Tản văn “Giáng sinh đáng nhớ”: Cây thông Noel và cô gái bé nhỏ

Tản văn “Giáng sinh đáng nhớ”: Cây thông Noel và cô gái bé nhỏ

Đã hơn chục năm rồi, mỗi khi mùa đông, năm hết tết đến, nhìn nhà nhà người người, con trẻ háo hức theo bố mẹ đi sắm cây thông Noel mà mình cứ trào nước mắt.

Giáng sinh đáng nhớ, cây thông noel và cô gái bé nhỏ

Hình minh họa: Pinterest

Ngày xưa, mỗi khi Noel đến gõ cửa từng nhà, bao giờ mình cũng sắm một cây thông thật tươi, thật đẹp. Khi đưa cây thông vô nhà, nhiệt độ trong phòng ấm áp, cây thông hồi sức và bắt đầu tỏa ra cái mùi thơm thơm đặc trưng của nhựa, của lá, nồng nồng nhè nhẹ lan tỏa khắp phòng. Đó chính là lúc mình và cô con gái bé nhỏ bắt đầu giở ra, nào là các hình nộm, nào là nhà, là hươu, nai… rồi các quả bóng tròn tròn nho nhỏ… vàng mã trang kim treo lên các cành, nhánh hay đặt dưới gốc thông cảnh ông già Noel ngồi trên xe có con tuần lộc kéo đi chia quà cho trẻ em khắp nơi. Cuối cùng là chuỗi chuỗi đèn nháy mắc vấn vít uốn lượn từ ngọn xuống gốc. Khi nhà tắt hết đèn đóm chỉ còn lại mỗi cây thông rực rỡ lung linh, săc màu lẫn lộn. Cô con gái bé nhỏ reo lên vớ ánh mắt trẻ thơ sáng rực:

– Tuyệt vời… tuyệt vời, đẹp ơi là đẹp… hoan hô papa.

Nhìn cô con gái bé bỏng đưa ngón tay nhỏ như đầu đũa, vuốt ve, sờ mó, mân mê các hình thú, các cụm tuyết, đôi mắt lung linh nhấp nháy như những ngọn đèn nhỏ xíu trên cây thông, mà mình thấy trong lòng trống rỗng kì lạ, mình bảo con:

– Con gái ạ, papa chỉ làm cây thông cho con gái một lần cuối cùng này thôi, lần sau sẽ có người khác

– Ai hả papa, bác X, bác Y, chú Z. à?

– Có thể, con gái ạ…

– Thế họ có làm đẹp hơn papa không?

– Tất nhiên rồi, họ làm đẹp hơn, con gái ạ!

– Con gái ứ tin, chỉ có papa là biết làm đẹp thôi, nhà các bác các chú ấy chả có cây thông Noel bao giờ.

Con gái mình nói đúng, bên này người Việt Nam chúng tôi mới có thế hệ thứ nhất là chúng tôi, rồi thế hệ thứ 2 là các cháu. Người lớn như chúng tôi đều là công nhân, bộ đội giải ngũ được nhà nước cho sang lao động, giải quyết khâu chính sách, nên nói chung thế hệ chúng tôi học vấn không cao, cộng thêm cái vất vả mưu sinh hàng ngày nên ít ai chú trọng đến việc nuôi dưỡng bồi đắp phần hồn cho trẻ em, vả lại Noel là cái tết của người công giáo, người Việt Nam chưa quen với ngày lễ này, nên cũng chẳng coi trọng. khi trẻ em có đòi hỏi thì thường nhận được câu trả lời quấy quá của bố mẹ… đại khái như: Rách việc, vớ vẩn, tết của tây chứ của mình đâu… Đến nước ấy thì các cháu chỉ còn biết hậm hự cùng gương mặt buồn buồn với đôi mắt trẻ thơ xỉu xuống. Mình biết, thực ra những gia đình này cũng xót tiền vì giá một cây thông tươi, thật, trông đèm đẹp một tí cũng khá đắt. Sau khi bố, con hoàn thành cây thông Noel, mình khăn gói rời khỏi cái “Tổ ấm”… mãi mãi, con bé cũng đủ lớn để hiểu láng máng về việc ra đi này của mình (rất lạ, nó luôn xưng con với mẹ, nhưng với mình thì luôn xưng con gái… papa cho con gái cái này, cho con gái cái kia… đến tận chừ). Nó ôm lấy mình:

– Thỉnh thoảng papa đến thăm con gái nhé.

Không trả lời, mình chỉ nhìn con và khẽ gật đầu, đóng cửa rồi đi. Ngoài trời tuyết rơi mỗi lúc một dầy. Những nạm tuyết rơi, xoay nhẹ trong gió, lất phất, qua ánh đèn vàng vọt mờ ảo của đèn đường. Một lần nữa mình ngước mắt mắt lên nhìn ánh sáng cây thông Noel nhà mình in trên nền kính lấp lánh. Tự dưng nghĩ tới câu hát: “ba là cây nến vàng, mẹ là cây nên xanh, con là cây nên hồng, ba ngọn nến lung linh… thắp sáng một gia đình,” mà khẽ chạnh lòng.

Đến bây giờ sau hơn chục năm rồi, kể từ ngày đó, cô con gái bé bỏng của mình không có cây thông Noel trong nhà nữa vì, đó là cái tết của Tây. Chỉ có những dịp tết Nguyên Đán thì bàn thờ với mâm ngũ quả, con gà cúng, bánh chưng… vẫn nghi ngút khói hương. Trẻ em Việt Nam sinh ra ở Đức bố, mẹ, thi nhau đặt tên tây, nào là Kevin, David, Alex, Julia, Tracy, Jasmin, Andrea… vẫn cùng bố mẹ cúng lễ, khấn vái trước bàn thờ tổ tiên, mà vẫn không hiểu nổi tại sao người lớn lại mê đắm cái tết của người VN đến thế, mà quên đi cái hình tượng rất đỗi thân thương của chúng là cây thông và ông già Noel trong mỗi dịp cuối năm, tuyết giăng một chiếc áo trắng phau lên tất cả cây cối, nhà cửa… vạn vật.

Cú Đỉn

Xem thêm: Truyện ngắn: Gã đầu bạc – tác giả Trần Hương Giang

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN