Vì yêu anh mà em phẫu thuật thẩm mĩ, rồi qua đời đau đớn ở tuổi 30…

Vì yêu anh mà em phẫu thuật thẩm mĩ, rồi qua đời đau đớn ở tuổi 30…

Phan yêu Thùy bởi tiếng dương cầm, nhưng ngoại hình “gấu trúc” của Thùy khiến anh không thể vượt qua lời qua tiếng lại của người đời. Rốt cục, anh chia tay Thùy để yêu một cô gái đẹp hoàn mĩ. Nhưng anh đâu biết, cô gái đó chính là Thùy đã phẫu thuật thẩm mĩ

“Em đã phải chịu bao đau đớn để có một bề ngoài xinh đẹp hoàn mĩ. Anh biết không, nhất định em sẽ trở về và yêu anh… Dù thế nào đi nữa thì em vẫn yêu anh!

Nhưng cũng vì phẫu thuật thẩm mĩ mà Thùy đã ra đi ở tuổi 30. Đến khi Phan phát hiện ra thì đã quá muộn…

Hãy khoan nói về đúng sai, hãy khoan phê phán bất cứ ai trong câu chuyện này. Bởi ai cũng có sai lầm trong tình yêu. Quan trọng là bạn hãy rút ra bài học cho mình.

Tiếng dương cầm thánh thót trong mưa

Tiếng dương cầm thánh thót trong mưa

Những tiếng dương cầm dìu dặt thánh thót trong mưa, từng giọt thanh âm rơi xuống tận đáy hồn Phan. Cái lạnh của mưa, cái ấm dịu của những giọt café, cái man mác u hoài khắc khoải của bản dương cầm từ căn hộ đối diện vọng lại… Tất cả đã cho Phan một buổi chiều dịu êm và bình yên đến lạ. Đã lâu lắm rồi, từ ngày có người mới chuyển đến ở nhà bên, Phan thường được nghe những bản dương cầm như thế. Để rồi… nhớ tiếng đàn và phải chăng nhớ cả người đánh đàn dù… chưa một lần gặp mặt.

Phan nghĩ những thanh âm mềm mại, uyển chuyển và lả lướt ấy chắc hẳn phải bay ra từ những ngón tay dài thon đẹp của một cô gái – tất nhiên một cô gái đẹp. Nó khiến trái tim Phan như se lại, khiến Phan mong chờ và đón đợi. Đã bao lần Phan muốn một lần được gặp chủ nhân của những phím đàn ấy nhưng chưa có cơ hội.

Một buổi sáng, Phan thức giấc trong những nốt trầm bổng du dương của phím đàn. Ánh nắng đã xuyên qua ô cửa kính, linh lung và tinh khôi. Những nốt nhạc rơi đều xuống tâm hồn Phan. Phan không biết rằng anh đã đứng rất lâu trước cửa căn hộ đối diện. Tiếng đàn đã dứt tự bao giờ, cửa bật mở… Phan giật mình,một người bước ra:

– Con tìm ai mà đứng trước cửa phòng ta thế?

– … Con… con… chào bác, dạ không ạ…

– Dì ơi, ai thế ạ? – Phía trong một cô gái khoảng 20 tuổi bước ra.

– À, không, tôi ở phòng đối diện, tôi đi ngang qua thôi, rất vui được làm quen với hàng xóm – Phan dường như đã lấy lại được sự tự tin và bình tĩnh vốn có thường ngày.

– Chào bạn, mình là Thùy.

– Chào bạn, mình tên Phan.

Phan thả mình nằm trên ghế sofa, qua khung cửa kính của căn hộ chung cư, bầu trời cao xanh ngắt. Anh thấy hụt hẫng hay chính xác hơn là hơi thất vọng. Chủ nhân của những phím đàn không như anh tưởng tượng. Một cô gái bình thường, béo, cận và không được xinh đẹp cho lắm. Nhưng anh yêu tiếng dương cầm của cô gái ấy. Giá như cô có thể xinh đẹp hơn. Giá như…

Thỉnh thoảng, Phan và cô gái ấy đôi lần gặp nhau trong thang máy hay trước cửa nhà. Phan vẫn thường nghe những bản dương cầm… mỗi sáng, mỗi chiều…

– Em chơi dương cầm hay lắm!

– Nó là một nửa cuộc sống của em mà.

– Thế một nửa cuộc sống còn lại?

– …Một nửa cuộc sống còn lại mang tên Anh!

Có 2 người ngồi bên phím dương cầm trong một buổi chiều nắng đẹp, cỏ non xanh mướt mải bên ngoài cửa sổ. Từng giọt nhạc rơi xuống hai bờ vai…

Mùa đông năm cuối đại học.

– Người yêu mày thì giàu đấy, bố là chủ tịch tập đoàn A cơ mà. Nhưng mà xấu quá mày ạ. Lại còn béo nữa chứ. Mày thì thiếu cái gì đâu: đẹp trai, giỏi, giầu…

– ….

– Bạn gái cậu nhìn như con gấu trúc ấy nhỉ?

– 

– Mẹ không ngăn cản, tùy ở con nhưng chênh lệch hình thức thì cuộc sống sau này sẽ có nhiều khi…

Khi tình yêu không đủ lớn để vượt qua tất cả, Phan chọn cách ra đi. Đêm ấy, có tiếng dương cầm khóc trong mưa,  có một bờ vai run rẩy, có một trái tim thổn thức….

7 năm trôi qua.

Phan nghe bạn bè nói ba của Thùy đã bị vỡ nợ phải bán hết cổ phần để cứu công ty. Ông ấy đã tự tử còn Thùy đã sang Mỹ du học. Cô ấy chẳng còn ai thân thích mà níu lại mảnh đất này. Đôi khi nghĩ đến tình yêu đầu, anh vẫn cảm giác có chút gì như tiếc nuối, có lẽ anh còn thương nhớ những phím đàn nhiều hơn. Giờ Phan đã lập gia đình. Vợ của anh là một cô gái đẹp đến độ hoàn mĩ. Hai người quen nhau trong một chiều mưa cuối năm. Vợ anh luôn tỏa sáng mỗi nơi cô ấy đặt chân đến, là niềm tự hào của anh,là dâu hiền chưa từng một lần làm mếch lòng mẹ anh. Nhưng số phận thật không may…

Vợ anh mất vì căn bệnh ung thư khi tuổi đời còn rất trẻ, chưa đầy 30 tuổi. Nhưng đến tận lúc chết, vợ anh vẫn mỉm cười với anh.

Một ngày mưa, những sợi mưa rơi rớt làm không gian thấm lạnh. Phan ngồi một mình trong căn phòng nhỏ với những nỗi buồn không tên. Anh chợt nhớ ra điều gì, bước chân lơ đãng đưa anh đến căn phòng làm việc của vợ – nơi anh rất ít khi đặt chân đến. Vợ anh bảo: “ đó là không gian riêng của em, toàn những thứ vớ vẩn thôi ý mà”.Anh nhớ vợ quá, anh mở một hộc tủ, nhiều đĩa CD quá, anh lấy một chiếc cho vào máy.

Play! Khi chiếc đĩa chạy, những tiếng dương cầm dìu dặt thánh thót vang lên trong mưa, từng giọt thanh âm rơi xuống tận đáy hồn Phan. Anh giật mình, những phím đàn ngủ ngoan trong ký ức vọng về. Anh giật mình, những giọt thanh âm quen thuộc khuấy động từng tế bào trong con người anh. Anh giật mình… thoảng thốt…

Ngày… tháng… năm…

Em đã phải chịu bao đau đớn để có một bề ngoài xinh đẹp hoàn mĩ. Anh biết không, nhất định em sẽ trở về và yêu anh… Dù thế nào đi nữa thì em vẫn yêu anh!

Ngày… tháng… năm…

Em sắp phải ra đi rồi. Nhưng cuộc sống anh đã cho em, em sẽ mãi nhớ và trân trọng từng khoảnh khắc. Hãy để em được chết trong vòng tay anh nhé! Dù thế nào đi nữa thì em vẫn yêu anh!…

Những tiếng dương cầm vẫn thánh thót vang lên trong mưa lạnh…

Tác giả: Nguyen Binh

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN