Truyện ngắn: Tuyết thu đỏ

Truyện ngắn: Tuyết thu đỏ

Lọ lem tuyết…

Những hạt tuyết rơi trắng xoá như thềm nguyệt trời vừa tuôn xuống sân đêm. Thu hát trong chút ít hơi thở lạnh của đông xa. Nghe trời trở gió. Mây vần vũ gọi nước về nguồn. Lọ lem cười giữa mấy tầng trời. Khẽ đưa ngón tay nâng dần hạt tuyết nhặt dưới chân. Thấy lòng bàn tay lành lạnh, mát rượi. Cô bé cười, chạy tung tăng nhanh bước chân để kịp reo lên với hoàng tử của mình: : “tuyết đấy…”

tuyết mùa thu

Ảnh minh họa: Kaizen.vn

Sáng, khi mặt trời chưa hé mắt choàng giấc đã thấy Lọ lem đứng ngóng ra mảnh sân bé tí xíu chỉ vừa đủ cho một hạt tuyết trắng của em rơi xuống. Hạt tuyết không tan, nên em có thể giữ mãi nó nơi đôi tay hồng, giữ mãi nó cho một ước mơ không tuyết. Hạt rơi tựa muối mặn của biển nồng đượm. Hạt bay như mưa xuân lất phất. Hình như nụ cười của em có nắng, có gió, có cả những tháng năm khao khát mong chờ…

Mẹ! Em cất tiếng gọi mà không thành tiếng. Trong hơi thở tuyết của em có trái tim mẹ sáng ngời, chiếu rọi. Mẹ em đấy, đẹp tựa một nàng tiên hiền hoà, phúc hậu. Em không có cha. Đã bao lần lắng nghe khúc hát ru ấm áp. Em nức nở chan hoà, thèm một bàn tay xoa đầu âu yếm, thèm một ánh mắt dịu dàng nâng đỡ tuổi thơ. Nụ cười của em hồn nhiên lẫn tan vào cơn gió. Tuyết rơi miên man. Em chạy băng băng trên cánh đồng cỏ xanh mượt. Tuyết lung linh như những ngôi sao ban ngày. Em khóc. Nước mắt em biến thành tuyết trắng, lạnh cóng. Cha vẫn không về…

Mây mùa thu …

Du dương theo cơn gió, mây ca lên một khúc mùa thu. Bay lững thững giữa những ngọn núi ào ạt xô nhau. Thấy hàng hàng cánh đen, cánh trắng lượn quanh trên triền đồi.

Khi đất thắp màu đêm. Mây núp níu nơi ánh bạc của trăng. Mây hoá thành tia sáng thả từng dòng sữa ngọt xuống nhân gian. Đám trẻ con ríu rít như chim non rời tổ tập bay dưới những mảnh sân làng. Chúng hát, chúng đùa bắt nhau, chúng tung tăng đèn lồng đủ sắc, chúng lân la kéo thành từng tốp chạy theo những chiếc đầu lân dậy tiếng trống thùng. Trăng đuổi theo chân chúng để kịp rọi bước trẻ thơ. Mây lãng đãng trôi dòng như sông trời dát ánh kim cũng dịu dàng nâng từng nhịp hát.

Tàn cuộc vui hội trăng rằm, chúng lấm lem bụi đất lếch thếch kéo những chiếc đèn sao đã hết nến đỏ mệt lả về nhà. Tiếng cười của trăng giòn tan hoà mãi cùng mây gió. Chúng níu chân, vòi vĩnh bánh tròn có nhân đậu, thịt, dừa quanh mâm cỗ. Đôi mắt sáng ngời, hình như mây trắng, hình như trăng, hình như có cả những chiếc đầu lân dội vang tiếng trống khi chúng đã ngắc ngư với giấc mơ thiên thần…

Lá thư màu đỏ…

Em mê mãi chạy đuổi một cánh bướm về chiều. Nghe gió hát ru như những ngày xưa có cha mỉm cười nhìn theo. Nỗi buồn còn lem nhem váng vất trên đuôi mắt trẻ những giọt ngọc mặn chát. Em có bao giờ biết lặng lẽ quệt ngang như mẹ đâu. Em cười, em khóc, em nói át cả tiếng sấm nổ đì đùng vào mỗi độ đông sang. Mẹ bảo:”Nếu muốn nhìn thấy cha, con hãy thả tấm vải đỏ có dòng mực thấm đen thơm ngậy lên trời. Con hãy viết lên đó những điều con nghĩ về cha”. Em cười reo, khe khẽ như nắng sớm tan vào mây xanh…

Một mảnh, hai mảnh rồi ba mảnh… cứ thế lần lượt em thả tung theo gió. Những dòng thư nguệch ngoặc thơ ngây cũng lâng lâng nhảy múa trong cát bụi mênh mông. Em ngước mắt nhìn lên trăng vào mỗi độ rằm: thấy một màu đỏ lặng lờ chao nghiêng tựa hồ bóng cha nơi đó. Thư em viết, vẫn còn nguyên hơi thở. Lại thấy thu về em thả gió ru cánh diều đỏ chao vút, gửi cha tất cả nhớ mong…

Vân Giang

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN