Tản văn ngắn về bố: Đắng!!!

Tản văn ngắn về bố: Đắng!!!

Lại khóc rồi! Ông bố lì lợm của con! Ở nhà hai bố con lúc nào cũng như chiến sĩ, bố bắn một câu thì con cũng phải đỡ được một câu. Bảo uống ít thôi, ăn nhiều vào thì bố chống chế: công việc của bố phải đầu tư đầu óc và suy nghĩ, không uống bố không làm đc!

bố

Một mình một xe vào viện, cách nhà gần 50 cây số, đi vào khám rồi người ta chả cho về nữa! Thiếu máu trầm trọng, suy gan và bệnh cũ về máu!

Gọi điện cho bố, vừa a-lô đã bảo: Bố không sao đâu nha, chỉ vào truyền thêm ít máu thôi mà, vài hôm nữa bố ra Hà Nội. Tắm rửa thì bố vào nhà người quen, ăn thì ở căng-tin đấy, không phải lo đâu. Bảo mẹ không phải vào, bố không sao, ở nhà còn cháu nữa mà.

“Dạ” được một câu rồi thấy bố “Thế nhá. Ăn cơm đi” rồi tắt máy!  Nghĩ đến thế thôi mà nước mắt cứ chảy dài. Thực ra con đang theo đuổi cái gì ở ngoài này chứ? Ngoài học hành, kiếm việc, con suốt ngày ỉ ôi theo đuổi một thứ chẳng đáng!

Con bỏ hết rồi bố ạ – những thứ không đáng ấy!

Con thèm được về chém gió với bố quá!

Hạnh Còi

Xem thêm: Tản văn tâm sự ngày mưa: Tôi 20!

Sources:

BÀI LIÊN QUAN