hoàng thượng, tôi không thể. Tôi không có lý do nào để ngài từ bỏ lòng tự tôn của mình.

– Nhưng ta muốn cưới nàng, nàng phải hiểu là ta đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi. Không ai có thể đụng đến nàng, một khi ta đã quyết tâm bảo vệ bằng bất cứ giá nào.

– Ngài không khác gì với ngày trước cả, hoàng thượng…- Nàng cười nhạt, bờ môi lạnh lẽo vô hồn đã có tín hiệu của sức sống đầu tiên. Ta mỉm cười, ôm lấy thân ảnh hiền hoà với sự sung sướng khó tả.

Về sau, khi ta biết đó là ngày nàng ra đi, tất cả dường như đã trở nên muộn màng.

Đám cưới hoàng đế trở thành một trò lố có một không hai trong lịch sử. Khi hoàng phi chính thức tự sát ngay trước khi bước vào lễ đường. Khuôn mặt tươi tỉnh của ta bỗng chốc trở nên tím tái, chạy xộc về phòng nàng trong tâm trạng hoảng loạn. Vẫn là thứ giấy màu nàng đã cắt tỉa rất công phu trong những năm ở đây. Chúng bay lượn trên không trung dưới sự tác động mạnh mẽ của gió. Trên chiếc giường nhỏ hẹp ấy, hoàng phi của ta nhắm mắt, khuôn miệng duyên dáng đầy mãn nguyện. Bên cạnh nàng có một tấm bia ghi tên gã binh lính ấy, 5 năm ngày gã ra đi ngoài chiến trường. Đây thật sự là đám cưới đầu tiên của họ.

Ta tự đánh lừa bản thân rằng nàng không hề ra đi. Vết thương của lần ám sát cách đây rất lâu lại được dịp đau nhói một cách khó chịu. Ta gặp khó khăn trong việc đi lại, dường như trí lực thì suy kiệt hoàn toàn. Mỗi tối, ta vẫn bước đi trong vô thức vào căn phòng nhỏ của nàng, chờ đợi trong vô vọng những thanh âm gửi gắm từ thế giới bên kia. Ta đã sai sao? Ngay cả khi chết, ta vẫn không hoàn toàn có một chỗ đứng nào trong trái tim nàng.

– Mời hoàng thượng dùng thuốc.

Tiếng người hầu cận đều đều vang lên khi ta vừa mở mắt. Giấc mơ về nàng đã chấm dứt những ngày khó ngủ triền miên,đau đớn vì vết thương tái phát. Cả đời cười cũng nhiều, khóc cũng nhiều, nhưng cuối cùng không còn gì cả. Sự cô đơn cũng từ đó mà bủa vây lấy tâm trí, hoang mang trong câu hòi: Ta còn lại gì giữa cuộc đời này?

Ngày trời nắng đầu tiên trong tháng là ngày ta ra đi. Trời rất xanh, dường như không có hẳn một gợn mây. Thứ duy nhất ta mỉm cười là những luồng gió thổi. Tình yêu cũng như làn gió, không thể nhìn thấy, nhưng hoàn toàn càm nhận được. Cho dù có mất mát và hy sinh, con người vẫn thích lao vào định nghĩa ấy đến vậy. Ta không phải là con trời, cũng không phải thánh nhân như người đời ca ngợi. Ta, đơn giản chỉ là một người đàn ông trong tình yêu. Muốn yêu và đã yêu nàng.

Khi nhắm mắt lại, hình ảnh nàng lại hiện lên trong ta, dịu dàng và rõ nét lạ thường.Mối tình này cũng sẽ như cuộc hành trình của những làn gió. Nó sẽ chu du từ nơi này đến nơi khác, từ thời đại này sang thời đại khác…Liên tục, không dừng lại….

….Cho đến khi tìm thấy bến đậu mà chúng ta thuộc về.

