Truyện ngắn: Ký ức của một nhà vô địch cà kheo

Truyện ngắn: Ký ức của một nhà vô địch cà kheo

Mùa hè này, Nam về quê chơi cùng bà ngoại. Nam lên chuyến xe sớm nhất về quê, tạm xa khói bụi và những tiện nghi thành phố để tìm kiếm một mùa hè thật bổ ích theo đúng kiểu ” hương đồng gió nội ”.

Đây không phải là lần đầu tiên Nam về quê chơi với ngoại, nhưng mỗi lần về quê, Nam lại có một cảm nhận khác hẳn, đặc biệt là lần này, Nam trở lại quê hương sau một thời gian dài. Con đường quê bình dị quanh co tít tắp như dẫn Nam trở về với thời thơ ấu đầy mộng mơ. Ở đó có rặng tre ngà, có con trâu cày, có cánh diều no gió … Đã lâu rồi Nam không thấy những hình ảnh đó nữa, trong lòng chợt nôn nao một cảm giác lạ kỳ!

”Thằng Nam về quê kìa tụi bây ơi! ” -Từ đầu làng, bọn trẻ đã thấy Nam, chúng chạy lại hỏi thăm .

” Sao lâu nay mày không về chơi với tụi tao ? Chắc ở thành phố nhiều trò hay nên quên tụi này rồi phải không ? ” .

Nam nhìn tụi bạn đã từng gắn bó với Nam suốt cả một thời thơ ấu, chúng cũng như Nam, đã lớn hơn trước rất nhiều rồi nhưng trông vẫn còn nghịch ngợm lắm .

” Làm sao tao quên được tụi bây chứ! tao vẫn thường kể cho bọn bạn trên thành phố nghe về tụi bây đấy! ” Nam gượng cười .

” Nam về chơi lâu không ? hay dăm bữa lại đi ” – tiếng nhỏ Bình từ đằng sau vọng tới, cô bé hàng xóm sau bao năm rồi vẫn thế, nhỏ nhắn và chu đáo nhất trong bọn .

” Ừ lần nay Nam về chơi lâu! hổng chừng hết mùa hè à! khi nào bà ngoại đuổi thì mới về! mà hè lại có gì hay hay không nào ? ”

Thằng Hùng ” hí ” nhanh nhẩu: ” Bẫy chim, bắt cá, đào dế. thả diều, chả thiếu món nào cả. À! mà sắp có hội làng rồi đấy, mày nhất định phải cùng tụi tao đi phá một bữa! ”

Nhỏ Bình như nghĩ ra được ý gì hay, chợt reo lên: ” A ha! Xóm mình đang thiếu người thi cà kheo trong hội làng sắp tới! có lẽ Nam sẽ là người thích hợp nhất đấy! ”

” Ơ! nhưng Nam có biết đi cà kheo bao giờ đâu ? Thôi thì mọi người đi đi! Vả lại cũng có cà kheo đâu mà Nam đi! ” – Nam trả lời vẻ ngại ngần .

Nhỏ Bình cố thuyết phục: ” Đâu phải ai cũng biết đi ngay đâu Nam, phải tập chứ. Còn năm ngày nữa, tha hồ mà tập nhé! Còn chuyện cà kheo thì cứ để bọn này lo. Nam ráng giúp đi. Mỗi người chỉ được thi có một lần thôi! Năm trước Hùng ” hí ” và Chôm Chôm thi rồi. Năm nay tới lượt thằng Tèo nhưng nó lại bị gãy chân. Tụi con gái thì chả làm được gì rồi, chỉ còn có Nam thôi hà! Phải không mọi người! ” – nhỏ Bình nháy mắt ranh mãnh .

Chôm Chôm như hiểu ý của nhỏ Bình, liền tiếp lời ngay: ” Phải đó! mày yên tâm đi! tao sẽ làm quân sư cho mày. Im lặng tức là đồng ý đó nghe! Bắt đầu kế hoạch thôi! ‘

Cả bọn reo lên náo nhiệt, chỉ có Nam là đứng tần ngần ra vì không biết phải từ chối như thế nào, đành phải nhận nhiệm vụ bất khả thi này .

* * *

Nam về nhà bà ngoại, ăn một bữa thật no, rồi đánh một giấc sau cả ngày đi xe mệt lừ. Bóng chiều lảng bảng lọt qua khuôn cửa sổ xuống đầu giường. Giấc ngủ của Nam nhanh chóng bị đánh thức bởi tiếng gọi vọng từ ngoài cửa sổ.

” Giờ này còn ngủ à! Dậy đi, tụi tao chỉ cho cái này hay lắm! ”

Tụi trẻ dẫn Nam ra sau vườn nhà bà ngoại rồi chỉ cho Nam xem đôi cà kheo mà cả bọn mới làm xong.

Thằng Chôm Chôm lém lỉnh nói: ” tèng téng teng! Xin mởi quý khác chiêm ngưỡng đôi cà kheo được thiết kế trang nhã, made in Xóm Đình 100%! ai muốn thử xin cảm phiền trình thẻ bảo hiểm y tế ”! – cả bọn được một tràn cười nắc nẻ. Đôi cà kheo được làm rất khéo, tre được cắt gọt kĩ, dưới chân và tay cầm có bọc lốp cao su cho dễ đi. Có lẽ cả bọn đã dành cả buổi trưa để làm cho Nam đôi cà kheo này. Nam cầm lấy dôi cà kheo, trong lòng bâng khuâng khó tả. Cái mà Nam đang đón nhận lấy không chỉ là một món quà, mà đó còn là tình cảm, là niềm tin mà Nam phải cố gắng thật nhiều để bảo vệ nó .

Nam từ thành phố về quê nên được cọp ngay mác ” công tử bột ”. Những việc này Nam chưa từng làm qua nên đối với Nam, đi cà kheo chẳng khác nào tập đi lại lần thứ hai trong đời. Nam hít một hơi thật sâu rồi bước lên cà kheo. Mặc dù đã được thằng Chôm Chôm giữ thật chắt đôi cà kheo, nhưng Nam vẫn cảm thấy hơi sợ. Nam bước những bước đi đầu tiên thật khó nhọc, rồi bỗng nhiên, thằng Chôm Chôm thả tay ra để Nam tự đi. Nam chệnh choạng một hồi rồi ngã nhào ra đất. Cả bọn túm tụm lại .

” Xem thử thằng Nam có bị sao không bây ? ” – Hùng hí ra lệnh .

”Theo chẩn đoán sơ bộ thì chỉ bị xây xướt ngoài da, rất may chưa có dáu hiệu chấn thương! ” Chôm lém lỉnh trả lời .

Thằng Hùng ” hí ” một lần nữa lại đứng lên dõng dạc nói: ” Để ghi nhớ công lao của đồng chí Nam, đã hy sinh cho sự nghiệp chung của xóm đình! Tôi xin tuyên bố, thưởng nóng cho đồng chí một ly nước giếng không đường, không đá, không ống hút, kèm theo khuyến mại 15 phút mát xa. Săn sóc viên đâu! Vào cuộc thôi! ”

Sau hiệu lệnh của Hùng ” hí ”, nhỏ Bình bưng ra cho Nam một ly nước giếng mới múc, rồi cả bọn xúm lại tẩm quất cho Nam. Cả chiều hôm đó, trong tiếng reo hò, cổ vũ của cả bọn. Nam hết ngã xuống rồi lại đứng lên đi tiếp nhưng cậu vẫn kiên trì để làm cho bằng được. Và mọi cố gắng của cậu đã được đền đáp. Vài ngày sau đó, cậu đã có thể tự đi bằng chính khả năng của mình .

Truyện ngắn: Ký ức của một nhà vô địch cà kheo

* * *

Rồi ngày hội làng cũng đến, mọi người quây quần lại thật đông vui. Các môn thi dân gian dần được diễn ra trong không khí nô nức của bao người, Nam thi cuối cùng. Cả bọn xúm lại để động viên tinh thần cho Nam. Nam cảm thấy áp lực vì nỗi sợ hãi trong cậu đang lớn dần. Nam hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh nó. Tiếng còi xuất phát vang lên, Nam lao mình về phía trước. ” Nam ơi cố lên! ” bọn trẻ đang hăng hái cổ vũ cho Nam. Dường như đối với bọn trẻ trong làng, môn đã trở nên quá quen thuộc nên bọn nhóc qua mặt Nam dễ dàng. ”

Giải nhất đã có rồi ” tiếng trọng tài hô lên. Nam cảm thấy hơi bất an nhưng vẫn cố gắng xem sao! không khí mỗi lúc một căng thẳng. ” Giải nhì đã có luôn rồi! còn một giải cuối cùng, không biết ai sẽ giành được đây, mọi người hãy hồi họp chờ xem! ”. Nam nhìn quanh quất. Cậu đang chiềm ưu thế, chỉ cần cố gắng một chút là giành được giải ba, Nam nghĩ thế. Nhưng thật không may! trong lúc đang nhì, cậu bị vấp phải một hòn đã, Nảm lảo đảo mất thẳng bằng rồi ngã uỳnh xuống đất. Tai cậu vẫn còn nge văng vẳng đâu đây: ” giải ba đã có chủ! xin chúc mừng tất cả! ”. Mắt Nam nhòe đi. Cậu đau đớn vô cùng, cậu đã thất bại, cậu đã làm mọi người thất vọng. Nghĩ tới đó thôi là Nam như muốn năm luôn dưới nền đất, không muốn ngồi dậy nữa.

Nhưng rồi, không hiểu sao, tiếng hò reo vẫn chưa tắt, cuộc thi kết thúc rồi cơ mà. Nam người lên nhìn, bọn trẻ trong xóm vẫn đang cổ vũ Nam: ” Nam ơi cố lên “, tất cả mọi người đi xem hội và cả những người đã đoạt giải vần đang không ngừng cổ vũ cho Nam. Trong khoảnh khắc đó, cậu chợt hiểu ra rằng, cuộc thi vẫn chưa kết thúc với cậu .Cậu vẫn phải tiếp tục chiến đấu với chính bản thân cậu, chiến đấu để vượt qua nỗi sợ hãi. Nam đứng dậy, nắm chặt đôi cà khoe và đi tiếp ,đôi cả khoe như truyền cho cậu sức mạnh của lòng quả cảm, tình bạn và niềm tin của những đứa trẻ nơi xóm đình này. Trong cuộc sống, có lẽ ta phải đối mặt với nhiều cuộc chiến, nhưng cuộc chiến vĩ đại nhất chính là chiến đấu với bản thân, và Nam đang làm điều đó. Từng bước, từng bước, Nam đang tiến về đỉnh vinh quang. Nam về tới đích, cậu đã là người chiến thắng. Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò vang lên đều đặn. Tất cả là giành cho Nam.

Đó là một mùa hè thật đáng nhớ đối với Nam. Nó không chỉ cho cậu một bài học vè cuộc cuộc sống, mà còn cho cậu những người bạn, kho báu quý giá mà cậu mang theo suốt cả cuộc đời. Mùa hè vẫn rải nắng trên những cánh đồng xa, gọi tiếng ve ngọt ngào ru con người ta vào tuổi thơ hoa mộng. Một mùa hè thật tuyệt!

Ký ức của một nhà vô địch cà kheo!

Tác giả: Khuê Cẩm

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN