Truyện ngắn: Vĩ Nhân của xóm – Hà Linh

Truyện ngắn: Vĩ Nhân của xóm – Hà Linh

Vĩ Nhân mới chuyển đến ở cùng xóm, học cùng trường với tôi. Đúng như cái tên của mình, Vĩ Nhân học đã giỏi thì chớ, tóc tai, quần áo luôn bảnh bao, chỉn chu,mặt mũi sạch sẽ không một vết lấm lem, nói năng bao giờ cũng y như người lớn đang phát biểu trong hội nghị!

Vĩ Nhân là tấm gương của cả trường, các thầy cô giáo yêu cầu học sinh học tập Vĩ Nhân:” Các em hãy học tập Vĩ Nhân ấy nhé, bạn ấy không nói chuyện riêng”…bạn Vĩ Nhân luôn thế này, bạn Vĩ Nhân luôn thế kia…vv và vv..

Trong xóm các ông bố, bà mẹ, ông nội, bà ngoại cũng lấy Vĩ Nhân ” làm chuẩn”:

– Sao mày lấm lem vậy, không học tập Vĩ Nhân đi, mặt mũi nó luôn sáng choang!

– Sao con không bắt chước Vĩ Nhân? lúc nào bố cũng thấy nó chăm chú ôm cuốn sách học.
Hay là:

– Nếu mà là Vĩ Nhân nó sẽ không làm phiền mẹ như con, nó sẽ..

– Nếu mà là Vĩ Nhân nó sẽ không cần chị bảo vậy, nó sẽ..

Lũ chúng tôi điên hết cả đầu vì những so sánh, chì chiết như vậy, và lấy làm lạ tại sao các bố, các mẹ, các ông bà, anh chị..không ai sống với Vĩ Nhân 24 tiếng đồng hồ mà cứ kết luận chắc nịch y như Vĩ Nhân là tất cả những gì đẹp đẽ nhất của trái đất này. Vậy là trong khi người lớn lờ đi hay cố giả vờ không biết Vĩ Nhân cũng là một cậu bé bình thường như nhiều cậu bé khác thì lũ trẻ con bỗng dưng đứa nào chú ý xem Vĩ Nhân có điều gì “không vĩ nhân”không để mách các ông bố, bà mẹ cho bõ tức.
Hôm rồi, cái Hoa thì thầm:

– Này Vĩ Nhân vậy chứ cũng ăn vụng quà vặt đấy nhé, tớ thấy nó giấu cái gì trong cặp, trên đường tới trường ăn rón rén.

Lập tức các bà mẹ phản đối khi được “bẩm báo”:

– Làm gì có chuyện đó, Vĩ Nhân lúc nào cũng từ tốn, đi ngoài đường bước thẳng lưng, gặp ai cũng cúi chào tử tế.

Có hôm thằng Tâm mắt nhớn nhác:

– Này tớ thấy khi làm bài kiểm tra, nó cũng liếc bài cái Nụ đấy nhé!

Các ông, bà nội, ông bà ngoại từ tốn:

– Ậy, ậy, các cháu bảo sao ấy chứ, Vĩ Nhân đeo kính trắng chứng tỏ học nhiều, nhớ kỹ nên không cần nhìn bài ai hết, có mà các cháu phải nhòm bài bạn ấy chứ!

Rõ khổ, hôm qua thằng Việt bị anh nó mắng te tua vì tội thưa thốt là đã nhìn thấy Vĩ Nhân húng hắng ho ho khạc khạc ở xó xỉnh nào đó khi vắng người.

Truyện ngắn: Vĩ Nhân của xóm - Hà Linh

Ôi Vĩ Nhân, Vĩ Nhân…đã là Vĩ Nhân thì chẳng có tì vết gì hết khác với tất cả bọn trẻ con chúng tôi trừ hình hài. Chúng tôi như là những hòn đá xù xì sắp dưới chân tượng đài long lanh. Chúng tôi vần vũ với những trò chơi trẻ con mồ hôi ròng ròng, quần áo hôi hám và bị mắng mỏ vì tội chơi bẩn, Vĩ Nhân khoanh tay đứng nhìn, áo bỏ trong quần thẳng thớm, sạch sẽ và được khen là điềm đạm, ngoan ngoãn ..Vĩ Nhân được trở thành ước mơ của các ông bố đến bữa khản cổ gọi tìm con của các bà mẹ mỏi tay giặt mớ quần áo bẩn, của các ông anh, bà chị phải ngoạc miệng tranh cãi với những đứa em cứng đầu cứng cổ!.

Nhưng khổ nỗi chúng tôi không muốn là Vĩ Nhân, chán lắm, không được xuýt xoa ăn vụng mít non chấm muối cay xé lưỡi, không được rượt nhau ầm ầm trên đường học về, không được ôm bụng cười ngặt ngẽo, không được tận hưởng bao niềm vui” trần thế” của lũ nhất quỷ, nhì ma!

Trưa nay, đi mua kem về qua nhà Vĩ Nhân, tôi nghe tiếng khóc tấm tức, tò mò nhìn qua hàng rào thì thấy Vĩ Nhân nỉ non với mẹ:

– Mẹ ơi, con muốn được mặc quần cộc như các bạn khác ở nhà cho dễ vận động!

Mẹ Vĩ Nhân cương quyết:

– Không, con là Vĩ Nhân ai lại ăn mặc như kẻ tầm thường, con phải mặc quần dài mới là Vĩ Nhân của mẹ!

Vĩ Nhân đau khổ hỉ mũi xoèn xoẹt( ui chao, Vĩ Nhân khóc cũng giống tôi nha!!!):

– Mẹ ơi tên con là Vĩ Nhân, nhưng con cũng là một cậu bé mà thôi…

Bỗng dưng tôi thương Vĩ Nhân quá, đến xỏ chân vào cái quần cộc mát mẻ như tôi mà cũng không được! tội nghiệp Vĩ Nhân!

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN