Truyện ngắn 1: Maget ở Lamporechio hay anh nông dân vớ bở

Truyện ngắn 1: Maget ở Lamporechio hay anh nông dân vớ bở

Thưa quý bà xinh đẹp, có nhiều người nhầm tưởng rằng ngay khi một cô gái có cái khăn trùm lên đầu, dải băng trắng chít lên trán, và đội mũ lúp đen thì cô ta thôi không phải là đàn bà nữa và không cảm thấy những dục vọng tực nhiên của nữ giới nữa; cứ như là cái danh hiệu mới nữ tu sĩ cho cô ta một trái tim bằng đá. Nếu tình cờ những loại người đó nghe điều gì ngược lại cách nghĩ của họ về cái ấy thì họ liền tỏ ra khó chịu. Tôi đã từng thấy có những người nổi giận rất dữ làm người ta tưởng đó là một tội lỗi chống lại thiên nhiên, mà không nghĩ, một mặt, họ sống bản thân khá tự do và không để ý, mặt khác, không nghĩ đến những tác dụng tai hại do sự bắt buộc và nhàn hạ gây nên trong thâm tâm.

Tôi còn biết có những người tin chắc trong thâm tâm rằng cái cuốc, cái mai, những đồ ăn xoàng và cuộc sống nghèo khổ ngăn chặn, thậm chí còn bóp nghẹt ở người nông dân sự kích thích nhục dục và tước mất của anh ta sự sáng suốt và trí tuệ.

Tôi sẽ kể cho quý bà nghe một câu chuyên, theo đúng chủ đề do nữ hoàng đưa ra, chứng tỏ rằng sai lầm của những người đó thật thô thiển. Chuyện của tôi ngắn thôi.

Ở vùng chúng ta có một nữ tu viện ngày xưa rất nổi tiếng mộ đạo. Mới đây nó chỉ gồm có tám nữ tu sĩ, không kể bà mẹ bề trên. Họ có một khu vườn rất đẹp và một người làm vườn rất tốt. Một buổi sáng người làm vườn này chợt nẩy ra ý định rời bỏ họ, vin cớ là tiền công trả cho ông ta hơi thấp. Do đó ông đến gặp người quản lý đòi thanh toán và trở về làng quê ông là Lamporechio. Khi ông về đến nhà, tất cả các nông dân, những người hàng xóm đều đến thăm ông. Trong số đó có một anh chàng trẻ tuổi kì cục tên là Maget, khỏe, vạm vỡ, người cân đối, nhân danh người cùng làng, hỏi thăm ông đã ở đâu trong thời gian lâu ông vắng mặt. Nuto, đó là tên ông già làm vườn, trả lời anh ta là ông đã ở chỗ các nữ tu sĩ trong suốt thời gian đó. Và ông đã làm gì? – Maget lại hỏi – Trồng một khu vườn to và đẹp mà họ sở hữu; lấy củi mà tôi phải chặt trong rừng đem về cho họ; múc nước, và hàng nghìn công việc khác đại loại như thế. Nhưng các bà ấy trả công quá ít ỏi, tôi khó mà mua lấy được một đôi giầy. Tệ nhất là họ đều trẻ và và hiếu động như quỷ ấy, chẳng bao giờ làm gì cho họ vừa lòng cả; đã nhiều lần họ làm tôi điên cả đầu: biết theo lệnh ai đây? Để cái này vào chỗ kia – một cô nói với tôi, khi tôi ở trong vườn – Không để nó ở đấy – một cô khác lại bảo – Một cô vừa giằng cái cuốc khỏi tay tôi vừa nói: cái này không hợp. Tóm lại, các cô ấy làm tôi cáu tiết đến mức thiếu kiên nhẫn, đôi khi tôi phải bỏ cả việc đi ra khỏi khu vườn. Mỏi mệt vì những phiền nhiễu đó, hơn nữa, công xá chẳng ra gì, tôi không muốn phục vụ họ nữa. Người quản lý của họ đã bắt tôi hứa sẽ tìm cho ông ấy một người nào đó để thay thế tôi; nhưng chỗ làm đó tồi quá, tôi chẳng dám bảo cho ai cả.

Những câu nói đó của ông già Nuto làm nẩy sinh cho Maget ý muốn đến phục vụ cho các nữ tu sĩ. Tiền không phải là các anh lưu tâm đến, anh có những mục tiêu khác và anh vẫn ngờ là khó mà đạt được. Tuy đã nóng lòng muốn đến đó, anh vẫn nghĩ rằng cần phải giấu không cho Nuto biết ý đồ của mình; vì vậy anh bảo ông già rằng ông rời bỏ tu viện đi là đúng; người ta có bao giờ hết chuyện với đàn bà được, – anh nói thêm – đàn ông nào mà chịu được cái đó? Thà ở với quỷ còn hơn với các nữ tu sĩ: là nhiều nếu một lần lại nhân với bảy lần họ biết cái gì họ muốn.

Vừa ở nhà người hàng xóm ra, anh đã bắt đầu lo cách thực hiện kế hoạch của mình. Công việc lao động thì anh không sợ rồi; anh cảm thấy rất đủ khả năng làm tròn; đối với tiền công thì anh chẳng vướng mắc gì về nhiều ít: cái duy nhất anh sợ là không được nhận vì anh quá trẻ. Ý nghĩ này làm anh băn khoăn; nhưng suy nghĩ mãi anh đã tìm ra một mưu kế dẫn đến thành công. Tu viện ở xa đây;  – anh tự nhủ – không ai ở đấy biết mình, sứ giả làm người câm thì thế nào mình cũng sẽ được nhận nếu mình vào vai cho tốt. Thế là anh liền đặt một cái cuốc và một cái rùi lên vai tìm đường đến tu viện ngay. Anh đi vào trong sâu và may mắn anh gặp ngay được người quản lý. Anh đến gần và bằng những dấu hiệu của người câm, xin cho anh ăn, vì Chúa lòng lành, làm cho ông ấy hiểu được rằng nếu ông muốn sai anh bổ củi hay dùng anh làm một việc gì đó thì anh chỉ quý hồ xin làm. Ông quản lý vui lòng cho anh ăn; rồi để thử xem anh có biết làm không, ông đã chỉ anh những gốc cây to mà Nuto không bổ được: Maget đã bổ xong trong chỉ một chốc. Ông quản lý thích quá về sức khỏe va sự nhanh nhẹn của anh, sau đó đã dẫn anh vào rừng để chặt gỗ. Ông ra hiệu cho anh chất gỗ lên lưng con lừa ông đưa đến và dắt nó về nhà. Maget đã thực hiện lệnh của ông hết sức chính xác. Ông quản lý hài lòng về trí thông minh của anh, lại đang có việc cho anh làm, đã giữ anh lại nhiều ngày, trong những hôm đó, nữ tu viện trưởng nhìn anh, đã hỏi anh là ai. Đó là một người nghèo khổ, – ông quản lý nói – câm và điếc, hôm nọ đến xin ăn và việc làm, tôi đã dùng anh vào nhiều việc cần thiết trong nhà và anh ta đã làm rất tốt: Tôi nghĩ rằng nếu anh ta biết cày, biết canh tác đất đai và muốn ở lại thì bà có thể giữ anh ấy lại để làm vườn. Người ta có thể để cho anh ấy phục vụ nhiều thứ: anh ấy khỏe, cường tráng và có thiện ý. Chúng ta sẽ sử dụng làm tất cả những gì chúng ta muốn, đó là chưa kể đến chuyện bà không phải sợ anh ta tán tỉnh các nữ tu sĩ. Suy nghĩ đó của ông rất khôn ngoan, – mẹ bề trên trả lời – Ông hãy xem nếu anh ấy biết làm đất thì cố giữ anh ấy lại. Trước tiên hãy cho anh ấy một đôi giầy cũ và hãy dỗ anh ta cho khéo. – Bà sẽ được vừa ý, thưa bà; bà cứ yên trí, tôi sẽ thực hiện ý định của bà.

Maget ở gần đó, vờ quét sân, đã nghe rõ cuộc trò chuyện này, lòng vui mừng, anh tự nhủ: Nếu các bà giữ tôi lại đây, tôi sẽ cày tốt vườn của các bà mà nó sẽ không bao giờ được cày như thế.

Ông quản lý dẫn anh vào vườn. Ông cũng bằng lòng về việc cày đất như ông đã thích các việc làm khác của anh, và ông hỏi anh có muốn ở lại và gắn bó với tu viện không. Anh ra hiệu trả lời ông là anh sẽ làm tất cả những gì người ta muốn. Ngay từ lúc đó anh được giữ lại để phục vụ các nữ tu sĩ. Ông quản lý giao cho anh những việc phải làm rồi ông để anh ở lại trong vườn.

Tin về người làm vườn mới tức thì được các nữ tu sĩ biết ngay. Họ thường đi xem anh ta làm việc; mà họ lấy làm thích thú nói với anh đủ thứ chuyện điên rồ như người ta thường làm với những người câm. Họ không ngượng ngùng gì cả vì họ không nghi ngờ rằng anh có thể nghe được. Mẹ bề trên nghĩ rằng không phải sợ dây thần kinh đàn ông cũng như cái lưỡi nữa nên không hề lo lắng gì: Maget đã đóng vai kịch rất tốt để tỏ ra là một chàng ngốc hoàn toàn trước mắt tất cả các nữ tu sĩ, chỉ hy vọng khuyên được một vài cô đừng tin như thế khi anh có cơ hội. Và cơ hội tự dưng đã đến. Một hôm anh đã làm việc nhiều và nằm trên một thảm cỏ để nghỉ ngơi thì hai nữ tu sĩ dạo chơi đi qua trước mặt anh đã dừng lại để nhìn anh. Anh trông thấy họ nhưng cứ vờ như ngủ. Hai con gà mái non nhìn anh đắm đuối. Nếu mình tin được cậu là kín đáo, – một cô táo bạo hơn, nói trước – thì tớ sẽ cho cậu biết một ý nghĩ đã nhiều lần nẩy ra trong đầu tớ, và chắc chắn rằng cậu cũng như tớ sẽ được hưởng lợi, – Cậu cứ an tâm, tớ hứa sẽ giữ bí mật tuyệt đối – Tớ không biết, – cô bé trơ trẽn bèn nói tiếp – cậu có bao giờ nghĩ về sự gò bó mà chúng ta phải theo trong nhà này không: không một người đàn ông nào được vào đây trừ ông quản lý già và anh câm này. Tớ đã nghe nhiều người đàn bà ngoài đời đến thăm chúng ta nói rằng những khoái lạc mà một người phụ nữ được nếm với một người đàn ông. Tớ đi nhiều lần nẩy ra trong đầu ý nghĩ làm thử nghiệm với anh chàng ngu ngốc này, vì không có người nào khác. Anh chàng câm này đúng là người đàn ông cần cho cuộc thí nghiệm này; ngay cả khi anh ta từ chối và anh ta muốn phản chúng ta thì anh ta cũng đành bí mật cực chẳng đã. Anh ta trẻ, khỏe và có vẻ khá cường tráng, đủ khả năng để thỏa mãn cả hai chúng ta. Cậu thử xem cậu có muốn chúng ta làm thử nghiệm này không – Lạy Chúa! Cô nói gì vậy, em gái của ta? – nữ tu sĩ kia kêu lên – em quên rằng chúng ta đã cầu nguyện trinh tiết à? – không, nhưng ngày nào người ta cũng cầu nguyện bao nhiêu thứ khác mà chẳng thực hiện lấy một nguyện ước nào đó sao? – Em nói có lý đấy, em gái ạ, nhưng nếu chúng ta chửa! – Đó là báo động trước và dự kiến tai họa từ quá xa. Nếu cái đó xẩy ra, lúc bấy giờ chúng ta sẽ dùng những biện pháp để giải quyết, và chúng ta sẽ tìm ra cách để giữ kín. Sau câu trả lời này, chị bạn của cô, mặc dù rất sợ nhưng vẫn nóng lòng muốn cảm nhận được đàn ông là động vật thế nào, nên đã đồng ý hỏi bạn phải làm gì để khỏi bị lộ. Cái đó cậu không phải lo: – Cô kia trả lời – vì là giữa trưa, tớ chắc chắn rằng tất cả các xơ đều đang nằm nghỉ; nhưng để biết hơn, chúng ta hãy đi vòng khu vườn xem có ai không. Sẽ chẳng có gì ngăn cản chúng ta cầm tay anh đàn ông đó và dấu anh ta vào trong cái lều trú mưa của anh ta. Trong lúc một người ở trong đó với anh ta thì người kia sẽ canh ở ngoài cửa. Anh ta khá là ngốc nên sẽ sẵn sang giữ theo tư thế chúng ta muốn. Tớ sẽ chịu trách nhiệm đưa anh ta vào cuộc nếu anh ấy đã ở trong tư thế đó.

Maget nghe chuyện rủ rê đó, cảm thấy nước đã đến mồm. Suýt nữa thì anh đã sẵn sàng báo cho các cô ấy biết; nhưng để khỏi trượt mất rồi, anh nghĩ phải để cho họ làm và chờ các cô ấy đến lôi tay anh.

Hai nữ tu sĩ đã chắc chắn rằng ngoài các cô ra không ai ở trong vườn, và người ta không thể trông thấy họ, bèn đi gặp anh làm vườn. Cô gái đã bắt đầu câu chuyện liền đến bên anh, đánh thức anh dậy Maget đứng lên. Nữ tu sĩ cần tay anh và vừa vuốt ve anh vừa dẫn thẳng anh đến túp lều nhỏ; anh đi theo cô vừa cười vừa làm bộ ngớ ngẩn. Ở đấy, anh chàng kì quặc này không để nài, đã thỏa mãn các ham muốn của cô gái trinh tiết rất khéo léo để đề phòng cô thành kiến, tuy nhiên vẫn không để lộ chân tướng. Cô này thỏa mãn rồi liền nhường chỗ cho cô bạn. Maget cũng diễn đúng vai trò với nhân vật mới: và vì người ta không hề xấu hổ cũng không nhút nhát với những người mà người ta tưởng là ngu ngốc, trước khi rời anh câm các cô muốn cảm thấy qua nhiều lần rằng anh là kị sĩ giỏi; và cả hai cô đều phục tài. Từ cái lúc sung sướng đó chuyện trò của họ chỉ xoay quanh lạc thú được hưởng trong vòng tay của một người đàn ông, và họ đều đồng lòng chủ trương rằng cái khoái cảm đó còn gấp trăm lần họ tưởng tượng. Tôi xin để quý vị suy nghĩ xem thế thì các cô ấy có hay trở lại cái lều nhỏ đó không, và các cô có biết chọn thời điểm thích hợp để đến vui chơi với anh câm kị mà giỏi này không.

Nhưng rồi có một hôm, một trong số các cô bạn của họ đứng ở cửa sổ nhìn thấy họ nô đùa với anh ta và theo anh vào trong lều. Cô chỉ cho cả hai nữ tu sĩ khác cũng đang ở trong phòng biết. Ba cô này ganh ghét, lúc đầu định báo cho mẹ bề trên; nhưng sau đó họ thay đổi ý kiến. Họ nói với hai nữ tội phạm và đã thỏa thuận cùng chia sẻ tội lỗi và hưởng chung với hai cô kia những ái ân của Maget.

Chỉ còn lại ba nữ tu sĩ chưa có phần trong cái bánh; những với thời gian họ đã làm tăng thêm đàn cừu của anh câm. Người thả dây cương của các nữ tu sĩ tuyệt quá! Chắc hẳn người ta sẽ bảo thế! Từ từ đã nào: chưa kể hết chiến công của anh ta đâu.

Bà viện trưởng không hề nghi ngờ gì về những chuyện xẩy ra. Những con gà mái non dưới sự điều khiển của bà cũng chẳng phải khó khăn gì để giấu kín những tằng tịu của họ với con gà trống làm vườn mà họ đều thông đồng và tất cả đều phạm tội như nhau. Một hôm bà đi dạo một mình trong vườn lúc trời oi bức, bà thấy Maget nằm ngủ dưới bóng một cây hạnh. Anh đã làm việc nhiều trong đêm nên ban ngày ít việc phải làm. Một vài vương phi trong hậu cung của anh đã đến kì hạn rồi mà anh có ít thì giờ để ban phần cho các cô khác. Anh mặc áo sơ mi vì trời nóng, và gió đã thổi lật hết làm cho anh gần như trần truồng từ đùi lên đến bụng. Nhìn thấy thế, mẹ bề trên cảm thấy mũi kim kích thích nhục dục thức dậy, và bà chịu thua trước sự cám dỗ cũng như những nữ tu sĩ của bà. Bà quay đầu nhìn tứ tung và chẳng nhìn thấy ai, cũng chẳng nghe thấy ai, bà liền đánh thức Maget và đưa anh về phòng riêng của mình. Chúa mới biết được bà sướng như thế nào! Bà đã giữ anh ở đấy nhiều ngày, mặc dù các nữ tu sĩ phàn nàn quá về chuyện anh chàng quê mùa này không muốn cày vườn của họ nữa. Sau khi đã bắt anh ăn nhiều, uống nhiều, làm nhiều, bà thả anh ra; nhưng với ý định gọi lại anh trong một thời gian ngắn. Vì bà này thích cái trò mà bà bảo anh ta chơi, bà đã như thế là xén bớt phần của người khác; vì anh làm vườn tốt bụng, dù là khỏe cũng không thể thỏa mãn tất cả; thậm chí anh còn hiểu rằng nếu anh tiếp tục cái đà này thì khốn to. Một đêm đang ngủ như thế với mẹ bề trên, bà đòi hỏi anh nhiều hơn cái anh có thể cho, anh bỗng nhiên phá vỡ im lặng, nói với bà: Thưa bà, tôi biết một gà trống có thể đủ cho mười gà mái; nhưng mười người đàn ông khó mà đủ cho một người đàn bà. Vậy bà muốn tôi làm thế nào để làm hài lòng được chín người đàn bà? Tôi không thể kham nổi nữa, bà ạ: bà hãy lập trật tự, tôi xin bà đấy, hoặc cho tôi nghỉ thôi.

Mẹ bề trên xúyt tỏ ra khó chịu vì ngạc nhiên. Thế này nghĩa là làm sao? – bà nói – Tôi tưởng là anh câm cơ mà. Trước kia tôi là thế, – Maget trả lời – nhưng không phải bẩm sinh, mà thực ra là do hậu quả của một bệnh làm tôi mất tiếng nói. Tôi vừa lấy lại được nó lúc nẫy và tôi xin cảm ơn Chúa. Mẹ bề trên tin rằng anh nói đúng hoặc giả vờ tin chắc như vậy: bà hỏi anh muốn nói gì với cái câu: chín người đàn bà để làm hài lòng. Maget kể cho bà nghe tất cả những gì đã xẩy ra. Bà này thấy rằng các nữ tu sĩ của bà không khôn hơn bà, và bà có cảm giác rằng họ không phải là không biết đến chuyện tằng tịu của bà với Maget, hoặc là không sớm thì muộn thì họ sẽ biết, bèn quyết định mua chuộc họ để có thể giữ người làm vườn này mà không gây tai tiếng gì. Bà cho gọi các xơ đến. Tất cả đều thành khẩn thú với bà những gì họ không thể giấu bà nữa. Mẹ bề trên là người đầu tiên cười về cuộc gian díu. Họ đều nhất trí bàn nhau phải làm cho những người hàng xóm và những người thường hay đến nhà thờ của họ tin rằng nhờ có sự phụ hộ của những lời cầu nguyện của họ, và nhờ có những công trạng của vị thánh đã bảo trợ thành lập tu viện của họ, Maget đã lấy lại được tiếng nói. Ông quản lý đã chết từ mấy ngày trước. Họ để cho Maget thay chân ông, và họ đã thu xếp với nhau để ngủ với anh khi mỗi người đến lượt mình, tuy nhiên vẫn phải hứa cần dè dặt để giữ anh được lâu hơn. Maget làm hết sức tốt công việc. Cho nên đã sinh ra nhiều nhóc tu sĩ con; nhưng cái đó được giữ rất bí mật, người đời chỉ biết mãi về sau, khi mẹ bề trên đã mất từ lâu, và sau khi Maget già rồi, đã quyết định trở về nhà với đầy của cải. Chuyện này hồi bấy giờ đã gây rất nhiều tiếng ồn. Người ta chỉ nói đến người làm vườn giàu lỏi, anh ta sau khi trải qua thời thanh xuân thật vừa ý, đã bước ra giàu có, từ một ngôi nhà mà anh ta đã vào hầu như trần trụi. Như thế là trời thương cho những người cày xới và tưới không mỏi mệt mảnh vườn khô cằn của các nữ tu sĩ khốn khổ.

Giovanni Boccaccio

Sources:

BÀI LIÊN QUAN