***

Hắn đã coi công việc như tất cả cuộc sống của mình. Thăng chức là điều chắc chắn. Thỉnh thoảng, tim hắn vẫn còn nhói đau khi đi qua dãy hành lang dạo trước. Cô không còn ở đây nữa, nơi cô thuộc về không phải là ở đây. Mà là nước Anh, bên người chồng sắp cưới.

Cuộc sống vẫn diễn ra trong bình lặng. Tờ đơn xin nghỉ việc của cô vẫn ở một góc trên bàn hắn. Con người thật kì lạ, luôn tỏ vẻ lúc nào mình hoàn toàn ổn nhưng thực chất dễ vỡ hơn bất cứ ai. Giống như một quả táo, ngay khi chín muồi thì bên trong dường như đã mục nát cả. Có biết bao cô gái tuyệt vời vây quanh hắn, nhưng hắn cư xử hoàn toàn lãnh đạm. Đánh rơi mất định mệnh của chính mình, cảm giác đó còn khó chịu gấp trăm lần cái chết.

Đó là một ngày cuối tháng 8, ông trời ban mưa rầm rĩ xuyên đêm.

Hắn không tin là thật, khi nhìn vào người ngồi bên dãy hành lang, uống cà phê lon một mình. Dáng vẻ cô độc một cách kì lạ. Nếu đúng là cô, nếu thật sự không phải là một giấc mơ….

Khi hai mắt chạm nhau, người cô dường như cứng đờ một lúc. “Tôi làm việc lại rồi”, nụ cười nhợt nhạt thoáng hiện trên khuôn mặt “ Chúng tôi không còn kết hôn nữa.”

Hắn, thực sự không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Cô trở thành con nghiện công việc, một phiên bản nữ của hắn trong công ty. Tất cả mối quan tâm chỉ thuộc về những bản thiết kế dài hàng chục trang. Hắn thực sự lo ngại cho sức khoẻ của cô. Rõ ràng chấn thương tâm lý ngay trước ngày hôn nhân không thể dễ dàng xoá bỏ được. Đối với những người càng tỏ ra mạnh mẽ, nước mắt chảy ngược vào bên trong càng nhiều. Và một khi chết đuối trong hồ nước của chính mình tạo ra, đó sẽ là một tấn bi kịch không thể lường trước được.

– Cô có thể nghỉ ngơi, hoặc đi du lịch nếu muốn. – Hắn mỉm cười nhìn cô, sau khi xem xong bản thảo thiết kế đạt mức hoàn hảo, không hề bói ra một chút sai sót.

– Tôi muốn tiếp tục làm việc, chẳng có lý do gì để ngừng khả năng sáng tạo khi mình còn sung sức. – Cô nói, cố chứng minh bằng giọng đầy dõng dạc, át cả tiếng hắn.

– Thôi đủ rồi, cô bé. Tôi nghĩ cô nên làm lành với anh chàng kia đi. Đừng cố gắng như thế nữa, mọi người chỉ cảm thấy thương hại cô thôi. Bản thân tôi mang danh vắt kiệt sức lao động vậy là quá đủ rồi, tôi không muốn thấy thân hình gầy rộc này đi đi lại lại làm việc nữa đâu.

Hắn cất lời xong, hối hận ngay. Đôi mắt cô thực sự khiến người đối diện cảm thấy buồn bã. “ Anh ấy không về nữa”, cô nói bằng khuôn giọng trầm “ Tiến ra phi trường, không một lần ngoảnh mặt lại. Thời gian quá lâu để chúng tôi còn cảm giác như lúc đầu. Tôi thay đổi, và anh ấy cũng vậy”.

Không ngần ngại, hắn đột ngột nắm tay cô đi thẳng ra văn phòng, bước qua sảnh lớn hàng chục người. “ Anh đưa tôi đi đâu?”, cô bất ngờ hét lớn. Khuôn mặt hắn vẫn tỉnh rụi, bước chân nhanh hơn lên những tầng cao nhất.

Ánh sáng tràn vào chói loà. Ánh sáng của tự nhiên, của những nơi chưa từng có đèn điện lắp đến. Mắt cô long lanh vì những vệt nắng sớm, thì thầm với câu hỏi “ Ở công ty cũng có tầng thượng sáng bừng đến thế này sao?”.

Hắn phóng tầm mắt ra ngoài xa, vẻ rạng rỡ như một đứa trẻ khoái chí.

– Cái này tôi cũng mới biết gần đây. Sau khi quan sát dãy hành lang chúng ta đã từng uống cà phê lon chung, thấy có con đường dẫn lên lầu trên. Thật không tin nổi, cứ ngỡ tôi là người rành đường đi nước bước trong công ty này lắm chứ?

– Dãy hành lang…uống cà phê lon ư?

– Tôi rất hay đến đó, ngồi uống một mình. – Hắn bình thản nói – Khi cô đi, tâm trạng tôi đã cực kì hoảng loạn, tưởng như không thể vượt qua được. Tôi cũng giống như cô lúc này đây, luôn tự ám bản thân phải mạnh mẽ, mặc dù chỉ có thở thôi cũng cảm thấy khó. Vì vậy khi cần hãy khóc đi, giống như ở đây, không một bóng người.  Chỉ có bầu trời làm bạn với chúng ta, chẳng phải những toà nhà cao đồ sộ nữa. Con người cũng chỉ là những thực thể nhỏ bé trong vũ trụ, dù cho có cao lớn trong công ty hay bất cứ đâu khác.

Đôi mắt cô dường như mờ hẳn đi. Hồ nước mắt chất chứa trong lòng cuối cùng cũng chịu trào ra. Lần đầu tiên cô gục xuống bờ vai hắn để khóc, cảm xúc vẫn khó tả như đã có từ lâu lắm rồi.Hắn nhắm mắt lại, âm thầm trân trọng món quà tuyệt vời nhất đến từ hiện tại. Cái kết buồn ngày trước xèo xèo tan trong trí nhớ. Nhạt dần,cho đến khi không còn dấu tích gì nữa.

Đoạn kết

Cô đã bình thường trở lại, nhanh đến mức thần kì.Những ngày đầu đi làm, không ít những lời đàm tiếu văng vẳng bên tai cô hằng ngày. Hắn nắm chặt lấy tay của người con gái, cho mượn bờ vai tựa vào mỗi khi mỏi mệt. Nỗi buồn về chàng trai không còn đủ sức gặm nhấm tâm hồn của người con gái hắn yêu nữa.Cô và hắn dần vượt qua những ngày tháng khó khăn đó với sự đồng điệu lần đầu tiên về tâm hồn. Cho đến tháng 11 năm sau, cô nhẹ nhàng bước vào văn phòng hắn, nở nụ cười rạng rỡ. Câu nói bật ra khỏi miệng nhẹ nhàng, đáng yêu như nắng sớm.

“Mình quen nhau nhé”.

Hắn sốc. Chính xác là đang trong tư thế cầm tập tài liệu trên tay, bỗng nhiên buông thõng hai tay một phát. Giấy bay tứ tung, nhưng hắn vẫn kịp nhận ra cô đi về phía mình, bất giác ôm chặt cứng lấy thân người. Đã bảo người hắn yêu cực kì cá tính, một phiên bản nữ của hắn, lúc nào cũng muốn mình là người đầu tiên bày tỏ tình yêu, lần này quả thật nhanh chân. Hắn mỉm cười, trong giây lát thế giới bỗng biến thành câu chuyện cổ tích có thật.

Hạnh phúc là một bức tranh đẹp, mà người biết trân trọng nó đều là những hoạ sĩ chân chính. Hắn và cô giành trọn một mùa Noel đi lang thang trên khắp phố phường Châu Âu. Trong cái lạnh cắt da cắt thịt, tay cô lồng vào tay hắn, hơi thở hắn được cảm nhận qua sự chuyển động của làn tóc cô. “Cà phê lon nhé!”, hắn mỉm cười ném vào tay cô, cả hai cùng bước đi và thực hiện động tác giống hệt nhau.Khui nắp, uống cạn một hơi rồi cười thật lớn. Khi ôm chầm cô từ phía sau, hắn luôn miệng hỏi “ Tại sao lại yêu anh khi mới đầu ghét anh cay đắng?”. Cô đưa đôi mắt về phía anh, nhẹ nhàng đáp: “Vì anh nói chỉ có mình mới giúp được em, thái độ tự tin trong câu nói đó đã khiến em quyết định  trở về công ty. Khi đứng ở ngã ba đường, thực ra người đầu tiên em nghĩ đến chính là anh. Cứ như một cực nam châm hút cực trái dấu còn lại, bước đi thẫn thờ, em ngồi lại chính nơi chúng ta từng uống cà phê. Cảm giác đối với em thật lạ, nó gần như thân quen đến mức không  thể tưởng tượng được. Ừ đúng, erm đã bị anh thu hút, bị anh thu hút rất nhiều. Nhưng luôn tự nói với bản thân phải tránh xa con người này”.

“Vì luôn cảm thấy anh nguy hiểm phải không?”, hắn đột ngột tiếp lời “Nhưng trước mặt em, anh mãi chỉ là một người đàn ông bình thường. Cá tính muốn chiếm đoạt dù có lớn đến đâu, anh vẫn luôn tin mình hiểu tình yêu là gì.”

Và rồi, nụ hôn cô trao đến bất chợt, nhanh hơn cả khi não hắn bắt đầu xử lý thông tin. . Phải mất mấy giây để mắt hắn nhắm nghiền lại, cảm nhận từng giọt hạnh phúc thấm đẫm môi mình. Đêm ấy, tuyết rơi dày trên những góc phố cổ của nước Ý. Đêm ấy, hắn dường như quên đi kiếp trước mình là ai, mình đã đau khổ như thế nào để vươn tay nắm lấy cái gọi là hạnh phúc.

Chỉ có cô và hắn. Chỉ còn lại tình yêu.

Buổi sáng trời nắng đầu tiên trong tháng. Lần đầu tiên nước mắt hắn rơi khi nằm mơ. Lấy tay nhẹ nhàng lau sạch vết tích kì lạ đọng lại trên khoé mắt, hắn cảm giác đầu đau như búa bổ. Cảm giác kì lạ và không yên cứ chợt trào dâng thành những vệt dài. Trong mơ, người đàn ông mặc hoàng bào ngồi trên ghế tựa, dáng vẻ đầy đau khổ. Có một điều gì rất thân quen dường như mãi luẩn quẩn trong tâm trí hắn, mãi không thoát ra được. Chưa bao giờ hắn nhìn thấy khuôn mặt ông ta rõ ràng như thế này. Người đó nhìn hắn, mỉm cười thật buồn. Khi đưa tay ra, những ảo ảnh bỗng phụt tan đi mất.

Hắn quyết định không nghĩ về điều đó nữa. Lái xe đi qua trung tâm bách hoá, hắn dừng lại, ghé nhận chiếc nhẫn cưới đã đặt từ lâu. Ngày hôm nay không giống như bao ngày. Hắn hít một hơi dài, trước khi bỏ hộp nhẫn vào túi áo. Hôm nay sẽ là ngày chấm dứt quãng đời độc thân của chính mình. Hôm nay, là lời cầu hôn ngọt ngào, chính thức ngỏ lời cô là của hắn.

Xe hắn đi nhanh đến khúc ngoặt hình chữ Y phía trước. Những kí ức tươi đẹp những ngày của Ý bỗng chốc tràn về trong tâm trí hắn. Nụ cười của cô, tiếng cô cười rộn rã trong cái lạnh thấu xương ngày ấy, hắn không bỏ sót bất kì chi tiết nào. Hạnh phúc được tính trong khoảnh khắc. Bỗng nhiên, cơn đau đầu khủng khiếp ngay lập tức tấn công hắn. Đau đến nỗi hai bên lông mày gần như chạm vào nhau, mắt nhắm nghiền lại, có cảm tưởng như sẽ nổ tung ngay lúc này.

Và rồi.

Khi mở mắt.

Hắn thấy một chiếc xe đi ngược chiều, tốc độ kinh hồn.

Mất lái.

Tông thẳng vào xe mình.

****

Đoạn kết.

Không gian là một màu trắng dị thường.

Tiếng xe cứu thương inh ỏi, tiếng người bàn tán xôn xao.

Cả tiếng trẻ con khóc.

Tất cả đều không còn quan trọng với hắn, ngay lúc này nữa.

– Cố lên chàng trai trẻ, sẽ ổn thôi. – Tiếng họ khá vang, cất lời cứu vãn hơi thở đang yếu dẩn của hắn.

Cơ thể dường như đã chết. Ngay chính lúc này, nó đã chủ động nhường chỗ cho tâm trí, quyết tâm tranh giành sự sống. Hắn mỉm cười, khi lần đầu đối diện với người đàn ông đã bao đêm gặp trong giấc mơ của mình. Có thể nói, kiếp trước của hắn chưa bao giờ có được hạnh phúc. Đoạn phim quay chậm giờ đây đã thực sự hiện về. Khuôn mặt của nàng là hình ảnh duy nhất vị vua còn níu giữ. Không phải là giang sơn, mà chỉ là một người phụ nữ. Ông ta và hắn đã yêu, đã hận, đã tự giày vò bản thân rất nhiều lần. Kiếp này và mãi mãi về sau, sẽ chẳng bao giờ có được kết cục hạnh phúc giữa hai người. Cô và hắn cũng sẽ như thế, nhưng lần này người chết sẽ là hắn.

Tại sao ta phải tin vào sự an bài của định mệnh? Chẳng phải định mệnh là do chính tay ta tạo nên sao?

Ngay cà khi sắp tiến một bước tới hạnh phúc, hắn lại bị đẩy đi rất xa, rất xa, không dừng lại được. Hắn thấy khó thở, cảm nhân đau nhức lan tràn khắp cơ thể mình. Lần đầu tiên chúng ta yêu nhau, cũng là lúc hắn phải từ giã cõi đời. Những nỗi nuối tiếc tưởng chừng kéo dài bất tận. Sẽ không bao giờ có kết quả. Gió cả ngàn đời nay sẽ mãi thổi, nhưng chẳng bao giờ tìm thấy điểm đến.

Hắn đã chấp nhận nhắm mắt lại. Nhưng dường như hình ảnh cô lại níu giữ hắn, hệt như sợi dây vô hình buộc chặt hắn trước ngưỡng cửa tối tăm mở sẵn. Khi cô cười, thế giới trong hắn đẹp lên gấp bội phần. Chỉ có một chàng ngốc mới quyết định rời xa cuộc sống  bởi sự an bài của số phận. Hắn không phải là kiếp sau của một người nào đó nữa, mà chỉ là bản thân hắn, cơ thể hắn, tâm hồn hắn. Hôm nay, hắn sẽ chiến đấu tới cùng vì tình yêu, hạnh phúc của mình.

Người đàn ông, vị vua trong kiếp trước mờ hẳn đi, dường như khuôn mặt khẽ đanh lại, không biểu lộ một chút cảm xúc. Rồi hình ảnh cô từ từ hiện ra, ngày càng rõ nét. Đôi môi hắn khẽ hằn lên một nụ cười. Con người một khi quyết định sẽ sống thì không dễ dàng chết, phải không?

Tác giả: Ming_Ming

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN