Những bài thơ về ký ức tuổi thơ tươi đẹp, không bao giờ quên

Những bài thơ về ký ức tuổi thơ tươi đẹp, không bao giờ quên

Ký ức tuổi thơ là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi người. Được sống trong tình yêu thương của cha mẹ, ông bà, anh em. Không phải lo lắng về mưu sinh cuộc sống. Được đi đây đó, chơi những trò chơi như chơi bi, gảy nịt, đánh khăng, chơi gụ, trốn tìm… Giờ đây, tuổi thơ đó đã xa, không bao giờ trở lại, ta chỉ còn biết hoài niệm bằng những vần thơ,…

tuổi thơ

Thật khó quên được những buổi đi chăn trâu trong một trưa hè nắng gắt, ta lánh nắng ở một cái miếu hoang giữa cánh đồng bao la, lộng gió, kiếm mấy cục đất sét để nặn tượng, nặn ô tô.

Thật nhớ những buổi chiều đông, đám trẻ con trong xóm hò nhau chơi thổi lò. Đó là những chiếc lò bé xíu vừa vặn cầm trên tay, hong khô và đốt lên bằng quả thông, có thể nướng được củ khoai, con cá,…

Hay những buổi mùa hè dưới ánh nắng gắt ta mang diều ra thả “bêu nắng”, người đen nhẻm, rồi nhảy ùm xuống sông tắm để rồi tối về sốt trên 39 độ nhưng cũng chả có chuyện gì xảy ra… Ngày ấy thật là lành, chẳng vắc xin, chẳng thuốc thang, chẳng chế độ ăn dinh dưỡng nhưng chẳng đứa nào ốm đến mức phải đi viện.

Hồi đó nghe từ “đi viện” là kinh sợ lắm, tưởng như “nghẻo” đến nơi, chứ đâu có đi như cơm bữa như bây giờ.

Giờ đây, tuổi thơ đó đã xa, không bao giờ trở lại, ta chỉ còn biết hoài niệm bằng những vần thơ,…

Kỷ niệm tuổi thơ

Ngày còn nhỏ khi mỗi lần đi học
Đứng tần ngần nhìn hoa khế ngoài sân
Chẳng thơm tho hay đẹp đẽ vô ngần
Nhưng sao đỗi muôn phần ta yêu quý

Màu sắc thắm xinh tươi mà giản dị
Rất thanh tao đầy thi vị ngọt ngào
Tím sắc hồng như thể một cánh sao
Đã in đậm khắc sâu vào nỗi nhớ

Rồi từ giã đời như sang trang vở
Bông Khế nhìn gợi nhớ đến quê hương
Lòng nghẹn ngào sao mà thấy vấn vương
Cùng một thuở những người thương yêu nhất

Anh quan nguyen

Quá khứ

Lặng nghe mưa dào dạt bên mái hiên
Trong lòng bỗng dâng nỗi buồn xa vắng
Con đường quê những mái nhà, đồng cỏ
Miền quê xưa bỗng trở về…
Quá khứ đã qua đi như giấc mơ không trở lại
Chỉ còn tình yêu và nỗi buồn thiết tha
Cuộc đời mãi mãi trôi vô định
Chuyện ngày nay viết tiếp chuyện ngày qua…

Lang Thang

Kỷ niệm tuổi thơ

Ngày còn nhỏ khi mỗi lần đi học
Đứng tần ngần nhìn hoa khế ngoài sân
Chẳng thơm tho hay đẹp đẽ vô ngần
Nhưng sao đỗi muôn phần ta yêu quý

Màu sắc thắm xinh tươi mà giản dị
Rất thanh tao đầy thi vị ngọt ngào
Tím sắc hồng như thể một cánh sao
Đã in đậm khắc sâu vào nỗi nhớ

Rồi từ giã đời như sang trang vở
Bông Khế nhìn gợi nhớ đến quê hương
Lòng nghẹn ngào sao mà thấy vấn vương
Cùng một thuở những người thương yêu nhất

Anh quan nguyen

Đôi mắt trẻ thơ

Cho tôi về lại với tuổi thơ !
Để tắm nước sông với bạn bè
Cùng cưỡi lưng trâu ra đồng cỏ
Để ngắm hoàng hôn với thả diều !?

Cho tôi về lại với tuổi thơ
Để mãi hồn nhiên với tiếng cười ?
Chẳng lo toan tính chuyện cơm áo
Để khỏi lo âu, khỏi giận hờn !

Cho tôi về lại tuổi thơ xưa
Để tát ao sen bắt cá đồng ?
Chín, mười thằng bạn chia hai phía
Trái bưởi lăn tròn dưới nắng trưa !

Tôi đang tìm lại tuổi thơ xưa !
Để ngắt trao em những cánh hồng
Cài chùm hoa giấy lên làn tóc
Cùng giả cô dâu, chú rể hiền !

Cho tôi về lại với tuổi thơ !
Xuống bến đập xưa đứng lặng nhìn
Cha buông cần trúc lo đời sống
Cá lấu kho rim với nghệ vàng .

Muốn được quay về với tuổi thơ !
Để nghe nội kể chuyện đêm hè
Có lời của mẹ trong câu hát
Giấc trẻ say nồng nhịp võng đưa !!!

Tịnh Giang Hà

Niềng niễng mùa mưa lũ

Bong bóng phập phồng suốt một chiều mưa
Tranh mái rạ nuớc nâu rồi nước trắng
Ruộng mùa đông nước đồng lạnh vắng
Thân cò nào lúi húi giữa xa xa…

Núi Yên Mã tắm mưa
Ướt lướt thướt những sim, mua
Dập dềnh nước leo từng bậc đá
Lũ đã về rồi mênh mông nước sông La

Ngóng đợi mãi
Nghe tiếng chân trơn trượt
Đội trời đội nước từ đồng xa
Dì Út mình bì bõm lội vào nhà…

Ngọn đèn dầu xanh vàng hạt đậu
Bóng trẻ thơ giấu dưới bóng người già
Ông bà ngoại ngồi bóp chân im lặng
Nồi cơm sôi, thơm thơm cứ la đà.

Sáng hôm sau mọi người trên chạn
Thõng chân khỏa nuớc lụt
Mưa tơi tả, nước làu nhàu hằn học
Ở ngoài kia lồng lộn xiết dòng La

Dì ôm cháu, mảnh chăn ẩm nước
Ông nhìn bà cời ngọn lửa bùng ra
Ngày mưa lũ thẩn thờ mơ ước
Ước mơ thờ thẫn, cánh đồng xa…

Dì lặng lẽ lấy cho mình lọ nước
Con cánh cam lượn xuôi ngược thật nhanh,
Chiều hôm qua, dì cất đấy cho mình
Con niềng niễng mà mình thầm ước

Ba ngày sau, nuớc lũ vừa mới rút,
Lau bàn thờ dọn bùn đất ra sân
Cầm lọ nước lóng lánh con niềng niễng
Nó lao lên,

Mặt Trời hóa rất gần…
Nó chúi xuống rồi liệng qua liệng lại
Mình say mê cuộc khiêu vũ âm thầm
Cả tuần rồi nó chẳng được ăn
Hay ta thả niềng niễng về sông nước?

Tuổi thơ dại chỉ vài điều mơ ước
Một củ khoai, manh áo, chút quà
Ngày mưa lũ, dì cho con niềng niễng
Cho ta bạn bè sống sáu ngày qua.

Một buổi sớm, mình vừa dụi mắt
Vừa đưa bạn mình niềng niễng ra sân
Nắng chói gắt, mắt ngơ ngác bần thần
Người bạn nhỏ nổi lều bều
Hồn đã lìa thân
Mình đã khóc
Âm thầm ôm mặt khóc
Leo lên chạn cao còn ngấn vết bùn

Chiều trở trời mưa rắc hạt trên sông
Bong bóng vỡ phập phồng
Lũy tre bến nước
Đàn cò nháo nhác đục trong…
Mình đưa niềng niễng thả theo dòng
Bao năm qua rồi
chưa về lại bến sông

Mình tin rằng
Có một con niềng niễng
Như một con cánh cam
Vẫn bay lượn giữa hai bờ nước

Tuổi ấu thơ dại khờ
Chưa biết luân hồi, chưa biết sát sinh
Tuổi năm mươi, chưa biết phận mình
Làm sao tri thiên mệnh?

Mình đã đi trong cuộc hành trình
Thiêng liêng gian dối chữ Tình
Mê mờ trong cõi tử sinh
Bay vù lên bầu trời xanh ánh cánh cam
Rớt tõm xuống niềng niễng mùa mưa lũ
Quẫy đạp vẫy vùng không miếng ăn
Đớp Mặt Trời mà nổi phình trên mặt nước
Cũng là thân phận à ơi
Đẻ ra trong nghiệt ngã luân hồi

Thôi quay trở lại làm gì
Mặt sông ấy vẫn trôi
Niềng niễng có quay trở lại?
Hai ta hớp bóng Mặt Trời…

La Vinh

Bình yên

Tháng Ba cây gạo đỏ hoa
Nhớ ngày theo mẹ cùng tra hạt vừng
Đôi chân chạy nhảy tưng bừng
Nhẹ nhàng mẹ bảo con dừng đi con.
Nghe rồi vẫn chạy lon ton
Ngúng nga ngúng nguấy mắt tròn ngây thơ.

Tháng ngày trôi tựa như mơ
Bao nhiêu năm ấy bất ngờ lắm thay
Cuộc sống thay đổi hàng ngày
Nhiều đường lắm lối không ai tỏ bày
Lặng lẽ ta chọn lối này
Tu tâm dưỡng tính tháng ngày bình yên

Phạm Thị Quyên

Cánh én

Tôi nhớ cánh én nhỏ
Ngày xưa rộn cánh đồng
Cánh én nay đã mất
Cánh đồng thầm bâng khuâng

Ôi trái tim nghẹn ngào trong khúc hát !
Bởi màu xanh đã từng thấy bao giờ !
Bao buồn vui đau khổ và hạnh phúc …
Như cánh én giữa đời bay ngẩn ngơ!

Gã Lang Thang

Những kỷ niệm xưa

Yêu thương một chú gà con
Mỏ non yếu ớt mổ hoài không no
Ra đường cầu được người cho
Không ai để ý lo bo chạy vào

Yêu thương một con cú gần
Bạn bè xa lánh tần ngần cô đơn
Thương cô bé gái cùng thôn
Có đôi mắt sáng mang hồn tương lai

Yêu thương con Cún u hoài
Nằm ngủ ngõ vắng nhà ai một mình!
Lẵng lẽ trong ánh bình minh
Giữa vùng lá đỏ như chiều lao xao!

Thương yêu con Cuốc năm nao
Suốt ngày ầm ĩ nào giờ còn đâu
Ngày ấy ai có biết đâu…
Con Cuốc đen ấy vẫn thường không no !

Lang Thang

Rao

Có ai mua ký ức không
Để tôi bán một cánh đồng heo may?
Để tôi rao mớ tiếng chày
Mòn đêm khuya cối gạo đầy ngày xưa?

Ai bán xưa cũ tôi mua
Bánh đa, bánh đúc, riêu cua quê nhà?
Giá mua được rổ thật thà
Nụ cười khuyến mãi mới là gặp may!

Có ai mua nổi tương lai
Lụa trời mặc áo đất dày biếc xanh?
Người thường rồi hóa thánh nhân
Chỉ chân tâm với tu tâm giữa đời!

Nguyễn Quốc Văn

Trường xưa

Rong rêu cũ đâu rồi
Dấu gạch xưa nào thấy
Cổ thụ già run rẩy
Đón trò xưa ghé về.

Trường giờ thơm gạch mới
Trò nay như hoa xuân
Thầy cô, người còn, mất
Theo thời gian…thưa dần.

Mải tìm rong rêu cũ
Chuông chiều một tiếng ngân
Nắng đã về xế lắm
Ký ức xưa nhòa dần.

Tìm dấu Xưa, chẳng thấy
Lòng se trong heo may
Thầy Cô ơi, hãy khoẻ
Sang năm, con lại về.

Lũ trò già lui bước
Trả trường cho trò thơ
Tóc hoa tiêu quẩn gió
Che kín giọt lệ nhòa.

Đăng An

Tuổi thơ mênh mông

Đã bao năm sống ở nơi xa
Để hôm nay ta được trở về “nhà”:
Con phố nhỏ với những ngôi nhà nhỏ
Mà mênh mông thế bởi lòng ta.

Về đây ta sẽ được hoài xa
Rung động trái tim bình dị, hiền hòa:
Nhớ những lúc đùa vui nơi góc phố,
Bên hàng cây, cột điện đứng ôn bài,
Mấy cậu học trò thi đố xem ai
Bắt chuyện được những “Nàng tiên” cùng phố…

Mới thế đó mà nay thành nỗi nhớ,
Còn mãi với thời gian hay trong mỗi giấc mơ?
Cuộc đời nào chẳng có một tuổi thơ –
Những năm tháng mộng mơ đẹp nhất.

Hoài xa vậy rồi trở về hiện thực
Vẫn đẹp, vẫn thơ, vẫn hạnh phúc tuyệt vời,
Vẫn sáng lên trong ánh mắt, nụ cười.

Hồng Phương

Nhớ!

Tôi nhớ mãi mùa thu năm ấy
Trên bãi cỏ xanh cánh đồng làng
Gặp cô bạn học cùng lớp năm nao
Mà tôi có lần thầm thương thầm nhớ

Tôi nhớ về một người bạn xa xôi
Mà giờ đã trở về nơi viễn xứ
Cô ấy lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ
Vậy mà gieo mình xuống dòng nước lạnh căm căm

Tôi nhớ một người bạn có cái răng
Xin lỗi nhé!… Hơi vời ra một tí
Tôi chơi cùng để quen một “tỉ tỉ”
Có ai ngờ lâu mãi thành bạn thân

Có đôi lúc tôi nhìn đời đăm đăm
Rồi thoáng chốc bỗng giật mình ngơ ngác
Ta sinh ra đã khóc đời đen bạc
Và nhắm mắt với nụ cười bình an

Nam Minh

Ngày xưa

Làng tôi nay biệt thự san sát nhau
Đường nhựa đen trải suốt miền xanh thẳm
Ô tô xe máy đi lại nườm nượp
Chỉ mấy năm mọi thứ đổi thay nhiều

Tôi thân phận một kẻ đi xa
Mười ba năm, trở về nơi chốn cũ
Thấy quê hương mà lòng buồn khôn tả
Lòng lạc lõng như ở cõi xa xăm nào

Những cánh đồng xanh thẳm cánh cò bay
Đâu còn nữa, nhà máy đen sì sũi
Với ống khói như ráng chiều lan tỏa
Đâu thân quen mùi rạ mùi rơm?

Trước con sông tuổi thơ tôi thường tắm
Nước trong xanh thấm mát cả tâm hồn
Nhưng hôm nay bị chặt ra nhiều khúc
Để xây nhà, ao cá, đầm tôm…

Quê tôi nay đã giàu lên nhiều quá
Nhà nào cũng có cái tường bao
Vật chất đầy lên nhưng tâm hồn bé lại
Tôi gặp ai, xa lắm, một lời chào!

Cho tôi quay về ngày xưa thơ mộng đó,

…nơi đồng làng tôi cắt cỏ chăn trâu…

Nam Minh

Kỷ niệm thời thơ trẻ

Hôm nay tôi đứng đây, giữa cay đắng cuộc đời
Nhân tình thế thái như cơn sóng cuộn trôi
Tôi lang thang, không biết đâu bờ bến
Thấy cuộc đời lạc lõng và đơn côi

Chỉ còn biết bấu víu vào tuổi thơ
Để tưới mát tâm hồn đang khô hạn
Bởi cuộc đời như một canh bạc
Thắng hay thua đều tan nát cõi lòng

Ngọt lành lắm kỷ niệm thời thơ trẻ,
Tuổi thần tiên vừa học vừa chơi
Tôi nhớ về những buổi học sôi nổi
Cả lớp giơ tay thi nhau trả lời

Tôi nhớ lắm, về một hôm nào đó
Học về tôi vốn hay la cà
Chạy ra đồng ăn quả đa, quả nhám
Tối ôm bụng mà khóc oa oa

Tôi nhớ quá những buổi nắng trưa hè
Đi bắt ve bỏ vào ống lứa
Cánh diều no gió giữa đồng bất tận
Bêu nắng nhiều mặt sạm như tro

Thời gian trôi thoắt cái đã phai tàn
Những gì đẹp nhất chỉ còn lại ký ức
Tôi bước đi giữa cõi đời nóng nực
Cố uống vào dòng nước mát tuổi thơ.

Nam Minh

Nhớ về tuổi thơ…

Tôi nhớ mãi mùa thu năm ấy
Trên bãi cỏ xanh cánh đồng làng
Gặp cô bạn học cùng lớp năm nao
Mà tôi có lần thầm thương thầm nhớ

Tôi nhớ về một người bạn xa xôi
Mà giờ đã trở về nơi viễn xứ
Cô ấy lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ
Vậy mà gieo mình xuống dòng nước lạnh căm căm

Tôi nhớ một người bạn có cái răng
Xin lỗi nhé!… Hơi vời ra một tí
Tôi chơi cùng để quen một “tỉ tỉ”
Có ai ngờ lâu mãi thành bạn thân

Có đôi lúc tôi nhìn đời đăm đăm
Rồi thoáng chốc bỗng giật mình ngơ ngác
Ta sinh ra đã khóc đời đen bạc
Và nhắm mắt với nụ cười bình an

Nam Minh

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN